Chương 40 - Bị phát hiện giả xấu
Hoàng hôn buông xuống, Mạc Nhị đến gõ cửa viện xưởng gia vị, đưa tới hai chiếc túi sưởi: “Đây là Thừa Nhị bảo tôi mang đến, hắn đã trả tiền rồi.”
Cảnh Đường Vân nhận lấy túi sưởi, môi mím lại thành một đường thẳng. Phu quân nhất định đã lấy 27 lượng bạc vốn định dùng để xây xưởng đem đi mua túi sưởi cho cậu rồi.
Mạc Nhị cười nói: “Thừa Nhị thật lòng để tâm đến cậu đấy, nếu không phải hắn nhắc, tôi e là đã quên mua túi sưởi cho Tiểu Hùng rồi.”
Y ngừng một lát, rồi kể tiếp: “Tôi và Tiểu Hùng định mai sẽ bắt đầu ra huyện mở quầy bán, thuê một chỗ ở phố sau, tiền thuê một tháng là một lượng.”
Trước đây y bán lương bì ở bến tàu vào buổi sáng, đợi công nhân làm việc xong thì lại phải gánh gánh đi rao bán khắp phố, tuy kiếm được bạc nhưng thật sự rất vất vả. Giờ thì thuê được một chỗ ở khu phố sau nhộn nhịp nhất huyện, khỏi phải chạy ngược xuôi, cũng không sợ khách muốn ăn lương bì lại không biết tìm ở đâu.
Cảnh Đường Vân cong khóe mắt, mỉm cười thật tươi: “Là chuyện tốt mà.”
Mạc Nhị gãi đầu, cười hiền lành: “Tất cả đều nhờ có hai người cả.”
Cảnh Đường Vân ngượng ngùng cười theo, rồi hỏi: “Mạc thị dạo gần đây có tới gây phiền phức cho huynh không?”
Sắc mặt Mạc Nhị hơi cứng lại: “Bà ta tới đòi tôi tiền, nói là muốn thuê nhà ở huyện mà ở, tôi không đưa.”
Cảnh Đường Vân thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà Mạc Nhị là người hiểu chuyện, nếu không thì tỷ tỷ cậu chắc khổ thêm một phen nữa.
Sau khi Mạc Nhị rời đi, Cảnh Đường Vân đang định đóng cửa thì bỗng một bàn tay chen vào giữ chặt lấy cánh cửa: “Chờ đã!”
Cậu đành phải mở cửa ra, vừa nhìn thấy người ngoài cửa là Mộc Trắc, sắc mặt liền trầm xuống: “Ngươi tới đây làm gì?”
Mộc Trắc nói: “Ta tới mua gia vị.”
Tuy hắn ta dựa vào lương bì kiếm được không ít bạc, nhưng nhìn thấy Mạc Nhị càng ngày bán càng đắt hàng, trong khi hàng của hắn ta bán lần nào cũng không hết, trong lòng khó chịu như bị cây gậy khuấy đảo.
“Không bán.” Cảnh Đường Vân dứt khoát, nói xong liền định đóng cửa.
Mộc Trắc lại lần nữa đưa tay chặn cửa, “Nếu ngươi không bán, ta sẽ nói bí mật của ngươi cho tất cả mọi người biết!”
Hắn ta đặc biệt nhấn mạnh, “Bao gồm cả Thừa Nhị!”
Hắn ta nhận ra thứ nước cỏ có thể làm đen da kia. Khi Cảnh Đường Vân bỗng nhiên trở nên đen đúa, hắn ta liền biết là cậu đã bôi loại nước cỏ đó lên người.
Tuy không rõ tại sao Cảnh Đường Vân lại làm vậy, nhưng chắc chắn là trong lòng có mưu đồ, nên mới cố tình giả xấu.
Tim Cảnh Đường Vân giật thót, phía sau bỗng truyền đến hơi ấm quen thuộc. Giọng nói không giận không vui của Thừa Tuyển Doãn rơi vào tai cậu: “Bí mật gì?”
Sắc mặt Mộc Trắc hơi thay đổi.
Ban đầu hắn ta chỉ định dùng chuyện đó để uy h**p Cảnh Đường Vân, nhưng giờ Thừa Tuyển Doãn đã nghe thấy, vậy thì chi bằng...
“Nếu ngươi hứa từ nay sẽ bán gia vị cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Thừa Tuyển Doãn nhìn hắn, giọng lạnh hơn mấy phần: “Ai hỏi ngươi?”
Hắn cụp mắt, dịu dàng nói với người trong lòng: “Đường ca nhi, nói cho tôi biết.”
Cảnh Đường Vân cúi đầu nhìn mũi giày, hàng mi khẽ run, khẽ lẩm bẩm, “Đóng cửa lại đi.” Chuyện thế này, cậu không muốn nói trước mặt người ngoài.
“Được.” Thừa Tuyển Doãn không chút do dự đóng sầm cửa lại, để mặc Mộc Trắc bị nhốt bên ngoài mặt mày tối sầm.
Hắn ta đến đây rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ là để giúp hai vợ chồng người ta gia tăng tình cảm à!
Trong phòng, Cảnh Đường Vân rúc vào lòng Thừa Tuyển Doãn. Nhưng Thừa Tuyển Doãn lại không ôm lấy cậu như mọi khi, chỉ im lặng nhìn cậu, chờ một lời giải thích.
Cậu có chút sợ, ngẩng đầu nhìn phu quân, trong mắt bắt đầu ngân ngấn nước, “Phu quân giận em sao?”
Thừa Tuyển Doãn suýt nữa thì không kìm được mà buông giáp đầu hàng, nhưng nhớ lại vẻ chắc chắn của Mộc Trắc, lòng hắn lại cuộn lên cơn giận âm ỉ.
Cảnh Đường Vân có bí mật gì mà hắn không biết, nhưng Mộc Trắc lại biết?
“Là bí mật gì?” Hắn cố tình làm vẻ mặt nghiêm nghị, muốn để Cảnh Đường Vân nhận thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Cảnh Đường Vân mím môi, rồi nhỏ giọng đáp: “Phu quân còn nhớ em từng nhờ mang ít cỏ dại về không?”
Thừa Tuyển Doãn hơi gật đầu, “Thì sao? Chuyện đó liên quan gì đến bí mật?”
Cảnh Đường Vân nắm chặt vạt áo phu quân, “Nước cỏ ấy… có thể khiến da người ta đen.”
Thừa Tuyển Doãn: “…”
Thì ra thủ phạm khiến tiểu phu lang nhà hắn biến đen lại chính là bó cỏ do hắn đích thân mang về!
“Vì sao mình lại muốn giả xấu?”
Cảnh Đường Vân cúi gằm, giọng càng nói càng nhỏ, “Vì nếu đẹp, sẽ mang đến phiền phức cho phu quân.”
Thừa Tuyển Doãn sững sờ, tim như bị ai siết chặt, ê ẩm chua xót. Hắn ôm lấy Cảnh Đường Vân, đặt cằm tựa lên vai cậu, dịu dàng hỏi: “Sao lại nghĩ như vậy chứ?”
“Bởi vì…” giọng Cảnh Đường Vân nghẹn lại, “Em mà đẹp, thì không thể gả cho phu quân rồi.”
Thừa Tuyển Doãn sững người.
Cảnh Đường Vân nhẹ nhàng kể hết tất cả chân tướng việc bôi nước cỏ để giả xấu.
Lúc này hắn mới hiểu, Cảnh Đường Vân lấy hắn không phải vì bất đắc dĩ, mà là có ý từ lâu. Kiếp trước hắn chỉ biết rằng Cảnh Đường Vân sau khi hắn chết vẫn ngày ngày thủ tiết, quyết không tái giá. Nhờ đó hắn mới nhận ra tình cảm chân thật của cậu.
Nhưng giờ mới biết, tình yêu của Đường ca nhi dành cho hắn đã bắt đầu từ rất rất sớm. Ngay cả cuộc hôn sự này cũng là do Cảnh Đường Vân cố ý giả xấu để giành lấy.
Hắn vẫn luôn nghĩ mình nợ cậu, nhưng giờ đây, hắn cảm thấy… hắn còn nợ cậu nhiều hơn.
Cũng tốt. Nợ của đời này không trả hết, thì để kiếp sau trả tiếp. Hắn ôm chặt lấy người trong lòng, nhắm mắt lại, muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, một chữ cũng không thốt ra.
Cảnh Đường Vân cảm nhận được cảm xúc thay đổi của phu quân, liền nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, dỗ dành: “Phu quân, em rất hạnh phúc.”
“Ừ.” Thừa Tuyển Doãn nghiêng đầu, khẽ hôn lên vành tai Cảnh Đường Vân, giọng khàn khàn, “Đừng giả xấu nữa, tôi có thể bảo vệ em.”
Hắn lặp lại nhiều lần, như để khắc sâu vào lòng cậu: “Tôi có thể bảo vệ em, Đường ca nhi, tin tôi được không?”
Cảnh Đường Vân ngước mắt hỏi: “Phu quân, vậy mình không giận em nữa chứ?”
“Giận.” Thừa Tuyển Doãn kề trán vào trán cậu, “Đường ca nhi, tôi giận lắm.”
Nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy xót thương, “Em phải bù đắp cho tôi.”
“Được ạ.” Cảnh Đường Vân vòng tay ôm lấy cổ hắn, cười vừa ngoan vừa xấu hổ, “Mình muốn gì cũng được.”
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn tối đi, bế người lên rồi bước vào phòng, “Rầm” một tiếng, cửa đóng chặt.
Trăng khéo léo nấp vào mây, chỉ hắt xuống một chút ánh sáng nhàn nhạt soi rọi mặt đất.
Trời vừa sáng, Cảnh Đường Vân tỉnh dậy, cảm thấy viền mắt cay xè. Cái đầu u mê chậm chạp nhớ lại chuyện tối qua, mặt liền đỏ ửng, kéo chăn trùm kín đầu, giận giận phồng má.
Cậu thương phu quân, vậy mà phu quân lại càng lúc càng quá đáng!
Cái tư thế kia… lại còn, còn mãnh liệt như thế!
Cậu xoa cái bụng căng căng, mím môi uất ức.
Chắc là… có em bé rồi!
“Két—” một tiếng, cửa mở ra.
Cảnh Đường Vân lại co người rúc vào chăn, cuộn tròn mình lại thành một cái bánh bao tròn vo.
Thừa Tuyển Doãn nhìn bánh bao nhỏ trên giường mà khóe mắt cong lên vì cười, nhưng vẫn cố làm bộ nghiêm túc: “Đường ca nhi còn chưa dậy à? Tôi còn chuẩn bị cả tào phớ, nếu chưa dậy, tôi đành phải mang tào phớ này đi cho người khác ăn thôi.”
Lời vừa dứt, liền vang lên vài tiếng bước chân đang rời khỏi phòng, Cảnh Đường Vân quýnh lên, bật chăn dậy, “Không được!”
“Không được gì?” Thừa Tuyển Doãn giơ lên hai tay trống trơn, nhìn cậu, cười gian xảo.
Tào phớ trộn hành tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Mặt Cảnh Đường Vân càng đỏ bừng, giận dỗi trùm chăn lại quát lên, “Không thèm để ý đến phu quân nữa!”
Thừa Tuyển Doãn sợ dọa người thật, ngồi bên mép giường vừa dỗ vừa nhận sai.
Nói đến khô cả miệng, cuối cùng Cảnh Đường Vân mới chịu ló đầu ra khỏi chăn, mặt nghiêm túc hỏi: “Phu quân nói thật chứ? Sau này không làm như tối qua nữa?”
Thừa Tuyển Doãn không chút chột dạ, gật đầu: “Thật.”
Tư thế thì có nhiều lắm, hắn không chấp nhất một cái.
Dù rằng… mùi vị hôm qua đúng là quá tuyệt vời.
Cảnh Đường Vân được phu quân cam đoan chắc chắn, lúc này mới chịu vén chăn lên. Thừa Tuyển Doãn lôi từ trong chăn ra bộ y phục đã được ủ ấm từ sớm, từng lớp từng lớp cẩn thận mặc vào cho cậu, sau đó còn nhét thêm một túi sưởi vào trong lòng cậu rồi mới cho xuống giường.
Cảnh Đường Vân mặc đồ dày cộm, bước xuống giường chậm rãi, thấy đĩa tào phớ vẫn đặt trên bàn thì bỗng nhớ ra điều gì đó, liền lẳng lặng hỏi: “Khoan đã, phu quân chẳng phải đã nói, đậu này mang cho nhà cậu mợ hết rồi, em không còn phần nữa sao?”
Thừa Tuyển Doãn: “……” Hớ rồi.
“Rầm!” Gió lạnh ngoài cửa lùa vào một trận, lạnh thấu xương, y như tâm trạng của Thừa Tuyển Doãn lúc này.
Hắn ngượng ngùng đưa tay gãi mũi, bắt đầu tính toán buổi tối phải làm món gì ngon ngon để lấy lòng tiểu phu lang nhà mình.
Hách thị ngoài sân gọi hắn: “Thừa nhị à, con tính bao giờ dọn về nhà?”
Thừa Tuyển Doãn đáp: “Ngày mai ạ.”
Hách thị bèn nói: “Vậy dì bảo Tâm Tự nhà ta qua giúp.”
Tiểu Lương thị cũng nói theo: “Phu quân nhà em cũng đến giúp một tay.”
Ngưu thẩm không chịu kém: “Còn có ta nữa!”
“Tôi…” Đàm ca nhi cụp mắt xuống, giọng đầy ủ rũ: “Cha tôi nay không ở trong thôn.”
Thừa Tuyển Doãn cười: “Không cần phiền thế đâu, đồ đạc cũng chẳng nhiều nhặn gì, một hai chuyến xe bò là đủ rồi.”
Nghe vậy, mấy người mới chịu thôi. Nhưng đến sáng hôm sau, cả thôn biết được chuyện Thừa Nhị muốn dọn về nhà, vẫn nườm nượp kéo nhau tới giúp đỡ.
Thừa Tuyển Doãn vừa mở cửa ra, nhìn thấy một đám người đứng chen chúc đông nghẹt trước sân, không thể không mất công giải thích một hồi lâu mới khuyên được người ta giải tán.
Chờ mọi người đi rồi, Cảnh Đường Vân mới từ sau lưng hắn ló đầu ra, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh sáng trắng nõn như phát sáng, cười nói: “Phu quân thật lợi hại.”
Thừa Tuyển Doãn nhìn cậu, ánh mắt không thể rời đi, mãi một lúc sau mới nói khẽ: “Về nhà thôi.”
Cảnh Đường Vân cong mắt, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Thừa Tuyển Doãn một tay dắt xe bò, một tay dắt Cảnh Đường Vân, trên vai cậu còn có một con tiểu Thao Thiết đang bám chặt.
Đuôi của Thao Thiết thong thả đung đưa sau lưng Cảnh Đường Vân, lim dim mắt tận hưởng ánh nắng hiếm hoi của mùa đông.
Ngôi nhà đã được sửa sang lại, tuy vẫn là nhà tranh, nhưng không còn là cái túp lều mục nát gió lùa tứ phía như trước nữa, mà trở thành một chốn trú ngụ thực sự có thể che nắng chắn mưa.
Ngưu Tử sau khi sửa xong nhà tranh còn xây thêm hai gian nhà hai bên, một gian nhỏ dùng để chứa đồ, gian kia rộng hơn chút là bếp nấu. Hàng rào gỗ quanh sân đã được thay bằng bức tường đất cao hai thước, cổng cũng không còn là cánh cửa mục nát mà là hai cánh cửa gỗ cao to, vững chãi.
Cảnh Đường Vân đứng trong sân, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, bỗng thấy có chút mơ hồ như không thật.
Đêm cậu gả cho phu quân, gió lạnh hun hút, cậu nằm trên giường chỉ đắp tấm chăn mỏng, thậm chí không ấm hơn so với nằm ngoài trời là bao. Lúc đó người cậu lạnh, mà lòng còn lạnh hơn. Nhưng hiện tại, mọi thứ tốt đẹp đến mức giống như đang nằm mơ vậy.
Cậu nhào vào lòng Thừa Tuyển Doãn, cong khóe mắt, trong mắt dường như có ánh sáng lung linh khẽ lay động: “Mình ơi, đây là nhà của chúng ta.”
“Ừ.” Thừa Tuyển Doãn xoa đầu cậu, khẽ hứa: “Sau này còn có nhà tốt hơn nữa.”
Chờ vượt qua được nạn thiên tai này, hắn nhất định sẽ xây cho Đường ca nhi một ngôi nhà ngói gạch xanh thật vững chãi, thật đẹp.