“Ngươi!” Thừa Đại Tài trợn trừng mắt, “Thừa Nhị à Thừa Nhị, trước đây ta thật không ngờ ngươi là hạng người thế này! Trong nhà rõ ràng có đậu mà còn cố làm ra vẻ nghèo khổ để lừa mọi người, bây giờ lại không thèm giúp ca một tay, ngươi đúng là khiến người ta thất vọng tột cùng!”
Thừa Tuyển Doãn không ngạc nhiên khi Thừa Đại Tài biết chuyện đậu: “Nếu ca cảm thấy ta đang lừa người, thì cứ việc nói với mọi người chuyện ta ăn đậu.”
Bây giờ chẳng phải năm đói kém gì, người khác biết hắn nghèo đến mức phải ăn đậu, cũng chỉ thấy thương cảm mà thôi.
Thừa Đại Tài thấy hắn chẳng thèm để tâm, bực mình vung tay áo bỏ đi: “Tốt nhất là ngươi đừng hối hận!”
Thừa Tuyển Doãn lạnh lùng nhìn theo bóng lưng gã khuất dần, các đường gân trên mu bàn tay giấu trong tay áo nổi lên rõ ràng.
Nhà Lương thị đúng là chẳng có ai tốt đẹp cả, nhưng hắn cũng chẳng dại gì vì báo thù mà vùi lấp bản thân.
Kiếp này, không gì quan trọng bằng Đường ca nhi.
Còn chuyện báo thù? Hắn nhất định sẽ tìm được cơ hội.
“Phu quân.” Cảnh Đường Vân từ trong nhà bước ra. Thừa Tuyển Doãn thu lại cảm xúc mới quay người lại: “Đừng sợ gã nhé.”
Đường ca nhi nắm lấy vạt áo hắn: “Có phu quân ở đây, em không sợ.”
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn lập tức dịu lại: “Mệt thì vào nhà nghỉ đi.”
Chờ Cảnh Đường Vân quay vào nhà, Thừa Tuyển Doãn mới lấy miếng thịt mua từ hôm qua ra. Miếng thịt này không phải để bán, là hắn cố tình mua về để nấu cho Đường ca nhi ăn. Khi Đường ca nhi trong nhà ngửi thấy mùi thịt nấu thơm nức, bèn chạy thình thịch ra ngoài, vừa nhìn thấy nồi thịt, vừa nuốt nước miếng vừa tức giận: “Huynh lại nấu thịt!”
Cậu lại nghĩ nghĩ gì đó, liền nhấc nắp đậy chỗ khác lên xem, thấy bên trong là cơm trắng thơm ngào ngạt, mắt lập tức tròn xoe: “Huynh còn dám nấu cơm trắng nữa!”
Trong cái làng này, nhà ai dám ăn thế cơ chứ?
Cậu quay sang nhìn Thừa Tuyển Doãn, giả bộ giận dữ nắm tay lại đấm vào người hắn, nhưng lại không nỡ dùng sức.
Thừa Tuyển Doãn được nước làm tới, cười lớn, để mặc cho cậu đánh: “Không còn cách nào, tôi thèm thịt quá, nhịn không nổi.”
Đường ca nhi nghe vậy thì dừng tay, mím môi nói: “Vậy phu quân ăn nhiều chút nha, nếu không đủ nhà mình vẫn còn tiền.”
Nhìn mặt mày Đường ca nhi đầy lo lắng còn định bỏ tiền mua thêm thịt cho mình, tim Thừa Tuyển Doãn bỗng mềm xèo.
Lúc ăn cơm, Đường ca nhi cứ nhớ đến chuyện phải gắp thịt cho phu quân, liên tục gắp đầy vào bát hắn. Thừa Tuyển Doãn cũng không từ chối, ăn xong bát cơm và thịt rồi mới nói: “Tôi no rồi, không ăn nổi nữa.”
Cảnh Đường Vân vừa nghe liền định cất thịt đi để dành ngày mai, nhưng Thừa Tuyển Doãn lập tức ngăn lại: “Vừa nãy mùi thịt lan ra ngoài rồi, chắc chẳng mấy chốc Lương thị sẽ lần theo mùi mà tới kiếm chác, mình nỡ lòng nào?”
Đường ca nhi dĩ nhiên không nỡ, thế là vừa oán trách Thừa Tuyển Doãn nấu mà không biết lượng sức, vừa ăn thịt tiếp.
Ăn đến khi không nhét nổi nữa, cậu nhìn nồi thịt vẫn còn một nửa mà ánh mắt đầy tiếc nuối. Đúng lúc ấy, Thừa Tuyển Doãn thản nhiên cầm đũa lên: “Mình yên tâm, chỗ còn lại tôi ăn hết, không để phí đâu.”
Đường Vân nhìn Thừa Tuyển Doãn ăn nốt cả bát cơm dở dang của cậu, lúc này mới hiểu rõ, hắn nãy giờ giả bộ no, là để mình ăn thoải mái.
Cậu tức đến phồng má: “Mình lại gạt em rồi!”
Thừa Tuyển Doãn cũng không phủ nhận: “Không gạt thì mình dám ăn thoải mái sao?”
Đường Vân “hừ hừ” hai tiếng, trông như giận lắm, nhưng khóe môi đã lén lút cong lên.
Chẳng bao lâu sau, Lương thị thật sự mò tới. Thừa Tuyển Doãn đã chuẩn bị từ trước, bà ta còn chưa vào tới cửa, hắn đã hắt nguyên chậu nước ra, suýt làm ướt cả giày bà ta.
Lương thị đang định mắng chửi, thì Thừa Tuyển Doãn đã cướp lời: “Nương đến rồi à? Là đại ca bảo nương mang mười hai lượng bạc còn nợ con tới trả à?”
Lương thị nghẹn họng, thấy có hàng xóm lén nhìn sang, bà ta vội đổi giọng: “Con à, cha con bảo con về nhà một chuyến.”
“Vâng, con về ngay.” Thừa Tuyển Doãn vừa nghe liền đặt thùng gỗ xuống, xoay người bước ra ngoài, tiện tay khóa cửa lại.
Lương thị thấy hắn tay không đi ra, lập tức cao giọng: “Con cứ thế mà đi à?”
Hắn chẳng phải mới có thịt ăn sao? Sao chẳng để phần lại chút nào?
Thừa Tuyển Doãn tỏ vẻ khó hiểu: “Con phải đi thế nào mới được?”
Lương thị nhỏ giọng gợi ý: “Nương biết con hiếu thảo, có mang chút thịt theo là được rồi, không cần nhiều.”
Thừa Tuyển Doãn làm ra vẻ tỉnh ngộ, cười nói: “Biết nương là vì lo cho chúng con. Con nghĩ hôm qua mọi người mới ăn rồi, chắc chưa thèm đâu, nên không để lại.”
Mặt Lương thị xanh lét, trên đường về nhà, tức đến mức không nói nổi câu nào.
Thừa Tuyển Doãn thì thấy thế lại nhẹ nhõm, yên tĩnh được chốc lát cũng hay.
Vừa bước vào nhà họ Thừa, hắn đã cảm thấy không khí có gì đó là lạ.
Thừa Uông trầm mặt ngồi trên ghế, vừa thấy hắn vào liền lớn tiếng quát: “Thừa Nhị, trong mắt ngươi còn có ta không hả? Ruộng ở nhà ngươi định không làm nữa à?!”
Thừa Tuyển Doãn liếc nhìn Lương thị vừa khóa cửa, rồi liếc qua ánh mắt đắc ý của Thừa Đại Tài, khẽ cười: “Sao thế? Cha định giao hết ruộng cho con sao?”
Chưa kịp để Thừa Uông mở miệng, Lương thị đã nhảy dựng lên: “Ngươi đừng có mơ!”
Thừa Tuyển Doãn cười lạnh: “Ruộng không cho con, vậy sao bắt con làm?”
“Ngỗ nghịch!” Thừa Uông không ngờ đứa con xưa nay luôn nghe lời lại dám cãi lại, “Ta là cha ngươi!”
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn chợt lạnh: “Giấy phân gia viết rất rõ, con mỗi tháng đưa ba trăm văn, chứ không có dòng nào nói con đã phân gia rồi mà còn phải làm không công cho nhà mình. Chuyện này kể cả đưa ra lý chính xử cũng là con có lý.”
Câu này vừa dứt, cả nhà sững sờ. Không ai ngờ chỉ mới phân gia xong, Thừa Tuyển Doãn như biến thành người khác, nói ra những lời dám đập thẳng vào mặt, mà bọn họ lại không tìm được cách phản bác nào.
Lương thị thấy đã đóng cửa, chẳng ai nghe được, liền mở miệng mắng Thừa Tuyển Doãn không tiếc lời. Thừa Đại Tài thì làm bộ làm tịch khuyên giải: “Đệ à, đều là người một nhà cả, cần gì phải làm mọi chuyện tới mức này? Trước kia ruộng cũng là đệ chăm, giờ đệ bỏ không làm, thì ai làm? Chẳng lẽ đệ định để cha mẹ già thế kia phải xuống ruộng làm mấy việc cực nhọc sao?”
Thừa Tuyển Doãn bật cười đầy mỉa mai: “Sao? Chẳng lẽ huynh không phải là người?”
Sắc mặt Thừa Đại Tài lập tức cứng đờ, Lương thị thì quát ầm lên: “Con trai bảo bối của ta là người cầm bút, sao có thể đi làm mấy việc bẩn thỉu nặng nhọc như vậy chứ!”
Thừa Uông trầm giọng: “Thừa Nhị, con định ép chết chúng ta thật à?”
Thừa Tuyển Doãn im lặng, không đáp. Khóe môi Thừa Đại Tài khẽ nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Thực ra đây không phải lần đầu Thừa Tuyển Doãn phản kháng, nhưng chỉ cần cha gã nói ra câu này, thì hắn đều phải nhún nhường. Lần nào cũng vậy.
Lương thị cũng im bặt, hơi ngẩng đầu lên chờ hắn chịu thua, trong bụng còn tính lát nữa sẽ bắt hắn mang thịt và tiền bạc tới. Nếu không đưa, thì chính là bất hiếu!
Thừa Tuyển Doãn thu hết mọi biểu cảm của ba người kia vào mắt, ánh mắt dần tối lại: “Thì sao chứ?”
Cả ba người đều sững sờ, không ai tin vào tai mình, tròn mắt nhìn hắn.
“Đã phân gia rồi, các người còn định dùng gì để khống chế tôi? Cái gọi là tình thân sao?” Thừa Tuyển Doãn bật cười chua chát “Nó là cái thứ gì?”
Hắn không chút khách sáo đẩy Lương thị đang chắn ở cửa sang một bên, ánh mắt lạnh như băng: “Tốt nhất các người đừng có lại tìm tôi gây chuyện nữa!”
Nói rồi, hắn mở cửa, sải bước đi thẳng ra ngoài.
Thừa Uông chưa từng bị đứa con này phản lại như thế, tức đến mức ngực phập phồng liên tục.
Lương thị hùng hổ đuổi theo, giơ tay chỉ vào mặt hắn chửi như điên: “Thừa Tuyển Doãn! Đồ súc sinh! Mày phân gia rồi là mặc kệ cha mẹ luôn hả? Biết thế năm đó ta đã b*p ch*t mày từ trong trứng!”
Càng mắng càng ác, bà ta thấy hắn cứ đứng yên chịu mắng, vớ luôn chậu nước bên cạnh hắt thẳng về phía hắn.
Thừa Tuyển Doãn vẫn đứng yên, nhưng ánh mắt vừa trầm xuống thì bóng một người nhỏ nhắn từ đâu chạy tới lao ra chắn trước mặt hắn.
Đồng tử hắn chợt co rút lại, vội vươn tay ra kéo nhưng không kịp nữa rồi.
Nước lạnh hắt thẳng lên người Cảnh Đường Vân, gió lạnh tạt qua khiến mặt cậu tái nhợt đi trong chớp mắt.
Hàng xóm nghe được động tĩnh liền kéo ra xem, nhìn thấy cảnh đó ai nấy đều hít vào một hơi, trời lạnh thế này mà dội nước lạnh vào người, là muốn lấy mạng con người ta à?!