Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 1

Lạnh.

 

Thừa Tuyển Doãn đã lâu không cảm nhận được cái rét thấu xương như thế này. Hắn theo bản năng quấn chặt chăn trên người. Khi tay cảm nhận được xúc cảm của lớp vải thật, hắn bỗng nhiên mở bừng mắt.

 

Trong gian nhà tranh nhỏ hẹp, tối tăm, ánh nến đỏ chập chờn lay động.

 

Nhận ra điều gì đó, tim hắn đập thình thịch, càng lúc càng dồn dập.

 

Bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn, gió thu đang gào thét, văng vẳng truyền đến vài tiếng khóc thút thít.

 

Đồng tử hắn co rút, thình lình vứt chăn, để chân trần chạy vội ra ngoài, "rầm" một tiếng đẩy bật cửa ra, khiến người đang nép bên bếp khóc giật mình quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe trừng to nhìn hắn.

 

Thanh quản của Thừa Tuyển Doãn khẽ rung lên, hắn nuốt xuống cảm xúc nghẹn ngào trong lòng, từng bước tiến lại gần ôm lấy người kia, siết chặt cậu vào lòng, cất giọng khàn khàn gọi: "Đường ca nhi".

 

Cảnh Đường Văn, Đường ca nhi của hắn... vẫn còn sống. Không còn là thi thể lạnh ngắt, hắn cũng không còn là một hồn ma vô dụng.

 

Trời cao có mắt, đã cho hắn sống lại.

 

Cảnh Đường Vân hoảng sợ tròn mắt, vừa mơ hồ vừa bối rối, hai má lại ửng đỏ.

 

Đêm qua là đêm động phòng của hai người. Nhưng phu quân lại chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu. Cậu cứ ngỡ mình bị chán ghét, chỉ dám lén lút trốn ở đây lau nước mắt.

 

Không ngờ, phu quân lại bất ngờ xông ra rồi ôm cậu chặt đến thế. Đây... đây là bên ngoài nhà đó, lỡ người ta thấy sẽ bị chê cười mất!

 

Cậu khẽ đẩy hắn, lí nhí hỏi: "Phu quân, mình... sao vậy?"

 

Thừa Tuyển Doãn buông cậu ra, nhìn thấy khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp ấy vẫn còn nguyên vẹn, đáy mắt hắn tràn đầy xúc động, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: "Tôi không sao."

 

Kiếp trước hắn chết quá sớm, chỉ có thể hóa thành cô hồn trơ mắt nhìn Cảnh Đường Vân bị người ta giày vò, bắt nạt cho đến chết, chết trong sự cô độc, lạnh lẽo giữa căn nhà tranh tồi tàn.

 

Kiếp này, hắn nhất định phải cho Đường ca nhi được sống một cuộc đời tốt đẹp.

 

Hắn đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cậu, dịu dàng hỏi: "Sao mình lại khóc?"

 

Cảnh Đường Vân quay mặt đi, ngượng ngùng không dám nói thật: "Gió... thổi mạnh quá..."

 

Thừa Tuyển Doãn khẽ thở dài.

 

Đường ca nhi không nói, hắn cũng đã biết tại sao rồi.

 

Hắn tựa cằm lên vai Cảnh Đường Vân, giọng dịu xuống: "Là tôi sai rồi. Tôi tưởng mình là bị ép hủy hôn với tên kia rồi mới gả cho tôi, nên mới lạnh nhạt với mình."

 

Đêm qua là đêm tân hôn của hai người. Hắn kiếp trước vốn đã phải lòng Đường ca nhi từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bấy lâu lại hiểu lầm rằng cậu yêu tên Thừa Đại Tài kia, không muốn miễn cưỡng cậu nên mới khiến cậu tủi thân như thế.

 

"Không phải!!!" Cảnh Đường Vân vội lớn tiếng phản bác.

 

Chính cậu vì muốn huỷ hôn với Thừa Đại Tài mà phải cố tình cải trang cho xấu xí, sao có thể là bị ép được?

 

Lúc nhỏ cậu nghịch ngợm, nghe nói nhà họ Thừa có ý muốn đính ước cậu cho Thừa Đại Tài, liền trốn ra ngoài xem thử vị hôn phu là người như thế nào, không ngờ lại đi lạc.

 

Không tìm được đường về, Cảnh Đường Vân sợ hãi cực độ, may mà được Thừa Tuyển Doãn đang lên núi nhặt củi phát hiện và đưa xuống núi. Thấy Thừa Tuyển Doãn bước vào nhà họ Thừa, cậu tưởng nhầm hắn là Thừa Đại Tài, nên mới về khẩn khoản nài nỉ các cha vốn chẳng ưng thuận mối hôn sự này chấp nhận hôn ước.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, hai người cha cậu mất, cả nhà đại bá lấy danh nghĩa giữ tài sản giúp cậu để chiếm đoạt. Cậu khi ấy chỉ là một ca nhi thân cô thế cô, chỉ có thể nhẫn nhịn.

 

Sau này biết mình nhận nhầm người cũng đã muộn, trong lúc tuyệt vọng đành đóng giả kẻ xấu xí để mong Thừa Đại Tài chủ động huỷ hôn.

 

Không ngờ nhà họ Thừa thấy vậy nhưng vẫn tiếc 10 lượng tiền lễ hỏi, liền đẩy Thừa Tuyển Doãn ra thay thế. Ngày biết tin đó, cậu vui mừng đến mất ngủ.

 

Cậu trông chờ đêm tân hôn hơn ai hết, nhưng phu quân... lại chẳng thích mình.

 

Nghĩ tới đây, mũi cậu lại dâng lên một cỗ chua xót, nước mắt lại lưng tròng.

 

Thừa Tuyển Doãn thấy cậu sắp khóc, tim đau như thắt. Hắn lúng túng dỗ dành, nhưng khi nắm lấy tay Cảnh Đường Vân lại phát hiện ngón tay cậu lạnh ngắt, liền cuống lên, mất cả bình tĩnh: "Sao mặc ít như thế này mà lại ra ngoài? Lỡ trúng gió thì sao?"

 

Cảnh Đường Vân bị mắng, sợ đến nấc một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ôm eo bế bổng lên, đặt lại lên giường trong nhà tranh, quấn chăn kín mít.

 

Cậu lo lắng: "Tôi... tôi còn phải dậy nấu bữa sáng..."

 

Thừa Tuyển Doãn ấn vai cậu xuống, mắt đen nghiêm lại: "Tôi làm. Mình nghỉ ngơi cho ngoan."

 

Giọng hắn quá dịu dàng, Cảnh Đường Vân biết mình không nên yếu lòng như vậy, nhưng vẫn không nỡ từ chối hắn.

 

Cậu nhìn Thừa Tuyển Doãn sải bước ra ngoài, rồi lặng lẽ rúc vào trong chăn, che ngực, cười ngốc không thôi.

 

Hình như... phu quân cũng không chán ghét mình lắm.

 

Thừa Tuyển Doãn chỉ có gian nhà tranh có thể ở được. Bên ngoài là một khoảng sân nhỏ được vây bằng hàng rào gỗ, trong sân có một mái che đơn sơ dựng tạm, bên dưới là bếp lò.

 

Lương thực thời buổi này là sự sống còn, ai cũng giấu kỹ trong nhà, chỉ khi cần mới mang ra nấu.

 

Hôn sự giữa hắn và Đường cả nhi tổ chức qua loa, nhà họ Thừa chẳng chịu bỏ một đồng. Hắn vét sạch tiền riêng, làm một bữa rượu cưới đơn sơ. Kết thúc yến tiệc, nhà họ Thừa còn gom sạch thức ăn mang đi. Trong nhà giờ chỉ còn mấy cân gạo lứt chia lúc ra riêng, cùng một quả trứng trắng mịn do Đường ca nhi lén giấu đi từ lúc nào.

 

Trứng là thứ quý giá. Kiếp trước, quả trứng ấy lại xuất hiện trong bát của hắn vào sáng hôm sau đêm tân hôn. Kiếp này, quả trứng đó đương nhiên phải để Đường ca nhi bồi bổ.

 

Hắn mang trứng đi rửa sạch, cẩn thận nấu cùng cháo gạo lứt, cháo chín, trứng cũng vừa chín tới.

 

Bóc vỏ trứng, múc cháo vào hai bát, hắn mang vào trong nhà.

 

Người trên giường vẫn cuộn tròn thành một cục nhỏ trong chăn, nghe tiếng động thì chỉ khẽ nhúc nhích, vẫn không chịu ló đầu ra, im lặng nhích tới nhích lui, còn tự cho là mình giấu rất khéo.

 

Thừa Tuyển Doãn bước đến kéo nhẹ chăn xuống, thấy gương mặt bị hơi nóng trong chăn hun đến đỏ bừng kia liền đưa tay khều mũi cậu: "Không sợ ngạt chết sao?"

 

Cảnh Đường Vân lại rúc sâu vào trong chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có đâu mà..."

 

Thừa Tuyển Doãn cúi người, trêu cậu: "Không dậy à? Hay là đợi tôi bế mình dậy?"

 

Cảnh Đường Vân trừng mắt, như nai con bị giật mình, lập tức lật chăn dậy, nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, sống lưng thẳng tắp.

 

Thừa Tuyển Doãn mỉm cười, đẩy bát cháo có giấu quả trứng gà về phía cậu: "Ăn đi."

 

Cảnh Đường Vân liếc nhìn hai bát cháo, không thấy quả trứng đâu, tưởng hắn đã ăn rồi, mím môi cười khẽ rồi cúi đầu ngoan ngoãn ăn cháo.

 

Bỗng cậu tròn mắt, dùng đũa khuấy khuấy, nhìn thấy quả trứng nổi lên từ trong cháo, liền sốt ruột hỏi: "Sao mình lại cho tôi ăn quả trứng chứ?"

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn cái mũi nhỏ nhăn lại vì giận, không nhịn được đưa tay nhéo một cái: "Mình là phu lang của tôi. Tôi không cho mình ăn thì cho ai?"

 

Cảnh Đường Vân không cãi lại được, mặt càng đỏ hơn.

 

Thừa Tuyển Doãn sợ chọc cậu quá lố, vội dịu lại: "Tôi định lát nữa lên núi, mình cứ ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi."

 

Cảnh Đường Vân còn đang xấu hổ, chỉ gật đầu theo bản năng. Đến lúc hoàn hồn lại, Thừa Tuyển Doãn đã mang đồ lên núi.

 

Mặt trời lên cao, Thừa Tuyển Doãn quen đường quen lối trong núi.

 

Kiếp trước sau khi chết, làm hồn phách phiêu bạt trong núi, hắn đã đi khắp mọi ngóc ngách nơi này.

 

Chỗ nào có nguy hiểm, chỗ nào có thứ quý giá, hắn đều biết rõ hơn ai hết.

 

Nhưng hôm nay hắn vào núi không vì tìm đồ tốt, mà là vì... một bộ hài cốt.

 

Kiếp trước, kẻ chưa từng một lần lên núi như Thừa Đại Tài không hiểu sao lại muốn cùng hắn lên núi săn thú. Hôm đó, hai người chẳng săn được gì, lúc xuống núi, hắn vấp vào một bộ hài cốt suýt ngã.

 

Khi đó hắn chỉ định chôn bộ hài cốt đi cho nó yên nghỉ, không ngờ lại phát hiện trên người bộ xương ấy có một cuốn sách nấu ăn và hai mươi lượng bạc.

 

Thừa Đại Tài thì khinh thường sách nấu ăn, nhưng lại đỏ mắt vì hai mươi lượng bạc kia, nói năng vòng vo ám chỉ hắn không được giữ riêng. Hắn vốn định giao một phần bạc lại cho Lương thị, nhưng chẳng ngờ lúc xuống núi lại gặp phải lợn rừng. Để cứu Thừa Đại Tài, hắn bị húc xuống sườn núi. Thế nhưng Thừa Đại Tài lại vì muốn độc chiếm hai mươi lượng bạc mà trơ mắt nhìn hắn chảy máu đến chết, sau đó mới giả vờ giả vịt gọi người trong tộc đến cứu.

 

Hắn hận Thừa Đại Tài, nhưng những chuyện xảy ra sau đó còn khiến hắn càng không thể chấp nhận.

 

Gia đình mà hắn từng kính trọng lại từ chối bỏ tiền chôn cất hắn, còn vị phu lang mới cưới mà hắn từng thờ ơ lại vì cầu xin cho hắn một cỗ quan tài mỏng mà quỳ đến ngất xỉu trước cửa nhà lý chính.

 

Thương thay cho phu lang hắn - Cảnh Đường Vân - sau khi hắn chết còn bị những người gọi là người thân kia lấy đạo hiếu ra áp chế, bị ức h**p, giày vò đến không ra hình người. Trong khi đó, đám thân thích giả nhân giả nghĩa ấy lại nhờ thân phận thật sự của hắn mà một bước đổi đời.

 

Tới khi đó hắn mới biết, hóa ra bản thân vốn không phải là con ruột của Lương thị, bảo sao bà ta luôn thiên vị người anh song sinh trên danh nghĩa của hắn - Thừa Đại Tài.

 

Lúc nhà họ Thừa hiển hách rời khỏi thôn Thiên Trùng, Cảnh Đường Vân vẫn ở lại nơi đây.

 

Hắn đến giờ vẫn không thể quên được hình ảnh phu lang gầy gò đến chẳng ra hình người, quỳ ôm mộ hắn thủ thỉ: "Phu quân, mình đừng sợ, em ở đây rồi."

 

Hắn nhắm mắt lại, nghiến răng ép bản thân nuốt xuống những cảm xúc cuộn trào trong lòng.

 

Giống hệt như kiếp trước, bộ hài cốt vẫn nằm im lìm ở góc kia, không ai đoái hoài.

 

Hắn đào một cái hố chôn bộ hài cốt, lấy hai mươi lượng bạc, rồi nhét quyển sách nấu ăn vào trong áo, thành kính dập đầu ba cái trước ngôi mộ vô danh.

 

Ba cái dập đầu này, không phải để cảm ơn hai mươi lượng bạc, mà là để cảm tạ quyển "sách nấu ăn" kia.

 

Bởi quyển sách nhìn qua tưởng như chỉ là sách dạy nấu ăn đó, thật ra lại là một quyển Hỗn Độn Thiên Thư có thể xoay chuyển càn khôn trong truyền thuyết.

 

Khi xưa Thừa Đại Tài tự cho mình là người đọc sách, khinh thường "sách nấu ăn" ấy, nhưng mấy năm sau lại quay trở về, cố ý tìm kiếm nó. Chỉ tiếc lúc đó Thừa Tuyển Doãn bị ngã xuống sườn núi, quyển sách rơi vào vũng nước, đợi đến khi Thừa Đại Tài tìm được thì sách đã mục nát.

 

Trái lại hắn, vì đã trở thành cô hồn dã quỷ, không thể chạm vào bất cứ thứ gì, vậy mà lại có thể như kỳ tích mà chạm được vào Hỗn Độn Thiên Thư, học thuộc từng chữ một trong sách.

 

Khi đó hắn học quyển sách này chỉ vì một ý nghĩ ngây ngô: đây là thứ duy nhất hắn có thể chạm vào, biết đâu lại có cách để sống lại.

 

Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không biết việc mình trùng sinh có liên quan gì tới quyển sách kia hay không.

 

Lúc này mặt trời đã lên cao, Thừa Tuyển Doãn vội vàng xuống núi về nhà nấu cơm cho Cảnh Đường Vân. Trên đường vòng qua ổ gà rừng, hắn bắt được một con và mấy quả trứng. Tưởng thế là đủ, ai ngờ lại phát hiện hai con thỏ nhỏ lông mềm mượt. Nhớ đến Cảnh Đường Vân rất thích mấy con vật nhỏ như vậy, hắn tốn chút công sức bắt luôn cả hai con. Chờ đến khi hắn xuống đến chân núi thì trời đã gần đến giờ ngọ.

 

Hắn đang vội vã chạy về nhà thì bỗng khựng chân lại giữa đường, quay đầu nhìn về phía một bóng dáng gầy gò đang cặm cụi cuốc cỏ dưới cái nắng chói chang, thân thể gầy yếu như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
Bình Luận (0)
Comment