Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 18

Chương 18: Thuê người, thu mua

 

Cảnh Đường Vân hỏi hắn: “Vậy mình có thể thuê người đi hái ớt và mè, rồi mình bỏ tiền ra thu mua, có được không?”

 

Thừa Tuyển Doãn lập tức cúi đầu nhìn cậu, hôn mạnh một cái lên mặt cậu: “Đường ca nhi, sao em thông minh thế hả?”

 

Hắn đang lo phải đối phó với đám người nhà họ Thừa ra sao, không ngờ Đường ca nhi lại đưa ra một phương án tuyệt vời như thế.

 

Cảnh Đường Vân lấy tay che mặt, chôn đầu vào ngực hắn, giọng nhỏ nhẹ đầy trách móc: “Phu quân, đang ở bên ngoài đó!”

 

Thừa Tuyển Doãn nhân cơ hội vuốt vuốt mái tóc cậu, an ủi: “Không ai nhìn thấy đâu.”

 

“Thật chứ?” Cảnh Đường Vân ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, thấy xung quanh trống trải không một bóng người, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Thừa Tuyển Doãn thấy dáng vẻ căng thẳng của cậu đáng yêu không chịu nổi, bật cười.

 

“Phu quân, có gì buồn cười sao?” Cảnh Đường Vân nheo mắt lại, vẻ mặt không mấy tốt lành.

 

Tim Thừa Tuyển Doãn khẽ giật một cái, giây tiếp theo liền cảm thấy một cái nhéo đau nhói nơi thắt lưng làm hắn phải hít một ngụm khí lạnh.

 

Xe bò chậm rãi tiến vào làng, ông lão ngồi ở đầu thôn nheo mắt nhìn hồi lâu, bỗng dưng đứng bật dậy, chống gậy đi vào trong, vừa đi vừa hô lớn: “Xe bò! Xe bò! Tiểu tử nhà họ Thừa mua xe bò rồi! Thôn mình có xe bò rồi!”

 

“Xe bò hả?”

 

“Thật sao?”

 

Nghe tiếng xôn xao, dân làng lục tục kéo đến, chẳng mấy chốc đã vây chặt lấy xe bò.

 

“Chà! Con bò này trông oai ghê!”

 

“Thừa Nhị, này tốn bao nhiêu bạc vậy?”

 

“Thừa Nhị đúng là có tiền đồ thật, mới tách ra được bao lâu chứ? Lương thị kia chắc đang hối hận đến xanh ruột.”

 

Thừa Tuyển Doãn không ngờ chỉ một chiếc xe bò lại khiến dân làng nhiệt tình như vậy, xe bò bị buộc phải dừng lại giữa đường, không nhúc nhích được, con bò cũng bực bội phì ra một hơi bằng lỗ mũi.

 

“Ối, còn mua nhiều thứ quá ta?"

 

Mục thị đưa tay định vén tấm vải bố che trên xe lên: “Mua gì thế, để ta coi thử.”

 

Cảnh Đường Vân phản ứng cực nhanh, đè chặt tấm vải xuống: “Không có gì đâu.”

 

Mục thị bất mãn rụt tay lại, nói giọng chua ngoa: “Mua gì quý báu đến mức nhìn cũng không cho nhìn?”

 

Cảnh Đường Vân không thèm để ý đến bà ta, còn Thừa Tuyển Doãn vừa hô vừa đánh xe, cố gắng lắm mới đưa được xe bò len qua đám đông.

 

Mười lăm phút sau, cuối cùng cũng đưa được xe bò về đến sân nhà.

 

Ngoài sân vẫn còn vài người lén nhìn vào, ánh mắt dán chặt vào con bò, đầy thèm muốn.

 

Thừa Tuyển Doãn vác sọt từ xe bò vào trong căn nhà tranh, đặt cẩn thận rồi đóng cửa, sau đó vội vã đi đến nhà lý chính.

 

Cảnh Đường Vân thì thả lũ gà vịt ra sân, cho nước vào máng. Con bò dường như khát lắm, uống nước ừng ực, vừa uống vừa vẫy đuôi đuổi muỗi.

 

Ngưu thẩm cũng ghé sang xem náo nhiệt, mặt mày tươi rói: “Con bò này trông đẹp ghê, từ nay chắc hai đứa đỡ vất vả rồi.”

 

Bà ngừng lại, như nhớ ra điều gì, hỏi: “Giờ mấy đứa chỉ có một mẫu ruộng nhỏ thôi đúng không?”

 

Cảnh Đường Vân gật đầu. Ngưu thẩm trầm mặc một lúc rồi nói: “Mua bò là chuyện tốt, nhưng ruộng mới là gốc rễ của nông dân mình.”

 

Nếu bà có tiền dư thì nhất định sẽ ưu tiên mua đất.

 

Chỉ khi nào ruộng nhiều đến mức làm không xuể, lúc đó mới nghĩ đến chuyện mua bò giúp sức. Đường ca nhi và Thừa Tuyển Doãn này, vẫn là còn trẻ người non dạ quá.

 

Cảnh Đường Vân nghĩ một lúc, hiểu được ý Ngưu thẩm, đồng tình nói: “Thẩm nói phải ạ.”

 

Phải bàn với phu quân chuyện mua ruộng mới được.

 

Lý chính vừa nghe nói Thừa Nhị mua bò, còn chưa kịp ra cửa thì đã thấy hắn bước đến, ngoái đầu nhìn sau lưng hắn không thấy bò đâu, ông có hơi thất vọng, nhưng nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn vẫn tỏ vẻ hài lòng.

 

Thôn Thiên Trùng vì không có bò mà bị các thôn khác cười nhạo bao lâu nay, đến chính ông, làm lý chính, cũng bị tụi lý chính thôn khác chèn ép một bậc.

 

Giờ thì thôn mình cũng có bò rồi, xem ai còn dám cười nhạo nữa!

 

Lý chính họ Thừa, tên Xương Bố, là họ hàng xa của Thừa Tuyển Doãn, tính theo vai vế thì hắn phải gọi là thúc gia. Nhưng từ khi ông làm lý chính, dân làng đều gọi là lý chính hay Thừa lý chính, Thừa Tuyển Doãn cũng gọi theo.

 

“Lý chính, tiểu bối có việc muốn nhờ.”

 

Thừa Xương Bố vuốt chòm râu trắng hỏi: “Liên quan đến con bò của con sao?”

 

Thừa Tuyển Doãn không ngờ tin lan nhanh như vậy, lắc đầu nói: “Con muốn thuê người.”

 

Thừa Xương Bố khựng tay vuốt râu, hỏi dồn: “Thuê người? Làm việc gì? Có bao ăn không?”

 

Thừa Tuyển Doãn lần lượt trả lời rõ ràng từng câu. Thừa Xương Bố nghe xong lại hỏi tiếp: “Tiền công thế nào? Có yêu cầu gì không? Cần mấy người?”

 

“Mỗi ngày mười văn, chỉ thuê nữ nhân và ca nhi có đức hạnh tốt, tuyển năm người.”

 

Tay ông lão run lên.

 

Một ngày mười văn! Mà chỉ cần ngồi nấu ăn, điều kiện tốt thế này, sợ rằng cả thôn ai cũng muốn giành!

 

“Nếu Lương thị cũng muốn xin làm thì sao?”

 

Dù Lương thị là con dâu họ Thừa, nhưng ông cũng không thể trái lương tâm mà nói bà ta “có đức hạnh tốt”.

 

Nhưng Lương thị lại là mẹ ruột của Thừa Nhị, nếu bà ta thật sự muốn làm mà Thừa Nhị không đồng ý, vậy thì sẽ bị mang tiếng bất hiếu.

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn khẽ lóe lên: “Lý chính, trước khi tuyển người, con muốn thu mua ớt và mè trong thôn, hai thứ này đều có thể tìm được ở ngoài núi, mỗi cân trả ba văn.”

 

(*) 1 cân = 0.5968 kg

 

“Ba văn?!” Lý chính trợn tròn mắt.

 

Ba văn nghe thì không nhiều, nhưng cây cỏ thì một người lên núi hái một chuyến cũng được vài chục cân, vậy là một ngày có thể kiếm được cả trăm văn, đây không phải là khoản nhỏ đâu.

 

Ông nghiêm mặt lại: “Không đúng, Thừa Nhị, con còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

 

Suýt nữa bị hắn lái sang chuyện khác.

 

“Ớt và mè trong núi có hạn, ai đến trước thì được. Ngày đầu tiên, con chỉ thu hàng của người trong tộc.”

 

Lương thị đi làm mỗi ngày được bao nhiêu tiền? Nếu nhà Thừa Đại Tài nắm bắt được cơ hội hôm nay, ít nhất có thể kiếm trăm văn.

 

Nhưng tiền này nhìn thì dễ kiếm, thật ra không nhẹ nhàng. Thừa Đại Tài ham ăn biếng làm, Thừa Uông và Lương thị càng chẳng chịu nổi khổ, dù có cho họ cơ hội một ngày cũng chưa chắc kiếm nổi bao nhiêu.

 

Nhưng trong mắt người ngoài, việc hắn đem cơ hội tốt thế này cho người trong tộc, dù đã phân gia nhưng vẫn còn nhớ đến người nhà, không ai có thể chỉ trích hắn được.

 

Lý chính hừ nhẹ một tiếng: “Thằng nhóc này tính toán cả rồi nhỉ?”

 

Với kiểu người thiển cận như Lương thị, chỉ cần thấy giá thu mua ba văn một cân là chắc chắn sẽ chẳng còn tâm trí đâu mà để ý chuyện tuyển người nữa. Đợi đến khi Lương thị phản ứng kịp thì người cũng đã tuyển xong rồi, đến lúc đó dù bà ta có muốn chen chân vào, cũng còn phải xem những người đã được tuyển có chịu nhường chỗ hay không. Dù sao thì cũng chỉ có năm suất, điều kiện tuyển dụng lại tốt như vậy, ai nỡ nhường cho Lương thị?

 

Thừa Tuyển Doãn biết lý chính là người hiểu chuyện, nên cũng chẳng giấu giếm, chỉ hỏi: “Tam Tự có ở nhà không ạ?”

 

Lý chính nhướng mày: “Nó lên huyện làm việc rồi. Con tìm nó có chuyện gì à?”

 

Hắn đáp thẳng: “Con muốn nhờ cậu ấy giúp thu mua ớt và mè. Dù gì đồ mọc trên núi có tốt có xấu, đã bỏ tiền ra mua thì con muốn mua loại tốt.”

 

“Được.” Lý chính bật cười, “Ta thay nó đồng ý rồi, mai ta bảo nó tới tìm con.”

 

Ông vừa vuốt râu vừa nói: “Tiểu tử này tính toán cũng khéo thật đấy.”

 

Thừa Tam Tự là con trai ông. Giao cho cậu ấy phụ trách việc thu mua, người trong thôn dù là ai cũng chẳng dám giở trò, kể cả là mấy người nhà Thừa Uông.

 

Thừa Tuyển Doãn nhướng mày cười, “Vậy phải làm phiền người rồi.”

 

Việc nhờ lý chính giúp đỡ, dĩ nhiên phải đưa chút lợi ích. Mời Thừa Tam Tự thu mua đồ là thật lòng muốn đề phòng Thừa Uông, nhưng cũng thật lòng muốn dành cho Thừa Tam Tự một công việc kiếm tiền tốt.

 

Lý chính vỗ vai hắn, “Được rồi, về lo việc của mình đi, chuyện này cứ để ta lo.”

 

Con ông hiếm khi có được một công việc tốt thế này, ông sao có thể làm hỏng. Ông làm cha, cũng xót con mình ngày nào cũng vất vả mà chẳng kiếm được bao nhiêu.

 

Lúc Thừa Tuyển Doãn quay về, Cảnh Đường Vân đang ngồi ngẩn người nhìn con bò, chẳng biết đang nghĩ gì, đến mức hắn đến gần cũng không hay biết. Hắn vòng tay ôm cậu từ phía sau, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

 

Cảnh Đường Vân giật mình, quay đầu lại thấy là hắn thì mới thở phào nhẹ nhõm, “Lúc nãy Lương thị đến, nói là việc ngoài đồng nhiều, ầm ĩ đòi mượn bò.”

 

Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn lập tức thay đổi, túm lấy cậu kiểm tra từ đầu đến chân: “Bà ta có đánh em không?”

 

Cảnh Đường Vân lắc đầu: “Ngưu thẩm có ở đó, bà ấy nói con bò này bà đã mượn rồi, Lương thị muốn làm loạn nhưng bị Ngưu thẩm át vía.”

 

Cậu bĩu môi, “Phu quân, em không thích Lương thị.”

 

Cậu biết nói thế là bất hiếu, nhưng Lương thị đối xử với phu quân quá tệ, đến cả tiếng “nương” cậu cũng chẳng muốn gọi.

 

“Tôi cũng không thích bà ta.” Thừa Tuyển Doãn chưa bao giờ kể chuyện thân thế của mình cho Cảnh Đường Vân nghe, nhưng cậu rất nhạy cảm, hắn không nói thì cậu vẫn nhận ra được ác ý của Lương thị.

 

Hắn không muốn cậu phải buồn vì những chuyện này, bèn cố tình cười nói: “Vậy chúng ta có được xem là tâm ý tương thông không?”

 

Cảnh Đường Vân lườm hắn một cái, lông mi khẽ run.

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn cặp lông mi run rẩy ấy mà lòng ngứa ngáy, chỉ muốn chạm vào.

 

Hắn nghĩ vậy, rồi cũng làm thật. Đến khi Cảnh Đường Vân nghi hoặc nhìn sang thì hắn mới giật mình vì bản thân không kiểm soát được chính tay mình.

 

Hắn vội vàng thu tay lại, lảng sang chuyện khác: “Chúng ta vào nhà xem còn lại bao nhiêu tiền.”

 

Mắt Cảnh Đường Vân lập tức sáng lên, “Ừm ừm.”

 

Cậu đã cố nhịn không đếm, chỉ chờ phu quân về để cùng nhau đếm.

 

Lý chính làm việc rất hiệu quả, chưa đến nửa canh giờ đã khiến cả làng biết ngày mai Thừa Tuyển Doãn sẽ thu mua ớt và mè với giá cao.

 

Không ai biết hắn sẽ thu bao nhiêu, nhưng chuyện kiểu này thì cứ ai nhanh tay người ấy được, có tiền trong tay mới yên tâm. Chỉ là lúc này lý chính lại nói, ngày đầu tiên Thừa Tuyển Doãn chỉ thu ớt và mè của nhà Thừa Uông, bao nhiêu cũng thu hết.

 

Mọi người đỏ mắt vì ghen tị, dù sao cũng không biết ngày thứ hai hắn có còn thu nữa không, dù có thu cũng chẳng rõ thu được bao nhiêu.

 

Mà nhà Thừa Uông thì chẳng phải lo điều đó.

 

Có người đã tính rồi, một cân được ba văn, nếu Thừa Đại Tài nhanh tay một chút, vất vả lên núi hai ba lần là có thể hái được cả trăm cân, vậy là ba trăm văn tiền!

 

Chẳng khác nào Thừa Tuyển Doãn đem tiền không trao cho họ!

 

Lương thị bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống làm cho choáng váng, cười tươi như hoa chạy về gọi Thừa Uông lên núi hái ớt.

 

Thừa Uông vẫn đang tức giận vì Thừa Tuyển Doãn không cho mượn bò, vừa nghe tin tốt thì lập tức vỗ đùi cái “đét”, đắc ý nói: “Tao biết ngay cái thằng thối tha ấy không dám mặc kệ chúng ta mà!”

 

Lương thị cười đến mức không khép được miệng, “Tiền này là tính theo cân, đến lúc đó mình trộn thêm đất vào, vậy là được nhiều hơn!”

 

“Đúng rồi!” Mặt mày Thừa Uông hớn hở.

 

Lão là cha của Thừa Tuyển Doãn, đã ra mặt đi làm cho hắn là cho hắn thể diện rồi, hắn dám chê ớt với mè lẫn đất chắc?

 

Lão xách cuốc lên định ra cửa, lại quay đầu nói: “Đại Tài đang ngủ trong nhà phải không? Gọi nó dậy đi cùng luôn.”

Bình Luận (0)
Comment