Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 28

Chương 28: Trần Nhiễu Bình

 

Sáng sớm hôm sau, Thừa Tuyển Doãn đưa Cảnh Đường Vân lên huyện, đi thẳng đến quán ăn Đa Dư.

 

Quán Đa Dư vừa mở cửa, đại sảnh đã chật kín người. Tiểu nhị tươi cười đón khách, vừa nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn thì sắc mặt liền thay đổi, ngẩng đầu hô lớn lên lầu: "Chưởng quầy! Thần tài gia đến rồi!"

 

Thừa Tuyển Doãn & Cảnh Đường Vân: "..."

 

Hách Đa Dư lộc cộc chạy từ trên lầu xuống, vừa thấy Thừa Tuyển Doãn, chưa kịp mở miệng đã cười toét miệng: "Sáng nay ta vừa nghe chim khách hót, liền đoán thế nào cũng có khách quý đến."

 

Hắn vừa nói vừa dẫn hai người lên lầu: "Nào nào nào, lên lầu ngồi!"

 

Thừa Tuyển Doãn dắt tay Cảnh Đường Vân bước theo, vừa đi vừa thấy cậu cứ chằm chằm nhìn sang bên trái, liền gọi: "Đường ca nhi?"

 

Cảnh Đường Vân hoàn hồn, cau mày lắc đầu: "Không có gì đâu."

 

Cậu có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng khi nhìn lại thì lại chẳng thấy ai cả.

 

Lên đến lầu trên, Hách Đa Dư đã không chờ nổi mà nói luôn: "Nếu hôm nay cậu không đến tìm, ta cũng định tìm cậu rồi!"

 

Thừa Tuyển Doãn nghi hoặc nhìn sang, Hách Đa Dư cười hì hì: "Chè mè đen, cậu còn không?"

 

Lần tiểu nhị mang nó về, hắn vốn chẳng để ý, dù sao thứ ấy đen thùi lùi, trông chẳng ngon lành gì. Thế nhưng đêm ấy hắn trực ở nha môn, đói đến mức bụng réo liên hồi, lại lười ra ngoài giữa gió lạnh mua đồ ăn, mới nhớ đến cháo mè đen.

 

Hắn làm theo cách tiểu nhị chỉ, ngâm một chén, mùi thơm suýt nữa khiến hắn ngất ngây, ăn một muỗng vào thì mềm mịn, ngọt thơm, nếu không phải ăn một chén đã no, hắn thật muốn pha thêm mấy chén nữa.

 

Món ngon như vậy, lại tiện lợi, chắc chắn không lo ế hàng!

 

"Nếu huynh thích, bao nhiêu ta cũng cho." Thừa Tuyển Doãn ngừng một chút, nói thêm: "Nhưng thứ này, không bán."

 

Chè mè đen còn có dụng ý khác.

 

Cảnh Đường Vân giải thích: "Khi phu quân làm món này, cũng không giấu giếm người trong thôn."

 

Hách Đa Dư tiếc hùi hụi, song vẫn chắp tay, "Thừa huynh thật trọng nghĩa."

 

"Không dám nhận." Thừa Tuyển Doãn hơi trầm mặt, nói vào chính sự: "Lần này ta đến là có chuyện muốn nhờ huynh giúp một tay."

 

Hách Đa Dư lập tức nghiêm túc: "Huynh cứ nói."

 

Thừa Tuyển Doãn kể sơ qua chuyện của Hùng Đậu, rồi hỏi: "Chưởng quầy của quán Hảo Ngộ Kiến là người thế nào?"

 

Sắc mặt Hách Đa Dư trầm xuống, lắc đầu, Thừa Tuyển Doãn hiểu ý. Hắn lại hỏi: "Có dễ đối phó không?"

 

"Gã thì dễ đối phó." Hách Đa Dư lại lộ vẻ khó xử, "Nhưng người phía sau gã thì không."

 

Hắn giải thích: "Tầm Du đó chỉ là chưởng quầy của Hảo Ngộ Kiến, nhưng chủ thực sự của quán là em ruột của tri huyện, Ốc Dữ. Nửa số sản nghiệp trong huyện Sơn Hương đều thuộc về hắn."

 

Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn càng thêm nặng nề, hỏi: "Người của Ốc Dữ có dùng đến nước xốt không?"

 

Hách Đa Dư hơi đổi sắc: "Không có."

 

Thứ như nước xốt, hữu dụng như vậy, Ốc Dữ không lý nào không động lòng. Nhưng cho đến giờ gã vẫn chưa có động tĩnh. Vậy thì, hoặc là còn đang chờ thời cơ, hoặc là định dùng thủ đoạn khác để đoạt lấy.

 

Với hiểu biết của hắn về Ốc Dữ, khả năng thứ hai cao hơn nhiều.

 

Hách Đa Dư hạ thấp giọng: "Thừa huynh đệ, tri huyện bản tính háo sắc, hậu viện thiếp thất thành đàn, chỉ có một đôi con trai con gái do chính thất sinh ra là được cưng chiều nhất."

 

Chức tri huyện mỗi năm chỉ có bổng lộc chính thức năm mươi sáu lượng bạc.

 

Ngón tay Thừa Tuyển Doãn nhẹ gõ lên mặt bàn.

 

Hách Đa Dư đang ám chỉ hắn rằng: Tri huyện Ốc Tiềm và em trai Ốc Dữ cấu kết với nhau.

 

Ở huyện Sơn Hương, Ốc Tiềm gần như muốn che trời, đắc tội với Ốc Dữ cũng như đắc tội với Ốc Tiềm, kết cục không hề dễ chịu.

 

"Cảm ơn Hách huynh đã nhắc nhở." Thừa Tuyển Doãn khẽ mỉm cười, "Việc ta vừa nói, phiền Hách huynh giúp tra xét một chút."

 

Hắn nhất định phải điều tra rõ: Tầm Du có biết những chuyện mà Mạc thị làm hay không.

 

Hách Đa Dư cười đáp: "Khách sáo rồi. Thừa huynh đệ tin ta như vậy, ta sao có thể khiến cậu thất vọng được."

 

Hắn ta nhìn ra Thừa Tuyển Doãn là người rất cẩn trọng, vậy mà lần này lại không giấu hắn ta điều gì, còn nhờ hắn ta giúp.

 

Sự tín nhiệm ấy, Hách Đa Dư nhất định không phụ lòng.

 

Rời khỏi quán Đa Dư, Thừa Tuyển Doãn dẫn Cảnh Đường Vân đến tiệm gạo hỏi giá. Gạo lứt một cân tám văn, gạo trắng mười văn. Thừa Tuyển Doãn trầm ngâm một lúc, lại dẫn Cảnh Đường Vân đi hỏi thêm vài tiệm nữa, giá y như nhau.

 

Vừa bước ra từ tiệm cuối, Cảnh Đường Vân cau mày hỏi: "Phu quân, sao giá gạo lại tăng hết rồi?"

 

Lần trước bọn họ đến mua, gạo lứt chỉ sáu văn một cân, gạo trắng tám văn. Giờ mỗi loại đều tăng hai văn một cân.

 

Thừa Tuyển Doãn liếc tiệm gạo sau lưng, mắt tối lại: "Chủ tiệm thay người rồi."

 

Cảnh Đường Vân hỏi: "Thay ai vậy?"

 

Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên một trận ồn ào. Hai người quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mập mạp mặc áo gấm, từ trên xe ngựa bước xuống bằng cách giẫm lên lưng kẻ hầu. Chưởng quầy tiệm gạo lập tức tươi cười chạy ra đón: "Đông gia, ngài đến rồi?"

 

Thừa Tuyển Doãn mắt sâu như đáy giếng: "Là Ốc Dữ."

 

Ốc Dữ nắm độc quyền gạo thóc trong huyện. Dù tăng giá, cũng chẳng ai dám mở miệng phản đối.

 

Cảnh Đường Vân siết chặt tay Thừa Tuyển Doãn. Gạo tăng giá, không biết bao nhiêu nhà nghèo vốn đã không đủ ăn sẽ bị đói đến chết.

 

Thừa Tuyển Doãn khẽ vỗ mu bàn tay Cảnh Đường Vân, dắt cậu rẽ vào một con hẻm nhỏ, vừa đi vừa trấn an: "Đừng sợ, tôi có cách."

 

Cảnh Đường Vân ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hơi sáng lên: "Phu quân có cách gì?"

 

Thừa Tuyển Doãn khẽ thở dài một tiếng, hỏi: "Nếu tôi lại nghèo rớt mồng tơi, mình có chê tôi không?"

 

Cảnh Đường Vân vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, phồng má lên nói: "Phu quân nói linh tinh gì thế?"

 

Thừa Tuyển Doãn đưa tay nâng mặt cậu lên, ấn hai má lại gần nhau: "Phải phải phải, là tôi nói linh tinh, là tôi sai, phu lang đừng giận."

 

Cảnh Đường Vân hừ nhẹ một tiếng, dưới chân hình như giẫm phải thứ gì đó, thân thể mất thăng bằng đổ về phía trước. Đồng tử Thừa Tuyển Doãn co lại, không kịp kéo cậu lại, chỉ kịp trở mình giữa không trung, dùng thân mình đỡ ở dưới cho cậu.

 

"Bịch!" Một tiếng trầm đục vang lên, Thừa Tuyển Doãn hừ khẽ vì đau.

 

Cảnh Đường Vân hốt hoảng bò dậy, mắt đỏ hoe: "Phu quân sao rồi? Có bị thương ở đâu không?"

 

"Không sao." Thừa Tuyển Doãn làm ra vẻ thản nhiên xua tay, cố nhịn cơn đau từ lưng truyền đến để ngồi dậy, rồi nhìn sang 'thủ phạm' khiến Cảnh Đường Vân ngã.

 

Đó là một 'thi thể'.

 

"Hắn chết rồi à?" Cảnh Đường Vân hơi sợ, trốn ra sau lưng hắn.

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn vết sẹo còn rỉ máu ở đuôi mắt người đàn ông, ánh mắt phức tạp: "Chưa chết."

 

Hắn còn chưa bắt đầu đi tìm, người đã tự dâng tới cửa rồi.

 

Cảnh Đường Vân nghiêng đầu: "Phu quân nhận ra người này sao?"

 

"Nhận ra." Thừa Tuyển Doãn đáp, "Mình cũng biết đấy."

 

Cảnh Đường Vân ngẩn ra, ngồi xuống nhìn kỹ gương mặt 'thi thể', rồi kêu khẽ: "Phu quân, đây chẳng phải là..."

 

Chính là tiểu đông gia của hiệu gạo họ Trần – Trần Nhiễu Bình.

 

Hiệu gạo Trần gia bán đúng giá, lại không pha tạp, dân quanh mười dặm tám thôn đều thích đến đó mua gạo.

 

Tiệm gạo cuối cùng họ ghé qua khi nãy chính là của Trần gia.

 

Cậu dường như đoán ra điều gì, sắc mặt trắng bệch: "Là do Ốc Dữ làm sao?"

 

Trần Nhiễu Bình dù gì cũng là một tú tài mà.

 

Thừa Tuyển Doãn gật đầu: "Đường ca nhi, cứu hắn tức là chuốc lấy phiền phức, mình có cứu không?"

 

Ở kiếp trước, huyện Sơn Hương xảy ra động đất, thương nhân nhân cơ hội tăng giá lương thực, tri huyện Ốc Tiềm câu kết với đám người ấy, khiến dân oán đầy trời. Trần Nhiễu Bình dẫn theo nhiều dân lành vào rừng làm giặc, cướp lương thực phát cho dân. Lại bị Ốc Tiềm gán tội mưu phản, cuối cùng bị chém đầu nơi pháp trường.

 

Hắn biết chuyện này là vì đời trước, Cảnh Đường Vân chính là một trong những người được Trần Nhiễu Bình cứu tế.

 

Khi ấy hắn không biết thương nhân đứng sau chuyện tăng giá là ai, giờ thì biết rồi, chính là Ốc Dữ.

 

Đời trước, Ốc Dữ chết dưới tay Trần Nhiễu Bình, mà Trần Nhiễu Bình cũng phải bỏ mạng theo. Đời này, hắn không muốn trơ mắt nhìn Trần Nhiễu Bình lặp lại kết cục ấy.

 

"Cứu!" Câu trả lời của Cảnh Đường Vân không chút do dự, "Chúng ta cũng đã bị Ốc Dữ để mắt rồi."

 

Về chuyện tương ớt tương mè, phu quân không nói, nhưng cậu cũng nhìn ra được.

 

Thừa Tuyển Doãn cười đầy sủng nịch: "Được, nghe mình."

 

Cảnh Đường Vân hơi đỏ mặt: "Phu quân rõ ràng cũng nghĩ vậy mà."

 

"Bàn xong rồi thì cứu tôi đi được chưa?" Giọng nói yếu ớt vang lên giữa con ngõ vắng càng thêm rõ ràng.

 

Cảnh Đường Vân và Thừa Tuyển Doãn cùng quay đầu nhìn Trần Nhiễu Bình. Sắc mặt y xanh xao trắng bệch, như thể sắp chết tới nơi: "Cho tôi... nước, thức ăn."

 

Thừa Tuyển Doãn đút nước cho y, Cảnh Đường Vân đứng dậy nói: "Em đi mua chút đồ ăn."

 

Thừa Tuyển Doãn có chút không yên tâm, hắn không muốn Đường ca nhi đi xa mình quá: "Đừng đi xa, mua tạm gì đó ăn được là được rồi, hắn chưa chết được đâu."

 

Trần Nhiễu Bình: "......Tôi còn ở đây đó nhé."

 

Thừa Tuyển Doãn nhíu mày nói: "Tôi đâu có mù."

 

Trần Nhiễu Bình: "......"

 

Y tựa lưng vào tường, th* d*c: "Sao các người lại bị Ốc Dữ để mắt vậy?"

 

Lúc tỉnh lại, y đúng lúc nghe thấy bọn họ đang bàn xem có cứu y hay không.

 

"Là tôi làm ra tương xốt?" Thừa Tuyển Doãn xé một mảnh áo của Trần Nhiễu Bình, đưa miếng vải rách cho y, "Lát nữa che mặt lại."

 

Trần Nhiễu Bình đón lấy mảnh vải, khẽ nói: "Thảo nào."

 

Một khắc trôi qua, sao Cảnh Đường Vân vẫn chưa quay lại, Thừa Tuyển Doãn bực dọc đứng lên, mặt sa sầm.

 

Trần Nhiễu Bình nhìn ra được hắn đang rất lo lắng, thều thào: "Đi tìm cậu ấy đi, cậu ấy trông không an toàn cho lắm."

 

"Ở đây đợi tôi." Thừa Tuyển Doãn vứt lại câu đó rồi định quay người đi, nhưng đúng lúc đó, tiếng bánh xe vang lên lộc cộc. Hắn vươn cổ ra nhìn, chỉ thấy Đường ca nhi đang đánh xe bò tới.

 

Cảnh Đường Vân chạy vội, hơi th* d*c, nhưng ánh mắt thì sáng bừng: "Phu quân, em còn mua thuốc cầm máu và hai cái chăn to nữa nè."

 

Thừa Tuyển Doãn cố tình mặt lạnh: "Thấy rồi."

 

Hắn hỏi: "Vừa rồi mình hứa với tôi điều gì?"

 

Cảnh Đường Vân chột dạ, quay sang hỏi Trần Nhiễu Bình: "Huynh có tự leo lên xe bò chui vào trong chăn được không?"

 

Ốc Dữ chắc chắn vẫn đang tìm Trần Nhiễu Bình. Bọn họ chỉ có thể giấu y đi trước, đợi rời khỏi huyện thành rồi mới để y ra.

 

Trần Nhiễu Bình cười khổ: "Chỉ e là không nổi."

 

Cảnh Đường Vân do dự, Thừa Tuyển Doãn đen mặt, vươn tay nhéo vành tai cậu, thấp giọng nói: "Về nhà rồi sẽ xử lý em."

 

Cảnh Đường Vân rùng mình một cái, không dám lì lợm nữa.

Bình Luận (0)
Comment