Chương 13: Say rượu
Thừa Tuyển Doãn lạnh lùng nhìn bóng lưng của bà ta, mãi đến khi khuất hẳn mới thu ánh mắt lại.
Hắn vứt cái cuốc sang một bên, ôm chặt Cảnh Đường Vân nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, tôi ở đây.”
Hắn biết trước đây cậu từng bị Lâm thị đánh, nhưng lại không ngờ bà ta lại để lại một cái bóng tâm lý lớn đến vậy trong lòng cậu.
Thật ra bây giờ Cảnh Đường Vân không còn sợ nữa, chỉ là không nỡ rời khỏi vòng tay của Thừa Tuyển Doãn.
Cậu biết vậy là không nên, nhưng vẫn chẳng muốn rời khỏi hắn. Giống như người lạc trong bóng tối cuối cùng cũng nắm được ánh sáng, làm sao nỡ buông tay.
Tối đến, sợ cậu gặp ác mộng, Thừa Tuyển Doãn không buồn làm mẻ lương bì cuối cùng nữa, còn sớm đã ôm cậu dỗ ngủ.
Trước khi ngủ, hắn khẽ hỏi: “Sao trên người mình không có vết thương nào?”
Lông mi của Cảnh Đường Vân khẽ run, cậu thì thào: “Vì bà ta sợ em bị mình trả về.”
Nhà họ Thừa không nỡ trả của hồi môn, nhà họ Cảnh cũng không muốn mất tiền đính ước của nhà họ Thừa.
Thế nên vài tháng trước khi thành thân, Lâm thị cố gắng nhẫn nhịn không đánh cậu, nếu tâm trạng quá tệ thì chỉ bỏ đói cậu để trút giận.
Toàn thân Thừa Tuyển Doãn run lên, lồng ngực như bị kim châm, đau nhói. Trong bóng tối, Cảnh Đường Vân không thấy được vẻ mặt hắn, nhưng lại cảm nhận được hơi thở hắn nặng nề hơn.
Cậu nhẹ nhàng vuốt lên mi mắt hắn, không cảm thấy ẩm ướt mới thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ: “Phu quân, em không có sao đâu, trên người em không có sẹo, vết thương đều lành rất nhanh, em không xấu đâu.”
Thừa Tuyển Doãn siết chặt tay đang ôm cậu, im lặng một lúc rồi khàn giọng đáp: “Dù có sẹo, mình cũng không xấu.”
—----------------------
Lương bì với hương vị độc đáo đã nhanh chóng trở thành món ăn thịnh hành nhất trong huyện. Chỉ trong vòng một tháng, Thừa Tuyển Doãn nhờ bán lương bì đã kiếm được tận mười hai lượng bạc.
Cảnh Đường Vân ngồi xếp bằng trên giường đếm tiền, vui đến mức cười không thấy tổ quốc đâu.
Thừa Tuyển Doãn bước đến, nhẹ nhàng nhéo má cậu một cái. Cậu ngẩng đầu lên, hớn hở nói: “Phu quân, giờ chúng ta có ba mươi tám lượng ba trăm bảy mươi văn rồi đấy!”
Thừa Tuyển Doãn khựng lại, nhớ đến lý do mình lại đây, có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. “Đường ca nhi, Hùng Đậu gọi mình đó.”
“Ừm, em qua liền.” Cảnh Đường Vân nói rồi định cất tiền lại. Thừa Tuyển Doãn rướn cổ nhìn lén thì thấy cậu bất ngờ quay đầu lại, cảnh giác nhìn hắn: “Phu quân, mình đi ra ngoài đi.”
Phu quân từng nói “đàn ông có tiền là sẽ hư”, cậu tuyệt đối không để hắn có cơ hội hư hỏng đâu.
Thừa Tuyển Doãn: “…”
Hắn đành không cam lòng bước ra ngoài, bị cậu đóng cửa nhốt bên ngoài, bất đắc dĩ thở dài.
Muốn lấy tiền từ trên tay Đường ca nhi đúng là không dễ.
“Thừa Nhị!” – Mạc Nhị mang mặt mày sa sầm đi tới, “Trong huyện có người đang bắt chước bán lương bì rồi!”
Thừa Tuyển Doãn nhíu mày, nhưng không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ hỏi: “Huynh bán hết chỗ bánh hôm nay chưa?”
Hôm nay hắn không ra chợ bán, vì Cảnh Đường Vân thương hắn bôn ba cả ngày, muốn hắn nghỉ ngơi một hôm. Ban đầu hắn không đồng ý, nhưng sáng nay cậu lại nhiệt tình quá mức, hắn đành đầu hàng trước mỹ nhân.
“Bán hết rồi.” Mạc Nhị ngập ngừng, rồi bổ sung “Không thấy cậu, ta mang cả phần của cậu ra bán luôn rồi.”
Về lý do “không thấy”, với tư cách người có vợ, Mạc Nhị chỉ có thể hiểu ngầm chứ không tiện nói ra.
Thừa Tuyển Doãn: “…Ừ, thế thì tốt.”
Ít ra không bị lãng phí.
Mạc Nhị thấy hắn có vẻ không lo lắng lắm, bèn hỏi: “Vậy hôm nay có nên làm ít lại không?”
“Từ mai trở đi, huynh bán được bao nhiêu thì để biểu tỷ làm bấy nhiêu.” Thừa Tuyển Doãn nói giọng bình thản “Tôi sẽ không bán lương bì nữa. Nếu huynh muốn dùng xe lừa của Ngưu đại bá, thì cứ thuê như tôi, mười văn một ngày.”
Mắt Mạc Nhị trừng to: “Sao có thể vậy được?!”
Ý của Thừa Nhị là muốn giao hết việc buôn bán cho y làm sao!
Thừa Tuyển Doãn hỏi ngược lại: “Huynh thấy vì sao lương bì lại bán chạy đến vậy?”
“Vì đó là món ăn mới.” Mạc Nhị sững người, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, trừng mắt “Vì nước xốt!”
Lương bì là món lạ, thu hút khách vì sự mới mẻ. Nhưng dù là món mới đến đâu, cũng sẽ có ngày bị chán, vậy mà món này vẫn bán đắt suốt một tháng qua, tất cả là nhờ vào phần nước xốt được nêm nếm một cách độc nhất vô nhị.
Dầu ớt, xốt tương mè… tất cả đều là thứ mà thiên hạ chưa từng thấy, mùi vị thì ngon đến khó tả.
Vì thế dù người khác có học được cách làm mì, nhưng không làm ra được vị của nước xốt thì cũng như xác không hồn, không thể vượt mặt họ được.
Càng nghĩ, Mạc Nhị càng phấn khởi, nỗi lo lắng tan biến.
“Sau này định b*n n**c xốt à?”
Thừa Tuyển Doãn mỉm cười: “Ừm.”
Từ đầu hắn đã bán mì là để mọi người thấy được điểm đặc biệt của nước xốt.
“Nước xốt nhất định sẽ bán chạy cho xem!” Mạc Nhị cố nén kích động “Nhưng công thức mì này ta không thể lấy không, ta…”
“Đừng mừng sớm.” Thừa Tuyển Doãn ngắt lời, hạ giọng “Tôi có chuyện cần nhờ huynh.”
Mạc Nhị nghiêm mặt: “Cậu cứ nói đi!”
Bất kể là chuyện gì, chỉ cần hắn làm được, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ. Mang theo đầy nhiệt huyết, nhưng sau khi nghe xong yêu cầu của Thừa Tuyển Doãn, sắc mặt Mạc Nhị chỉ còn lại sự phức tạp.
Buổi trưa, Hùng Đậu sốt ruột giục: “Đường ca nhi, xong chưa đấy?”
“Đến đây!” Cảnh Đường Vân mặc dày như một quả bóng tròn vo lạch bạch bước ra, không thoải mái kéo kéo quần áo, chu miệng nói: “Em đã nói không muốn mặc dày thế này rồi mà phu quân cứ bắt mặc.”
Hùng Đậu kéo cậu đi: “Không đi nhanh là không kịp nấu cơm tối đâu.”
Cậu gắng sức đuổi theo, vừa đi vừa hỏi: “Sao lại phải nấu ở nhà tỷ chứ?”
“Tỷ mời khách thì dĩ nhiên phải làm ở nhà tỷ rồi!” Hùng Đậu đáp dứt khoát, nhưng ánh mắt lại hơi chột dạ.
Cô cũng chả biết sao Mạc Nhị cứ nhất quyết bắt mình tìm cách đưa Đường ca nhi đi.
“…Được thôi.” Dù thấy hơi kỳ lạ, nhưng Cảnh Đường Vân không hỏi thêm.
Cách đó không xa dưới chân núi, đợi hai người đi khuất, Thừa Tuyển Doãn mới ló ra, lén lút chạy về nhà, nhắm thẳng hướng nhà tranh.
Cảnh Đường Vân giấu tiền rất kỹ, hắn chỉ biết đại khái vị trí, mất một lúc mới moi ra được.
Nhìn đống bạc trắng tinh, Thừa Tuyển Doãn cắn răng, tự nhận mình đang làm chuyện xấu, rốt cuộc vẫn nhẫn tâm lấy đi ba mươi lượng, để lại chín lượng nguyên vẹn rồi cất lại.
Ra đến cửa, Mạc Nhị đã đứng đó canh sẵn, thấy ngực hắn phồng phồng, do dự một lúc mới nói: “Cậu không được làm chuyện có lỗi với Đường ca nhi.”
Chuyện mà Thừa Tuyển Doãn nhờ y chính là: giúp hắn trộm tiền.
Trộm tiền của Đường ca nhi.
Thừa Tuyển Doãn nhìn y, ánh mắt trầm xuống: “Huynh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với cậu ấy.”
Khi hai người đến nhà Mạc Nhị, thì thấy Cảnh Đường Vân đang ngồi oán trách với con gà mái duy nhất trong sân: “Nói là kêu mình đến giúp, sao lại không cho mình làm gì hết!”
“Còn bắt mình ngồi trông gà, có gì đáng trông đâu, chẳng lẽ còn biết bay ra ngoài chắc?”
“Phu quân không cho mình làm, tỷ tỷ cũng không cho, hai người đều bắt nạt mình!”
Thừa Tuyển Doãn nhìn gương mặt đầy ai oán của cậu, bật cười thành tiếng.
Không biết còn tưởng họ thật sự ngược đãi cậu không bằng!
“Chắc hai người tính giờ về đấy nhỉ? Tỷ vừa nấu xong đây.” Hùng Đậu bê đồ ăn từ trong nhà ra.
Cảnh Đường Vân quay đầu, ánh mắt sáng lên khi thấy phu quân, nhưng vừa nhớ đến chuyện ban nãy, cậu hừ một tiếng rồi quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Tất cả là tại phu quân bắt cậu mặc như cái bánh chưng, khiến tỷ tỷ thấy vướng tay vướng chân mà không cho cậu giúp.
Thừa Tuyển Doãn vừa nhìn dáng vẻ đó là biết mình bị giận lây, bèn bước đến, ngồi xổm xuống nắm lấy tay cậu đặt lên ngực mình, dỗ dành: “Là lỗi của tôi, lần sau sẽ không bắt mình mặc dày như thế nữa.”
Cảnh Đường Vân bị dỗ là mềm lòng ngay, dù trong lòng biết chắc chắn lần sau phu quân vẫn sẽ bọc cậu như cái bánh bao mỗi khi ra ngoài.
Không biết từ đâu Mạc Nhị lôi ra một vò rượu, chờ Thừa Tuyển Doãn ngồi xuống thì rót một ly đưa hắn, rồi tự rót cho mình một ly, cầm trong tay, như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ đỏ mắt, ngửa cổ uống cạn.
Chỉ trong vòng một tháng, y đã kiếm được ba lượng bạc.
Nhờ vào số bạc này, y và Hùng Đậu có được một mái nhà che mưa chắn gió.
Ở đây, y không còn phải nai lưng làm việc mà chẳng thấy tương lai, không cần vì muốn mua một cuộn chỉ cho Hùng Đậu mà phải nhìn sắc mặt Mạc thị, Hùng Đậu cũng không còn phải chịu đựng sỉ nhục, dày vò vô cớ mỗi ngày.
Trước giờ y không ngờ bản thân có thể sống thế này, càng không nghĩ có ngày mình lại hạnh phúc đến vậy.
Tất cả, đều là nhờ Thừa Nhị và Đường ca nhi.
Thừa Tuyển Doãn hiểu tâm trạng của Mạc Nhị, nên cũng uống rượu cùng y. Uống đến cuối cùng, hắn hỏi: “Nghe nói nương của tỷ phu vẫn chưa chuyển vào huyện?”
Ngay khi nghe lý do đòi phân gia của Mạc thị, hắn đã đoán chuyện sẽ không suôn sẻ như bà ta tưởng.
Vì đời trước, Mạc Nhị cũng không được phân gia ra ở riêng.
Ánh mắt Mạc Nhị bỗng tối lại: “Ca ta đã đính hôn với ca nhi nhà họ Tầm chủ quán ăn, mà người ta không muốn nương ta và họ dọn vào huyện sống.”
Thừa Tuyển Doãn nghe vậy là hiểu ngay.
Mạc Đại không dám đắc tội với chủ quán ăn, nên dù Mạc thị có bất mãn thì cũng chỉ đành nuốt cục tức này vào bụng.
Hùng Đậu nắm chặt tay Mạc Nhị dưới bàn, lòng y ấm lên, nở nụ cười: “Hôm nay là ngày vui, không nhắc chuyện đó nữa, chúng ta uống tiếp thôi!”
Hai người họ uống đến tận khuya, lúc về thì Thừa Tuyển Doãn đã say khướt, Cảnh Đường Vân phải vất vả kéo hắn về. Hắn cúi đầu, dưới ánh trăng mờ, ngây ngốc nhìn gương mặt tinh xảo của cậu, cười ngớ ngẩn: “Đường ca nhi, mình đẹp thật đấy…”
Cảnh Đường Vân đỏ mặt: “Phu quân, huynh đừng có lắc nữa.”
Thừa Tuyển Doãn nghiêm mặt, chỉ tay ra đường hét: “Ngươi, đừng có lắc! Đường ca nhi sắp bị ngươi lắc cho chóng mặt rồi!”
Cảnh Đường Vân: “…”
Sau này không bao giờ để phu quân uống rượu nữa!
Cảm giác sau khi say rượu thật sự khổ sở. Khi tỉnh lại, đầu Thừa Tuyển Doãn đau nhức từng hồi.
Cảnh Đường Vân thấy hắn tỉnh thì vội đưa nước cho hắn.
Hắn tự nhận lấy uống, ngẩng đầu thì thấy cậu đang nhìn chằm chằm hắn, mặt không cảm xúc. Hắn rùng mình, đưa tay sờ lên ngực trống trơn, cảm thấy tim như có gió lạnh lùa vào.
Xong rồi, chuyện trộm tiền bị phát hiện rồi.
“Đường ca nhi, mình để tôi giải thích!”
Cảnh Đường Vân: “…”
Cậu giận đến mức quay người muốn bỏ đi, Thừa Tuyển Doãn không kịp nghĩ gì, nhảy khỏi giường ôm chặt cậu từ phía sau: “Tôi muốn đưa em đi lang trung khám bệnh.”
Mi mắt Cảnh Đường Vân run lên, khẽ nói:“Em không bệnh, đi lang trung làm gì.”
“Tay chân em lạnh, tôi lo là ngày trước bị tổn thương thân thể, muốn lấy tiền đưa em đi khám xem, rồi kê thuốc điều dưỡng một chút.”