Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 21

Chương 21: Uy h**p

 

Từ xa, Cảnh Mỹ Hạnh nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý. Thừa Tuyển Doãn đến nhìn cũng không buồn nhìn Cảnh Đường Vân lấy một cái, điều đó chứng tỏ suy đoán của cô ta là đúng.

 

Sau khi rửa mặt bằng nước nóng xong, mặt Cảnh Đường Vân bị hơi nóng hun cho đỏ bừng. Cậu nhìn bóng mình phản chiếu trong làn nước, lặng lẽ đi vào túp lều tranh, lôi từ dưới gầm giường ra một hũ gỗ.

 

Cậu mở hũ gỗ ra, lấy thứ nước cỏ màu xanh sẫm bên trong thoa đều lên mặt. Chẳng mấy chốc, làn da vốn trắng nõn của cậu như thể vừa bị nắng gắt thiêu suốt một ngày, đột nhiên đen sạm đi mấy tông.

 

Thứ nước cỏ này được ép từ một loại cỏ mọng nước trên núi. Chỉ cần thoa lên mặt, da sẽ trở nên đen đủi xấu xí. Trước kia cậu đã từng dùng loại này để đánh lừa Thừa Đại Tài.

 

Lần trước phu quân vào núi, cậu có nhờ hắn hái về. Ép xong thì cậu vẫn chưa dùng đến. Nhưng hôm qua cậu để ý thấy Thừa Tam Tự cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình, liền biết đã đến lúc phải dùng rồi.

 

Cậu cảm thấy việc mình xinh đẹp chẳng phải là chuyện tốt gì. Hồi nhỏ, Cảnh Mỹ Hạnh vì ghen tị mà cố ý dùng gậy nhọn đâm vào mặt cậu. Lương thị thì cứ nắm lấy mặt cậu mà định giá, suốt ngày nghĩ đến chuyện đợi cậu lớn rồi lừa bán đi được giá.

 

Có một thời gian cậu rất sợ hãi, bởi cậu từng nghe thấy Lương thị nói sau khi bán cậu đi thì sẽ nghĩ cách gạt nhà họ Thừa đã đính hôn với cậu.

 

Chính thứ nước cỏ ấy đã cứu cậu, giúp cậu tránh khỏi số phận bị bán đi, rồi có thể gả cho phu quân.

 

Cậu không muốn khuôn mặt này gây phiền toái cho phu quân, nên đã chọn cách như trước đây, giấu vẻ đẹp của mình đi.

 

Thừa Tuyển Doãn lúc này đang thắc mắc sao nãy còn thấy phu lang trong sân mà giờ lại chẳng thấy đâu, quay đầu nhìn thì vừa hay thấy Cảnh Đường Vân bước ra từ trong nhà.

 

Vừa nhìn thấy mặt cậu, cả người hắn sững sờ.

 

Phu lang tôi trắng trẻo nõn nà thế cơ mà, sao đột nhiên lại đen thui rồi!?

 

“Đường ca nhi, mặt em sao thế?”

 

Hắn bước nhanh đến, Cảnh Đường Vân chớp mắt nói: “Vừa rồi em đứng dưới nắng hơi lâu, nên bị đen thôi.”

 

Thừa Tuyển Doãn: “…”

 

Hắn khó khăn nói: “Phu lang à, tôi rất muốn tin mình…”

 

Nhưng cái lý do em vừa nói thì tôi thật sự không thể nào tin nổi.

 

Cảnh Đường Vân kiễng chân, ghé sát mặt vào hắn, hàng mi cong vút gần như quét lên mặt hắn, “Phu quân, mình ghét em xấu sao?”

 

Tim Thừa Tuyển Doãn đập loạn xạ, yết hầu khẽ trượt lên xuống.

 

Cảnh Đường Vân dù có đen đi, cũng vẫn khiến tim hắn rung động.

 

Phần lý trí còn sót lại mách bảo hắn rằng cậu đang né tránh vấn đề chính, hắn lập tức lùi lại một bước, gắng gượng giữ vững pháo đài đang sụp đổ trong lòng, chỉ lên bầu trời mờ tối nói: “Vậy em nói trước cho tôi nghe mặt trời ở đâu đã?”

 

Trời còn chưa sáng hẳn, lấy đâu ra nắng.

 

Đường ca nhi: “…”

 

Cậu dứt khoát chơi trò cù nhây, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Dù sao thì em cũng đen rồi, mình nói xem có ghét không?”

 

Thừa Tuyển Doãn: “...Tôi thấy chúng mình cần phải nói cho rõ.”

 

Cảnh Đường Vân không đáp, chỉ nhìn hắn chằm chằm, trong mắt dần dần dâng lên tầng nước.

 

Chưa đến ba giây sau, Thừa Tuyển Doãn đã đầu hàng, cúi đầu thỏa hiệp, trong ánh mắt là nỗi bất lực xen lẫn cưng chiều, “Không ghét, tôi sao nỡ ghét em được.”

 

Ánh nước trong mắt Cảnh Đường Vân lập tức tan biến, cậu ưỡn ngực ngẩng đầu, bước đi đầy khí thế như một chú gà trống vừa thắng trận.

 

Thừa Tuyển Doãn: “…”

 

Chẳng lẽ hắn vừa bị lừa?

 

Không, không thể nào! Đường ca nhi ngây thơ lương thiện của hắn sao có thể giở trò lừa gạt hắn được chứ.

 

Khi mặt trời đã hoàn toàn lên cao, dân làng lục tục vác ớt với mè đến.

 

Cảnh Đường Vân mở cổng sân nhà, người trong làng lập tức ùn ùn kéo đến định chen vào, Thừa Tam Tự hét lớn: “Đừng chen! Đừng vào trong! Thu hàng ở ngoài cổng!”

 

Sân nhà Cảnh Đường Vân vẫn đang sửa, chen lấn vào thì Ngưu Tử với mấy người khác khỏi làm gì nữa.

 

Dân làng nghe vậy mới ngừng lại, không chen chúc nữa. Thừa Tam Tự thở phào nhẹ nhõm, kéo ra một cái bàn, ngồi trước khoảng sân trước cửa, “Từng người một!”

 

“Đừng vội.” Đường ca nhi lấy túi tiền từ trong ngực ra, nặng nề đặt lên bàn, một tiếng “keng” vang lên khiến tất cả im bặt.

 

Cậu mở túi tiền, chỉ vào đống đồng tiền bên trong nói: “Tiền có đủ, nhưng ai gây chuyện hay phẩm hạnh không ra gì thì hàng không thu.”

 

Đám đông lập tức yên lặng, bắt đầu tự giác xếp hàng, không còn ồn ào nữa.

 

Thừa Tam Tự nhìn Cảnh Đường Vân, ánh mắt đầy khâm phục. Lúc nãy hỗn loạn như vậy, đến cả hắn suýt cũng không giữ được trật tự, mà chỉ vài câu của Cảnh Đường Vân đã khiến tất cả yên lặng trở lại.

 

Đường ca nhi quả thật không phải một ca nhi tầm thường.

 

Thật ra Đường ca nhi hoàn toàn không bình tĩnh như bề ngoài, trong lòng còn đang âm thầm thở phào, cậu quay sang Thừa Tam Tự nói: “Vất vả cho huynh rồi.”

 

Thừa Tam Tự không đáp lời, bởi hắn vừa nhìn thấy gương mặt Cảnh Đường Vân, suýt nữa nghi ngờ mắt mình có vấn đề, hay là ký ức có sai sót.

 

Cảnh Đường Vân sao lại chỉ qua một đêm mà thành ra xấu xí như thế?

 

Chuyện quái gì đang diễn ra thế này!?

 

Cảnh Đường Vân quay lại sân, thấy Ngưu Tử đang nói chuyện với Thừa Tuyển Doãn, “Ngày mai có thể xây xong tường viện rồi, hôm nay hai người có muốn thu dọn đồ đạc trước không, dời xuống chân núi ở tạm một thời gian.”

 

“Được.” Thừa Tuyển Doãn xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn, Cảnh Đường Vân cũng muốn phụ một tay, nhưng lại bị hắn đuổi đi giấu tiền, “Em nghĩ xem, tới đó tiền mình nên giấu ở đâu?”

 

Cảnh Đường Vân vắt óc suy nghĩ, đến lúc nghĩ ra thì Thừa Tuyển Doãn đã thu dọn xong hết và chất lên xe bò, “Mình đi thôi.”

 

Cảnh Đường Vân: “…” Lại bị lừa.

 

Tới sân rộng dưới chân núi, Cảnh Đường Vân giấu tiền xong lại xắn tay áo muốn làm việc, ai ngờ tay vừa đưa ra đã bị nhét vào một đống dây dắt bò.

 

Thừa Tuyển Doãn xoa đầu cậu, “Ngoan, bò con đói rồi, em dắt nó ra ngoài ăn cỏ đi.”

 

Cảnh Đường Vân lại bị phu quân dỗ cho đi mất.

 

Dưới chân núi, bò con đang vui vẻ ăn cỏ, từ xa Cảnh Mỹ Hạnh đi đến, “Đường ca nhi, tôi có chuyện muốn nói với huynh.”

 

Cảnh Đường Vân chẳng buồn để ý, “Tôi với cô không có chuyện gì để nói cả.”

 

“Thật sao?” Cảnh Mỹ Hạnh sốt ruột, “Huynh không tò mò vì sao năm xưa tiếng xấu của Thừa Tuyển Doãn lại lan xa vậy à?”

 

Bước chân Đường ca nhi khựng lại, quay đầu nhìn cô ta, “Cô nói gì?”

 

Cảnh Mỹ Hạnh cười đắc ý, “Tôi nói, tiếng xấu của Thừa Tuyển Doãn là do Mộc Trắc bịa ra rồi tung ra cho mấy tên lưu manh trong làng, đoán xem ai sai Mộc Trắc làm vậy?”

 

Sắc mặt Cảnh Đường Vân trầm xuống từng chút một, “Thừa Đại Tài.”

 

“Cũng coi như có chút thông minh.” Cảnh Mỹ Hạnh tiến gần từng bước, thấy Cảnh Đường Vân mặc áo bông mới sạch sẽ gọn gàng, đáy mắt hiện lên một tia ghen tị, “Cách đây mười năm, Thừa Đại Tài đã ghen tị với đầu óc của Thừa Tuyển Doãn, cố tình sai Mộc Trắc bôi nhọ hắn, khiến hắn không thể tiếp tục học hành.”

 

Mộc Trắc sau khi bị thương ở chân, người nhà họ Thừa không thèm trả tiền thuốc, hắn tức giận đem chuyện đó ra uy h**p, cũng ép Thừa Đại Tài phải bỏ tiền, bỏ sính lễ, cưới Vân ca nhi.

 

Tim Cảnh Đường Vân thắt lại, thì ra khi còn nhỏ phu quân đã phải chịu oan uổng đến vậy, lúc ấy không biết hắn bất lực đến mức nào?

 

“Tại sao cô lại nói cho tôi biết?”

 

Cảnh Mỹ Hạnh cười khẩy, “Huynh vẫn chưa hiểu sao? Thừa Tuyển Doãn cưới huynh là vì không ai muốn gả cho hắn nữa, nhưng nếu danh tiếng hắn trở lại tốt thì sao? Giờ hắn có tiền có năng lực, chỉ cần dân làng biết được sự thật, thiếu gì tiểu thư con nhà lành muốn gả cho hắn? Còn huynh, một ca nhi vừa xấu vừa chẳng có nhà mẹ đẻ chống lưng, cuối cùng chỉ có thể bị bỏ rơi thôi!”

 

Cảnh Đường Vân thở phào nhẹ nhõm, “Rồi sao nữa?”

 

“Nếu không muốn bị phu quân bỏ rơi, thì nên ngoan ngoãn lấy lòng tôi, dựa vào nhà họ Cảnh mà sống!” Sắc mặt Cảnh Mỹ Hạnh lạnh băng, “Đường ca nhi, kiếp này huynh chỉ xứng làm chó cho nhà họ Cảnh thôi!”

 

Cảnh Đường Vân rũ mắt xuống, cắn chặt môi, không nói một lời.

 

Cảnh Mỹ Hạnh tưởng cậu sợ rồi, bất chợt giơ tay định tát vào mặt cậu.

 

Nhục nhã ngày hôm qua, hôm nay cô ta nhất định phải đòi lại!

 

“Bốp.” Cảnh Đường Vân bắt lấy cổ tay cô ta, khiến cô ta sững người, “Cậu còn dám phản kháng?!”

 

Cảnh Đường Vân mặt không đổi sắc, lạnh lùng đáp, “Phu quân tôi sẽ không bỏ tôi.”

 

Đồng tử Cảnh Mỹ Hạnh co rút, “Cái gì?!”

 

“Bốp!”

 

Một tiếng tát giòn tan vang lên, lực mạnh đến mức khiến Cảnh Mỹ Hạnh loạng choạng lùi mấy bước.

 

Má trái bỏng rát, cô ta không dám tin, nhìn Cảnh Đường Vân mà môi run rẩy, “Ngươi, ngươi vậy mà dám đánh ta? Không sợ ta phanh phui tất cả sao?!”

 

“Cô cứ nói đi.” Sắc mặt Cảnh Đường Vân căng cứng, rõ ràng trong lòng thấp thỏm nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, “Phu quân tôi không bao giờ bỏ tôi. Hắn rất yêu tôi. Dù danh tiếng hắn có tốt lên, dù có bao nhiêu người muốn gả cho hắn, hắn cũng sẽ không bỏ tôi. Tôi không thể bị cô uy h**p. Tôi không tin cô!”

 

Cậu như không muốn nghe thêm lời nào nữa, nắm dây dắt bò quay đầu bỏ đi, bước chân vội vàng đến mức va vấp lung tung, bóng lưng rối loạn.

 

Cảnh Mỹ Hạnh nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, nét mặt méo mó, ánh mắt tràn đầy thù hận.

 

“Không tin sao?” Cô ta bật cười khe khẽ, trong tiếng cười ngập tràn căm hận, “Đường ca nhi, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận!”

 

Cô ta gào lên, “Đường ca nhi! Ngươi cứ chờ đó cho ta!”

 

Cái tát hôm nay, cô ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm, gấp nghìn lần.

 

Đường ca nhi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã quay về sân dưới chân núi, cậu đẩy cửa bước vào, Đàm ca nhi và mọi người đã bắt đầu làm việc, họ rất chăm chú, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi nói, “Thừa Nhị đang bận ở bếp kia.”

 

Cảnh Đường Vân không trả lời, chỉ sải bước về phía bếp, vừa thấy bóng lưng bận rộn bên bếp lửa, mũi cậu liền cay cay, nhào tới ôm lấy.

 

“Đường ca nhi?”

 

Thừa Tuyển Doãn giật mình.

 

Hắn vừa mới dọn xong đồ, chuẩn bị rang mè.

 

“Phu quân.” Giọng Cảnh Đường Vân nghẹn ngào, Thừa Tuyển Doãn biến sắc, quay người lại nhìn cậu.

 

Thấy Cảnh Đường Vân mắt đỏ hoe, hắn luống cuống, “Sao vậy? Ai bắt nạt em?? Đừng khóc, tôi ở đây.”

 

Cảnh Đường Vân chìa bàn tay đỏ ửng ra trước mặt hắn, mắt ngấn lệ đầy uất ức, “Em đánh Cảnh Mỹ Hạnh, da mặt cô ta dày quá, tay đau lắm.”

 

Thực ra cậu không định khóc, nhưng vừa thấy phu quân là bao uất ức dồn lại khiến nước mắt rơi xuống.

 

Thừa Tuyển Doãn: “…”

 

Hắn suýt bị Đường ca nhi dọa chết.

 

Cảnh Đường Vân bĩu môi, vùi mặt vào ngực Thừa Tuyển Doãn, kể hết những lời Cảnh Mỹ Hạnh vừa nói.

 

“Đường ca nhi, tôi chẳng cần ai hết, tôi chỉ cần em.” Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ánh mắt hắn ở nơi cậu không nhìn thấy bỗng lạnh lẽo đến rợn người.

 

“Em tin mình mà.” Cảnh Đường Vân dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn không quên nhắc lại chuyện cũ, “Không như phu quân, chẳng chịu tin em gì cả.”

 

Thừa Tuyển Doãn dở khóc dở cười, “Đường ca nhi, em…”

 

“Sao? Em làm sao?” Cảnh Đường Vân mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn, nước mắt chưa tan hết vẫn ươn ướt nơi hàng mi.

 

Hắn nghẹn lời, cuối cùng chỉ đành nhẹ giọng nói: “Em đúng là giỏi thật.”

 

Đường ca nhi, em đúng là vô lý hết chỗ nói.

Bình Luận (0)
Comment