Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 50

Chương 50 – Ốc Tiệm hạ lệnh bắt người

 

Trời vừa hửng sáng, một ông lão mặc áo vải thô gánh hai giỏ trúc lớn đầy mè đến gõ cửa viện làm nước sốt. Ông rụt rè hỏi người bên trong, chính là Thừa Tam Tự: “Chỗ này có thu mua mè không?”

 

Thừa Tam Tự cười ôn hòa, đáp: “Có thu.”

 

Cậu ta hỏi lại: “Lão bá từ đâu đến?”

 

Khuôn mặt nhăn nheo của ông lão lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Ta đến từ thôn Đa Đậu bên cạnh.”

 

Trước Tết, Thừa Tuyển Doãn từng hứa sẽ thu mua mè từ các thôn khác với giá ba văn một cân. Trong thôn có người tin, có người không.

 

Nhà ông lão ở ngay cạnh nhà Hùng Lực Hiển, nghe nói phu lang của Thừa Tuyển Doãn – Đường ca nhi chính là cháu ruột của Hùng Lực Hiển. Ông tin vào nhân phẩm của Hùng Lực Hiển, nên đã đem một nửa ruộng nhà mình để trồng mè.

 

Giờ mè đã chín, ông nghe ngóng thấy vẫn chưa có ai từ thôn ngoài mang mè đến bán cho Thừa Tuyển Doãn, trong lòng vừa thấp thỏm vừa hồi hộp. Ông sợ Thừa Tuyển Doãn chưa bắt đầu thu mua, càng sợ hơn nếu Thừa Tuyển Doãn đổi ý không mua nữa.

 

Nếu là trường hợp đầu thì còn đỡ, ông chỉ mất hai giỏ mè này thôi, vì số mè còn lại vẫn còn trên ruộng, chỉ sợ hái sớm quá Thừa Tuyển Doãn không lấy. Nhưng nếu là trường hợp sau, thì ba tháng lao lực của ông xem như uổng phí, bao nhiêu mè không bán được, chỉ tổ lãng phí!

 

May mà bây giờ nghe Thừa Tam Tự xác nhận, tâm trạng bất an trong lòng ông mới yên ổn đôi chút.

 

Thừa Tam Tự kiểm tra chất lượng mè xong, đem hai giỏ cân thử: “Tổng cộng năm mươi ba cân.”

 

Cậu ta lấy tiền từ túi trong ngực ra, đếm một trăm năm mươi chín văn rồi đưa cho ông lão: “Lão bá xem lại xem có đúng không.”

 

Ông lão run rẩy cầm lấy tiền, tay còn run run, xúc động nói: “Đúng! Đúng rồi đấy!” Tuy trong lòng đã tính sẵn, nhưng khi thật sự được cầm số tiền chắc nịch trong tay, cảm giác đó vẫn hoàn toàn khác biệt.

 

Thừa Tam Tự thấy ông lão mồ hôi đầm đìa liền bảo ông chờ một chút, rồi từ trong viện bưng ra một ly nước ấm: “Làm phiền lão bá, lúc về nếu tiện thì truyền lời giúp ta, từ hôm nay, ta sẽ thu mua mè ở xưởng.”

 

Viện làm nước xốt quá nhỏ, không chứa nổi nhiều mè như vậy, nên cậu ta định chuyển việc thu mua sang bên xưởng.

 

Hôm nay Đường ca nhi cũng sẽ đến, việc buôn b*n n**c xốt đã bị kiên quyết đoạt lấy từ tay cậu.

 

“Được, được, được!” Ông lão liên tục đáp ba tiếng “được”, uống xong nước liền gánh hai giỏ trống, bước đi phấn chấn.

 

Ông phải nhanh chóng quay về thu hết mè ngoài ruộng rồi gánh tới xưởng để bán. Nếu đến muộn, sợ người tới đông quá, đến lượt mình thì đã bị chen lấn ra ngoài rồi.

 

Chuyện ông lão bán mè thành công cho Thừa Nhị rất nhanh đã lan rộng mấy thôn xung quanh. Những người trong thôn còn đang do dự cũng vui vẻ hớn hở bắt đầu thu hoạch mè, có người tay chân lanh lẹ, chưa tới giữa trưa đã gánh từng giỏ mè tới xưởng.

 

Thừa Tam Tự đã sớm có mặt tại xưởng, vừa thấy từ xa có người lục đục kéo tới, liền hét to: “Bên trái trước để cân và kiểm tra chất lượng mè, không vấn đề gì thì sang bên phải nhận tiền và điểm chỉ vào sổ!”

 

Dân làng nghe vậy liền ùn ùn kéo về phía bên trái.

 

Ngưu Tử đã đứng đợi ở đó từ lâu, cậu ta là người được Đường ca nhi mời tới giúp, tiền công mỗi ngày là mười lăm văn. Khoản công ấy không hề thấp, cậu ta nhất định phải làm việc cho đàng hoàng, tuyệt đối không để lẫn mè hư, mè mốc vào trong.

 

Một phụ nữ da dẻ đen nhẻm dẫn đầu đoàn người, vẻ mặt đầy căng thẳng, vội vàng đặt sọt xuống trước mặt Ngưu Tử: “Tôi đã chọn toàn là mè tốt nhất rồi.”

 

Ngưu Tử gật đầu đáp lại, khi kiểm tra vẫn rất cẩn trọng. Sau khi xác nhận mè đạt chất lượng mới cân: “Tổng cộng ba mươi tư cân.”

 

Cậu ta đưa cho người phụ nữ một mảnh giấy có ghi chữ “ba mươi tư”, những mảnh giấy này là do Thừa Tam Tự viết sẵn từ trước, hôm qua còn bỏ nguyên một ngày để dạy Ngưu Tử nhận hết các con số từ một đến một trăm.

 

Người phụ nữ nhận lấy mảnh giấy, ánh mắt vừa hoang mang vừa sợ hãi. Cô không hiểu tại sao mè của mình lại chỉ đổi được một tờ giấy này?

 

Thừa Tam Tự đứng bên vẫy tay gọi: “Cầm mảnh giấy sang đây tính tiền.”

 

Người phụ nữ như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, vội vàng chạy tới, đưa tờ giấy cho Thừa Tam Tự. Cậu ta hỏi rõ họ tên, quê quán, số cân mè bán lần này, ghi chép xong mới tính tiền cho cô. Sau khi cô xác nhận không sai lệch, cậu ta bảo cô điểm chỉ vào cột ghi họ của mình.

 

Thế là xong một lượt mua bán.

 

Những người khác thấy người phụ nữ kia thuận lợi nhận được tiền, trong lòng nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng nóng ruột đến mức thiếu điều chen chân lên trước.

 

Ngưu Tử lạnh mặt đi vài phần, trầm giọng quát: “Từng người một xếp hàng! Kẻ nào gây rối, xưởng sẽ không bao giờ thu mè của người đó!”

 

Đám người lập tức im lặng, ngoan ngoãn xếp hàng ngay ngắn, tuy gấp gáp nhưng chẳng ai dám làm loạn nữa. Thừa Tam Tự thở phào nhẹ nhõm, lại tán thán: “Đường ca nhi quả không phải người tầm thường.”

 

Chuyện này mà cậu cũng liệu được trước, còn sớm sớm đã bày trước cho họ cách xử lý.

 

Tại xưởng làm nước xốt.

 

Đường ca nhi ngồi trên chiếc ghế trải đầy đệm mềm, ánh mắt vô hồn nhìn về phía cửa.
Hách thị khẽ thở dài. Từ lúc Thừa Tuyển Doãn rời đi, Đường ca nhi cứ như mất hồn vậy.

 

Vậy là không ổn.

 

Y khẽ nói: “Đường ca nhi, nếu con mệt thì vào trong nghỉ một lát, lát nữa có ai tới ta gọi con.”

 

Đường ca nhi bừng tỉnh, lắc đầu: “Không sao.”

 

Không hiểu vì sao, từ lúc phu quân ra khỏi cửa sáng nay, trong lòng cậu cứ bất an, như thể sắp có chuyện gì xảy ra vậy.

 

Thấy khuyên không được, Hách thị cũng không nói thêm gì nữa.

 

Tiểu Trung và Tiểu Thiên dường như nhận ra tâm trạng của Đường ca nhi có điều khác lạ, liền thân mật cọ cọ vào chân cậu. Tiểu Trảo nằm rúc trong lòng Đường ca nhi, cẩn thận né tránh phần bụng, không đè lên người cậu.

 

Nó mở to đôi mắt đen long lanh nhìn cậu, bỗng l**m nhẹ vào lòng bàn tay cậu.

 

Đường ca nhi cảm thấy một luồng ấm nóng trong tay, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Tiểu Trảo đang vẫy đuôi với mình.

 

Đường ca nhi mềm lòng, xoa xoa cái đầu lông xù của nó, khẽ nói: “Cảm ơn nhé, Tiểu Trảo.”

 

Tiểu Trảo rên khẽ một tiếng, như thể đáp lại, đang định nằm xuống thì đôi tai bỗng dựng đứng lên. Tiểu Trung và Tiểu Thiên cũng đồng loạt đứng bật dậy, hướng về phía cửa mà nhe nanh gầm gừ.

 

Trái tim Đường ca nhi đập mạnh, vội đứng dậy nhìn về phía cửa.

 

“Đường ca nhi, ngươi ra đây cho ta!” – cửa bị gõ thình thình, vang dội cả sân.

 

Cơ thể căng cứng của Đường ca nhi bất giác thả lỏng.

 

Là Lương thị.

 

Hách thị nhíu mày, lau tay rồi nói: “Đường ca nhi, con đừng ra, để ta.”

 

Chắc chắn là Lương thị tới kiếm chuyện vì việc Thừa Đại Tài bị đánh, tranh thủ lúc Thừa Tuyển Doãn không có mặt để gây sự.

 

“Để ta.” Tiểu Lương thị bất ngờ đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà đi về phía cửa.

 

Những ngày Đường ca nhi và Thừa Tuyển Doãn không có ở đây, nếu có người đến xưởng làm nước xốt gây rối, thường thì Thừa Tam Tự hoặc Hách thị sẽ ra mặt giải quyết.

 

Tính tình Tiểu Lương thị vốn hiền lành, không giống người có thể xử lý mấy chuyện thế này.

 

Tiểu Lương thị mở cửa, nhìn Lương thị bên ngoài, hỏi: “Bà tìm Đường ca nhi có việc gì?”

 

Ánh mắt Lương thị nhìn Tiểu Lương thị thay đổi liên tục, rồi đột nhiên lạnh giọng: “Ngươi không nên ở đây.”

 

Tiểu Lương thị cười mỉa: “Tôi đã nói bà sẽ gặp báo ứng.”

 

Lương thị hoảng hốt: “Ngươi nói rồi à?!”

 

“Không.” Ánh mắt Tiểu Lương thị đầy giễu cợt “Nhưng mấy chuyện nhơ nhớp kia, giờ có nói hay không cũng chẳng còn khác biệt gì nữa.”

 

Lời lẽ hàm ý sâu xa: “Không phải của bà, thì mãi cũng chẳng phải là của bà.”

 

Cuộc đối thoại nghe như chẳng ăn nhập, nhưng sắc mặt Lương thị lập tức tái nhợt, toàn thân run lên, há miệng mà không thốt nổi lời nào.

 

Tiểu Lương thị đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía Đường ca nhi, nở nụ cười dịu dàng: “Không sao rồi.”

 

Đường ca nhi khẽ gật đầu, ngồi xuống lại ghế, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng Tiểu Lương thị đầy suy nghĩ.

 

Hách thị là người biết rõ quan hệ giữa Lương thị và Tiểu Lương thị, thấy vậy cũng cau mày.

 

Lương thị tính tình cứng đầu, lại mồm mép lanh lợi, cả làng này chẳng mấy ai đấu võ mồm lại được bà ta. Tiểu Lương thị rốt cuộc đã nói gì mà khiến Lương thị không nói được một lời, lại còn ngoan ngoãn rời đi?

 

---------------------------------------

 

Tại Phủ Ốc Dữ.

 

Tầm Du quỳ rạp xuống, đầu dập sát mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy: “Đại nhân! Tiểu nhân một lòng trung thành với phủ, lời nói câu nào cũng là thật! Xin ngài nhất định phải tin tiểu nhân!”

 

Ốc Tiệm đội mũ cao quan, ngồi trên ghế thái sư, sắc mặt âm trầm: “ Ốc Dữ và ngươi đang ở kế bên nhau, lại bị một ả đàn bà điên từ đâu xuất hiện đánh cho thảm hại, mà ngươi thì trùng hợp ngất đi? Trên đời có chuyện trùng hợp thế thật sao?”

 

Tầm Du khóc lớn: “Ả điên đó đẩy tiểu nhân xuống lầu, nếu không phải có xe ngựa chắn dưới thì chắc giờ này tiểu nhân đã mất mạng nơi đầu đường rồi!”

 

Ốc Tiệm liếc sang Hách Đa Dư đang đứng bên cạnh: “Đa Dư, là thật sao?”

 

Hách Đa Dư chắp tay: “Bẩm đại nhân, khi thuộc hạ dẫn nha dịch đến thì chỉ thấy hắn nằm bất tỉnh trên đường.”

 

“Ngươi!” Tầm Du giận dữ, nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì, liền quỳ bò tới trước mặt Ốc Tiệm: “Đại nhân! Lão gia bị hại, nhất định là do tên b*n n**c xốt kia – Thừa Tuyển Doãn giật dây!”

 

Hách Đa Dư cụp mắt xuống, đồng tử khẽ rung động.

 

Ánh mắt Ốc Tiệm trầm xuống: “Tên b*n n**c xốt?”

 

“Chính hắn!” Tầm Du siết chặt tay, mồ hôi túa ra đầy lòng bàn tay  “Hôm qua lão gia bảo hắn nộp phương thuốc nước xốt cho ngài, hắn chẳng những không đồng ý, còn lấy Cầm Mạnh Liên ra uy h**p lão gia! Đáng hận hơn là, hắn biết rõ quan hệ giữa lão gia và ngài mà còn dám dối gạt, nói món tào phớ không liên quan tới hắn, trong khi rõ ràng đó là do hắn làm ra!”

 

Con ngươi của Ốc Tiệm co lại: “Tào phớ cũng là hắn làm ra?”

 

Tào phớ kia là món sắp được dâng lên cho Thánh thượng! Nếu thật sự được ngự thưởng, địa vị của Thừa Tuyển Doãn nhất định sẽ như nước lên thuyền cao.

 

Tầm Du kích động nói: “Đại nhân, Thừa Tuyển Doãn rõ ràng là đang cố ý khiêu khích ngài, ngài tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn!”

 

Ốc Tiệm nghi ngờ chuyện Ốc Dữ bị thương có liên quan đến mình, giờ chỉ còn cách đẩy một con dê thế tội ra để bảo toàn chính mình, mà Thừa Tuyển Doãn chính là con dê thế tội hoàn hảo nhất. Sắc mặt Ốc Tiệm âm trầm, không lên tiếng.

 

Đại đường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mồ hôi lạnh trên trán Tầm Du nhỏ xuống nền gạch bắn tung tóe, Hách Đa Dư bên cạnh siết chặt chuôi kiếm.

 

Cuối cùng, Ốc Tiệm lên tiếng: “Cho dù Ốc Dữ thật sự bị hắn làm bị thương, nhưng không có chứng cứ, bản quan xưa nay công chính liêm minh, sao có thể tùy tiện bắt người?”

 

Sắc mặt Tầm Du trắng bệch như giấy, còn Hách Đa Dư thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, khó nhận ra.

 

Ốc Tiệm lại đổi giọng, chậm rãi nói: “Ngươi nói xem, Thừa Tuyển Doãn muốn dùng thứ dơ bẩn đó để bón ruộng, vậy thì chuyện hắn dùng nước xốt hại chết mấy người cũng đâu có gì lạ, đúng không?”

 

Hai chữ cuối cùng, đã mang theo sát khí lạnh lẽo.

 

Hách Đa Dư bất chợt ngẩng đầu. Ốc Tiệm đây là định trắng trợn vu cáo hãm hại Thừa Tuyển Doãn!

 

“Đúng! Đúng thế!” Tầm Du vui mừng, vội vã đứng bật dậy, “Thuộc hạ lập tức dẫn người đến nha môn đánh trống kêu oan!”

 

“Khoan đã.” Ốc Tiệm quát ngăn lại, “Bản quan tin trong chuyện này còn có ẩn tình, nên sẽ bế môn thẩm án, việc này không thể làm ầm lên.”

 

Nếu để Cầm Mạnh Liên mang thánh chỉ đến ban thưởng cho Thừa Tuyển Doãn, thì muốn cướp lấy công thức nước xốt từ tay hắn, sẽ càng thêm khó khăn.

 

Giờ Cầm Mạnh Liên không ở Cầm Châu, Thừa Tuyển Doãn có muốn tìm người giúp cũng không ai cứu được. Đợi đến khi gã đoạt được phương thuốc trong tay Thừa Tuyển Doãn, gã sẽ lấy lý do điều tra nhầm để thả người, gã có Tể tướng đại nhân che chở, Cầm Mạnh Liên dù có nghi ngờ cũng chẳng thể làm gì gã.

 

“Rõ!” Tầm Du đáp, xoay người rời đi như chạy trốn.

 

“Hách Đa Dư.” Ốc Tiệm nhìn về phía Hách Đa Dư, nói: “Gần đây Đa Nặc nhắc đến cậu nó, lát nữa cùng ta đi thăm nó một chuyến đi.”

 

Hách Đa Dư cúi đầu, giọng khàn khàn: “Tạ đại nhân quan tâm.”

 

Ốc Tiệm nhấp một ngụm trà, lại hỏi: “Nghe nói ngươi và Thừa Tuyển Doãn quan hệ không tệ?”

 

Hách Đa Dư khựng lại, “Bình thường thôi ạ.”

 

Ánh mắt Ốc Tiệm sâu hơn vài phần, “Vậy lát nữa để ngươi dẫn người đi bắt hắn.”

 

Cánh tay dưới tay áo của Hách Đa Dư gân xanh nổi lên, nhưng vẫn cúi đầu đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

 

Ốc Tiệm thu ánh mắt lại, dặn dò: “Gần đây Chiến thần đại nhân sẽ đi qua Cầm Châu để tới biên cảnh, rất có khả năng sẽ ghé qua nơi này, chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài.”

 

Hách Đa Dư đáp lời: “Rõ.”

Bình Luận (0)
Comment