Chương 15: Xem bệnh
Mạc Nhị đi khỏi, Thừa Tuyển Doãn vừa định mở cửa vào nhà thì Ngưu thẩm bước ra nói: "Thừa Nhị, hôm nay nương ngươi đến đấy."
Thừa Tuyển Doãn khựng tay, chỉ đáp: "Con biết rồi ạ."
Ngưu thẩm thấy hắn thờ ơ như chẳng mấy để tâm, không nhịn được mà nhắc: "Bà ấy biết chuyện ngươi giao việc buôn bán lương bì cho Mạc Nhị rồi đấy."
Tuy nói việc buôn bán lương bì là việc riêng của Thừa Nhị, hắn muốn giao cho ai cũng được, nhưng dù sao Lương thị cũng là mẹ ruột hắn, việc buôn bán tốt như vậy không để người nhà làm lại đưa cho người ngoài, thực tình cũng khó mà nói cho xuôi.
Bà sợ Lương thị sẽ vin vào chuyện này mà làm ầm lên.
"Không sao đâu, Ngưu thẩm." Thừa Tuyển Doãn cười cười, hỏi sang chuyện khác: "Chuyện hôn sự của Ngưu Tử tiến triển đến đâu rồi ạ?"
Dạo gần đây Ngưu Tử đang bàn chuyện hôn nhân với cô gái bên làng Đa Đậu.
Nhắc tới chuyện này là Ngưu thẩm vui như mở cờ trong bụng: "Sắp rồi đấy! Chừng tháng sau ngươi có khi được uống rượu mừng đấy!"
"Vậy thì con xin chúc mừng trước ạ."
Vào nhà, Thừa Tuyển Doãn cất đồ đạc xong liền kéo Cảnh Đường Vân cùng ngồi lên giường. "Đường ca nhi, ngày mai tôi phải vào trong núi một chuyến."
Trong núi sâu có sâm già mà Cảnh Đường Vân cần, hắn bắt buộc phải đi một lần.
Mặt Cảnh Đường Vân biến sắc: "Em đi cùng mình."
Cậu biết bản thân không thể thuyết phục phu quân đừng đi, vậy thì chỉ có thể đi cùng.
"Không được." Thừa Tuyển Doãn nắm lấy tay cậu, "Tôi từng vào đó nhiều lần rồi, sẽ quay về an toàn."
Khi còn là hồn ma, hắn gần như coi núi sâu là vườn sau nhà mình mà đi dạo, nhưng bây giờ hắn là người sống.
Hắn có thể tránh được phần nào nguy hiểm, nhưng thú dữ trong núi thì hành tung bất định, không ai dám chắc có thể không gặp phải. Hắn không dám để Đường ca nhi mạo hiểm như vậy.
Cảnh Đường Vân mím môi không nói gì, thấy ánh mắt kiên quyết của hắn thì đành thỏa hiệp: "Vậy mình giúp em tìm một loại dược thảo."
Chưa kịp để Thừa Tuyển Doãn hỏi, cậu đã chặn lại: "Đừng hỏi em dùng làm gì!"
Thừa Tuyển Doãn bất đắc dĩ đáp khẽ: "Được."
Cảnh Đường Vân dụi đầu vào lòng hắn, khẽ nói: "Phu quân, trước khi trời tối phải về nhé. Nếu mình không về, em sẽ lên núi tìm mình."
Thừa Tuyển Doãn nghiêm giọng: "Không được!"
Cảnh Đường Vân cũng sốt ruột, ngồi bật dậy, mắt đỏ hoe, trừng hắn: "Không được thì em khóc cho mình xem ngay bây giờ!"
Chuyện liên quan đến an nguy của cậu, Thừa Tuyển Doãn vốn không muốn nhượng bộ, nhưng nhìn ánh mắt đỏ hoe dần ứa nước của cậu, lòng hắn cũng mềm ra từng chút.
"Tôi sẽ về khi trời còn sáng."
Hắn chẳng bao giờ thắng được Cảnh Đường Vân.
Cảnh Đường Vân đưa ngón út ra: "Móc ngoéo!"
Thừa Tuyển Doãn dịu dàng lau giọt nước ở khóe mắt cậu: "Ừ."
Một đêm không mộng mị, đến khi Cảnh Đường Vân tỉnh dậy thì Thừa Tuyển Doãn đã đi rồi. Cậu cảm thấy trống vắng nơi ngực, bước ra khỏi phòng. Vừa mở cửa đã thấy Hùng Đậu đang bận rộn ngoài sân.
Từ sau khi Thừa Tuyển Doãn giao việc buôn bán lương bì cho Hùng Đậu và Mạc Nhị, Hùng Đậu không còn làm trong sân nhà này nữa. Cô sợ làm phiền đến hai người. Nhưng hôm nay thì khác.
"Tỉnh rồi à? Ra đây giúp tỷ làm lương bì đi." Hùng Đậu gọi, "Gần đây Mạc Nhị bán được nhiều quá, một mình tỷ làm không xuể nữa rồi."
Cảnh Đường Vân đứng yên, hỏi: "Là phu quân bảo tỷ đến canh chừng em đúng không?"
Hùng Đậu khựng lại, một lúc lâu mới thở dài: "Đường ca nhi, em biết đệ ấy nói gì với tỷ trước khi đi không?"
"Đệ ấy nói, em là mạng sống của đệ ấy, nếu em xảy ra chuyện gì, đệ ấy cũng không sống nổi."
Mi mắt Cảnh Đường Vân run lên, nước mắt rơi lã chã.
Cậu là mạng sống của phu quân, mà phu quân nào có phải không phải mạng sống của cậu đâu?
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cậu còn sống để làm gì?
Nhưng cậu đã hứa, trước khi trời tối, cậu sẽ ngoan ngoãn ở lại trong sân đợi phu quân về.
Đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi hoàng hôn buông xuống.
Gió thổi ngày càng mạnh, trời mỗi lúc một lạnh, sắc mặt cậu tái nhợt, chẳng rõ vì lạnh hay vì sợ. Hùng Đậu khuyên cậu vào nhà tránh gió, cậu không chịu. Cậu muốn ở đây đợi phu quân trở về.
Thấy trời mỗi lúc một tối, đầu óc cậu bắt đầu nghĩ lung tung. Phu quân có phải gặp gấu rừng rồi không? Có bị thương không? Nếu không thì sao trời tối rồi còn chưa quay lại?
Cậu không thể chờ thêm được nữa. Quay người chạy vào trong lấy cuốc, vừa ra đến cổng đã bị Hùng Đậu chặn lại. "Có khi chỉ bị kẹt việc gì đó thôi! Em không đi được đâu! Bình tĩnh lại đi."
"Em rất bình tĩnh." Cảnh Đường Vân siết chặt cuốc trong tay, ánh mắt chưa từng kiên định như vậy: "Em sẽ đưa phu quân về."
"Không được!" Hùng Đậu biết núi sâu nguy hiểm thế nào, sao có thể trơ mắt nhìn Cảnh Đường Vân lên núi tìm chết. "Một ca nhi như em sao có thể vào núi?"
"Thừa Nhị vào núi sâu rồi sao?" Ngưu Tử nghe động tĩnh từ viện bên cạnh, bước ra, sắc mặt khó coi.
Cảnh Đường Vân mím môi, gật đầu.
"Đừng lo." Ngưu Tử trầm giọng nói: "Tôi đi tìm hắn cho."
Cảnh Đường Vân đứng chắn trước mặt Ngưu Tử, ánh mắt kiên quyết: "Tôi cũng đi."
Phu quân sinh tử chưa rõ trên núi, cậu sao có thể ngồi yên ở nhà mà không làm gì?
"Đi đâu?" Thừa Tuyển Doãn vội vã quay lại, vẫn không kịp về trước khi trời tối.
Hắn sợ Cảnh Đường Vân thật sự lên núi tìm mình, dọc đường chạy về, vừa thấy cậu là tâm trạng treo lơ lửng cũng rơi xuống.
Cảnh Đường Vân vừa thấy hắn, sống mũi liền cay xè: "Phu quân ơi!" Cậu nhào vào lòng hắn, nước mắt trào ra như suối: "Sao bây giờ mình mới về!"
Thừa Tuyển Doãn biết lần này thật sự làm cậu sợ hãi, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu: "Là tôi sai, tôi về muộn rồi."
Ngưu Tử thấy hắn về rồi cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn không rõ tại sao Thừa Nhị lại mạo hiểm vào núi, nhưng vẫn nhắc nhở: "Núi sâu nguy hiểm lắm, lần sau muốn đi thì cũng đừng đi một mình, ít nhất có người đi cùng cho dễ xoay xở."
Thừa Tuyển Doãn gật đầu. Cảnh Đường Vân nghe thấy giọng Ngưu Tử, lúc này mới thấy xấu hổ, cúi đầu thấp xuống lén dùng vạt áo Thừa Tuyển Doãn lau nước mắt, lau khô mặt nhỏ của mình xong thì rất vô tình mà đẩy hắn ra, quay sang hỏi Ngưu Tử: "Ngưu thẩm sao rồi?"
Lúc nãy cậu loáng thoáng nghe thấy bên viện có tiếng động, hình như là Ngưu thẩm đang khóc.
Thừa Tuyển Doãn cúi đầu nhìn vạt áo sẫm màu nhăn nhúm của mình, dở khóc dở cười mà chỉnh lại.
Tên tiểu quỷ này.
Ngưu Tử ánh mắt trầm xuống: "Chuyện hôn sự của tôi hỏng rồi."
Thừa Tuyển Doãn sững người. Hắn vẫn còn nhớ hôm qua Ngưu thẩm nhắc đến chuyện này thì vui mừng đến nhường nào, sao chỉ mới một ngày đã hỏng? Vì sao?
Ngưu Tử dường như nhìn ra thắc mắc của hắn, trong mắt đầy đắng chát: "Cai thầu chê cha tôi già quá, bảo ông đừng đến làm nữa."
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Thế là cô gái kia đính hôn với người làng Bôi Thủy rồi."
Nhà hắn ở thôn Thiên Trùng vốn thuộc dạng khá giả, nhưng dù vậy thì nhà gái cũng chỉ vì thấy cha hắn kiếm được tiền mới chịu nói chuyện. Giờ nghe tin cha hắn mất việc, sáng sớm hôm nay đã bảo bà mối đến nói rằng hai nhà chưa trao canh thiếp, hôn sự coi như không tính. Còn dặn đừng nói lung tung kẻo ảnh hưởng đến danh tiếng cô gái.
Hắn chưa từng gặp cô ấy, cũng chẳng nói đến thích, đối với chuyện này chỉ thấy bất lực.
Thôn Thiên Trùng quá nghèo, nghèo đến nỗi con gái mấy làng khác không ai muốn gả vào.
Thừa Tuyển Doãn khẽ nhíu mày.
Nếu chỉ vì cha Ngưu Tử mất việc mà phía bên kia đã vội đính hôn với người khác, thì e là ngay từ đầu đã vừa dỗ dành Ngưu Tử vừa đi tìm đối tượng khác rồi.
Ngưu thẩm vẫn luôn canh cánh chuyện hôn sự của Ngưu Tử, nay thành ra thế này, chắc chắn trong lòng rất khó chịu.
Hắn hỏi: "Ngưu Tử, tôi định sửa sang lại nhà một chút, dạo này huynh có thời gian tới giúp không? Một ngày mười lăm văn, không bao ăn."
Ngưu Tử trong lòng khẽ động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, “Thừa Nhị, tôi biết huynh muốn giúp tôi, nhưng mà...”
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Thừa Tuyển Doãn ngắt lời, “Mộc Trắc dạo này đang bán lương bì ở huyện.”
Ngưu Tử nghĩ đến dạo gần đây thấy Mục thị thần thần bí bí, lập tức hiểu ra điều gì đó, sắc mặt liền thay đổi, “Bọn họ sao có thể làm như vậy?”
Người trong thôn đều biết Thừa Nhị làm lương bì ngay trong sân nhà, nên ai nấy đều cố ý né tránh, sợ nhìn thấy thứ không nên thấy.
Mục thị làm sao lại vô sỉ đến mức này?
Thừa Tuyển Doãn nói thẳng, “Sau này tôi tính làm thêm các món ăn khác, cho nên nhà này nhất định phải sửa sang lại, tường viện cũng phải xây cao lên.”
“Được, tôi biết rồi.” Ngưu Tử nói: “Một ngày không đáng tới mười lăm văn đâu.”
Cậu ta đi huyện vác bao lớn cả ngày còn chưa tới mười văn, ở trong thôn sửa cái nhà thì làm sao dám lấy nhiều tiền như thế.
“Ngưu Tử, huynh cũng biết tôi ít tiếp xúc với người trong thôn. Tôi muốn phiền huynh giúp tôi tìm thêm vài người, để huynh ra mặt phụ trách sắp xếp cho họ làm việc.” Thừa Tuyển Doãn nắm lấy tay Đường ca nhi, “Tiền công mỗi người là mười văn một ngày, còn huynh là mười lăm văn.”
Tức là giao cho Ngưu Tử làm cai thầu, phụ trách việc sửa chữa nhà.
Ngưu Tử hiểu ý Thừa Tuyển Doãn, trầm ngâm một lát rồi nói: “Được, cảm ơn nhé!”
Cái chức cai thầu này thật ra ai làm cũng được, nhưng Thừa Tuyển Doãn lại giao cho cậu ta, không chỉ là coi trọng, mà còn là muốn giúp cậu ta.
Thừa Tuyển Doãn mỉm cười nói: “Khách sáo rồi.”
Gió lạnh rít lên, Đường ca nhi co rụt cổ lại, Thừa Tuyển Doãn nghiêng người che gió cho cậu, quay sang nói với Hùng Đậu: “Chuyện hôm nay, đa tạ biểu tỷ.”
“Đệ về được là tốt rồi.” Hùng Đậu nhìn Đường ca nhi một cái, thở dài nặng nề.
Đường ca nhi yêu Thừa Nhị như vậy, nếu một ngày nào đó Thừa Nhị thay lòng, Đường ca nhi biết phải làm sao?
Mang đầy nỗi lo lắng quay về nhà, cô kể lại chuyện này với Mạc Nhị, Mạc Nhị lại chỉ mỉm cười hôn cô một cái, “Em lo lắng quá rồi, ai rồi cũng có thể thay lòng, duy chỉ có Thừa Nhị là không đâu.”
Thật lòng yêu một người, thì sẽ không thể thay lòng.
Mà yêu hay không, nhìn một cái là biết thôi.
Trong căn nhà tranh, dưới ánh nến mờ tối, hai củ nhân sâm một lớn một nhỏ lặng lẽ nằm trên bàn.
Đường ca nhi tròn xoe mắt đứng nhìn chăm chăm vào nhân sâm: “Đây chính là nhân sâm sao?”
Nhân sâm là báu vật cứu mạng, trước đây cậu chưa từng thấy qua, lần này lại được thấy liền hai củ.
“Ừ.” Thừa Tuyển Doãn cất củ lớn đi, cầm củ nhỏ lên nói: “Ngày mai chúng ta đem cái này đi bán.”
Đường ca nhi nghiêng đầu, nhìn củ nhân sâm bị Thừa Tuyển Doãn cất đi, “Sao cái đó không bán?”
Thừa Tuyển Doãn khẽ búng trán cậu, “Tất nhiên là để lại cho mình bồi bổ sức khỏe.”
Tiền quan trọng, nhưng sức khỏe của Đường ca nhi còn quan trọng hơn.
Cảnh Đường Vân cũng mơ hồ biết nhân sâm có thể bán được rất nhiều tiền, trong lòng vừa do dự vừa xót xa, Thừa Tuyển Doãn bất lực cười nói: “Trong núi sâu còn nhân sâm.”
“Trong núi sâu” không phải một ngọn núi, mà là cả dãy núi trùng điệp, trong đó có rất nhiều thứ tốt, nhưng hắn không vội lấy hết trong một lần.
Nếu sau này có đủ tiền, hắn tính mua cả dãy núi đó.