Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 69

Chương 69: Cái chết của Lương thị và Thừa Uông

 

Bên ngoài sân, mọi người vây kín bà đỡ đang ôm Tiểu Trúc Tử.

 

Phược Minh và những người khác nhìn đứa bé, ai cũng nhấp nhổm muốn được bế một chút.

 

Vạn Bách Phiếm mặt căng thẳng, đứng chắn trước mặt bà đỡ như một ngọn núi: "Đưa đứa bé cho ta."

 

Bà đỡ nhìn khuôn mặt đen sạm của Vạn Bách Phiếm, tưởng ông ta đến cướp bé con, may mà lý chính đứng bên cạnh giải thích, bà đỡ mới ngơ ngác trao đứa bé cho Vạn Bách Phiếm.

 

Vạn Bách Phiếm cứng đờ ôm Tiểu Trúc Tử vào lòng, tư thế vụng về.

 

Miệng Tiểu Trúc Tử mím lại, Vạn Bách Phiếm cảm thấy điều chẳng lành.

 

"Oa!" Quả nhiên, Tiểu Trúc Tử òa khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

 

Vạn Bách Phiếm hoảng loạn, hét lên: "Nó khóc cái gì? Tại sao lại khóc!"

 

Thường thị len lỏi từ đám đông ra, giật đứa bé từ tay ông, vừa rung rung Tiểu Trúc Tử và dỗ dành khẽ, vừa nói với người bên cạnh: "Đứa bé đói rồi, sữa bò đã chuẩn bị xong chưa?"

 

"Đến rồi, đến rồi!" Hách thị bưng sữa tới, đẩy Vạn Bách Phiếm đang cứng đờ ra, bực bội nói: "Đứng đây làm gì, không giúp được gì mà còn gây rối, đi ra hết đi."

 

Những hán tử lại bị đuổi ra ngoài, Vạn Bách Phiếm đứng như người gỗ ở cửa, một lúc lâu sau mới hoàn hồn hỏi Phược Minh: "Sao nó bé tí vậy?"

 

Phược Minh bất đắc dĩ đáp: "Trẻ mới sinh đều nhỏ, sau này sẽ lớn dần lên."

 

Vạn Bách Phiếm lại mặt lạnh hỏi: "Sao nó nhăn nheo thế?"

 

Phược Minh xoa trán: "Tướng quân, lời này ngài tuyệt đối không được để Đường ca nhi và Tiểu Điện Hạ nghe thấy."

 

Vạn Bách Phiếm im lặng.

 

Ông nhìn chằm chằm vào bàn tay mình vừa ôm Tiểu Trúc Tử, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.

 

Ông vốn nghĩ tìm lại được con trai đã là ơn trời ban, không ngờ vào cái ngày tìm được con trai này, ông ta còn có cả cháu nội.

 

Sau khi uống sữa xong, Tiểu Trúc Tử ngủ thiếp đi, Hách thị đặt nó bên cạnh Đường ca nhi, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.

 

Cửa vừa đóng, cửa sổ đã kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, Thao Thiết lén lút thò đầu vào, thấy trong phòng không có ai, nó vụt một cái đứng bên giường, nhìn chằm chằm Tiểu Trúc Tử, nhìn qua nhìn lại, ánh mắt khinh thường.

 

Trông nó yếu ớt quá.

 

Yếu ớt như vậy, nó chỉ đành miễn cưỡng bảo vệ nó vậy.

 

Thao Thiết nằm phục bên giường, rung rung cái đuôi một cách nhàn nhã.

 

Không biết qua bao lâu, cửa mở, Thừa Tuyển Doãn bước vào ôm Tiểu Trúc Tử dậy, giao cho Vương thẩm đang chờ ngoài cửa.

 

Đường ca nhi cần nghỉ ngơi, hắn chỉ có thể mời một người chuyên lo việc chăm sóc đứa bé.

 

Vương thẩm nghe chuyện này, đã tự nguyện xin làm.

 

Mắt Thao Thiết mở to.

 

Thừa Tuyển Doãn làm sao có thể vứt bỏ con? Hổ dữ còn không ăn thịt con mà?

 

Nó mở miệng định kêu lên, Thừa Tuyển Doãn dường như nhận ra điều gì, trước khi nó kịp lên tiếng, hắn đã đá nó ra khỏi cửa, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

 

Thao Thiết đầu cắm xuống đất bị đá đến ngơ ngẩn, tức giận xù lông toàn thân.

 

Đang định tìm Thừa Tuyển Doãn tính sổ, Tiểu Trúc Tử tỉnh dậy.

 

Tai nó khẽ động, giận dữ cào cào xuống đất, cuối cùng vẫn chạy vào phòng bên cạnh.

 

Vương thẩm đang thay tã cho Tiểu Trúc Tử, thấy Thao Thiết đi vào, cười nói: "Tiểu Trúc Tử, nhìn xem, ai đến này?"

 

Tiểu Trúc Tử dường như hiểu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Thao Thiết, giơ bàn tay nhỏ bé ra vồ vồ về phía nó.

 

Vương thẩm ngạc nhiên nói: "Ôi chao, nó muốn chơi với mày kìa?"

 

Thao Thiết vui vẻ đến mức bước đi nhẹ bổng, nó vươn cổ cọ cọ vào Tiểu Trúc Tử, cười toe toét đến mang tai.

 

"Hây, nhóc con, coi như mày có mắt nhìn."

 

Đột nhiên, đầu nó đau nhói, Thao Thiết nhảy xa ba thước.

 

Trong tay Tiểu Trúc Tử đang nắm một nhúm lông đỏ, cười khúc khích.

 

Thao Thiết ngây người, Thao Thiết phát điên, Thao Thiết tức giận quay vòng vòng tại chỗ.

 

Bên ngoài cửa sổ, ba bốn cái đầu chen chúc nhau nhìn vào phòng, thấy Tiểu Trúc Tử cười, cũng cười ngô nghê như kẻ si tình.

 

"Tiểu chủ tử đáng yêu quá."

 

"Muốn bế quá, nhưng họ không cho."

 

"Haiz, ngay cả Tướng quân còn không cho bế, làm sao đến lượt chúng ta."

 

"Tại sao không cho chúng ta bế? Chỉ vì chúng ta là hán tử sao?"

 

"Các ngươi làm gì ở đây!" Vạn Bách Phiếm mặt không cảm xúc nhìn mấy người lính.

 

Những người lính sợ hãi đứng thẳng người, xô đẩy nhau nhưng không đưa ra được câu trả lời.

 

Vạn Bách Phiếm hừ mạnh một tiếng: "Về! Không có lần sau!"

 

Các binh lính tản đi, sau khi họ đi xa, Vạn Bách Phiếm liếc trái nhìn phải không thấy ai, âm thầm đi đến bên cửa sổ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Tiểu Trúc Tử trong phòng, càng nhìn càng thấy Tiểu Trúc Tử thuận mắt.

 

Phược Minh chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."

 

Y biết ngay mà.

 

Để duy trì phẩm giá cho Tướng quân, y lặng lẽ đứng canh gác.

 

Trời sáng, Đường ca nhi tỉnh dậy.

 

Thừa Tuyển Doãn đang nằm bò bên giường, cau mày chặt, dường như đang gặp ác mộng.

 

Đường ca nhi xót xa nhẹ nhàng v**t v* quầng thâm dưới mắt Thừa Tuyển Doãn, Thừa Tuyển Doãn giật mình tỉnh giấc, ánh mắt ngơ ngác, khi nhìn thấy Đường ca nhi mới lấy lại tiêu cự: "Còn chỗ nào không thoải mái không? Tôi đi tìm lang trung."

 

"Không sao." Đường ca nhi nắm tay Thừa Tuyển Doãn, nhấn mạnh: "Em không sao mà phu quân."

 

Trước đây cậu đã nghe nói ca nhi sinh con là đi một vòng quỷ môn quan, nhưng cậu thực sự không biết lại đau đến thế.

 

Nhưng có phu quân ở bên cạnh, cậu dù đau đến mấy cũng phải cố gắng chịu đựng.

 

Cậu hỏi: "Phu quân, mình vừa mơ thấy gì vậy?"

 

Mắt Thừa Tuyển Doãn sâu thẳm: "Mơ thấy tôi chết rồi, Vạn Bách Phiếm nhận nhầm Thừa Đại Tài là tôi, nhưng nhiều năm sau biết được sự thật, đã xé xác cả nhà Thừa Đại Tài."

 

Hắn không biết đó có phải là mơ không, hắn chỉ cảm thấy nó rất chân thật.

 

Chân thật đến mức, như thể hắn quay về quá khứ trong giấc mơ.

 

Hắn thấy Vạn Bách Phiếm tóc đã điểm bạc ngồi héo hon bên mộ hắn và Đường ca nhi suốt một đêm, lặng lẽ rơi nước mắt.

 

Khi mặt trời mọc, Vạn Bách Phiếm đứng dậy rời đi, lưng ông còng xuống, thần sắc tê liệt, như thể già đi mười mấy tuổi chỉ sau một đêm.

 

Đường ca nhi bịt miệng Thừa Tuyển Doãn, mặt căng thẳng nói: "Nói bậy! Phu quân sẽ không chết đâu!"

 

Thừa Tuyển Doãn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, cười dịu dàng: "Ừm, chúng ta đều sẽ sống lâu trăm tuổi."

 

Đời này, hắn tuyệt đối không thể chết trước Đường ca nhi.

 

Hắn không muốn Đường ca nhi lại phải thủ tiết vì hắn nữa.

 

Hắn vén những sợi tóc của Đường ca nhi, bàn bạc: "Đường ca nhi, chúng ta đừng sinh nữa được không? Một đứa là đủ rồi."

 

Chuyện ngày hôm qua, hắn không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.

 

Đường ca nhi lắc đầu: "Phu quân, dù bây giờ em đồng ý với mình, sau này em nhất định sẽ hối hận."

 

Thừa Tuyển Doãn mặt căng thẳng, thái độ cứng rắn hiếm thấy: "Tôi sẽ không để mình hối hận."

 

Đường ca nhi mím môi, bực tức nói: "Phu quân, mình cứ phải nói những lời này vào lúc này sao?"

 

"Đừng giận. Tôi không nói nữa." Thừa Tuyển Doãn vắt khô miếng vải bông bên giường, lau mặt cho Đường ca nhi, hỏi: "Đói chưa? Muốn ăn gì?"

 

Đường ca nhi quả thực đã đói, nhưng mắt cậu lại liếc nhìn phía sau Thừa Tuyển Doãn, không thấy đứa bé miệng liền mím lại: "Phu quân, Tiểu Trúc Tử đâu?"

 

"Ở chỗ Vương thẩm, tôi bảo bà ấy bế đứa bé vào." Thừa Tuyển Doãn nói, rồi đi đến cửa nói gì đó với người bên ngoài, một lúc sau Vương thẩm liền bế Tiểu Trúc Tử tới.

 

Tiểu Trúc Tử vừa mới khóc xong, hàng mi đen dài rũ xuống một cách ấm ức, trông đáng thương vô cùng.

 

Đường ca nhi nhìn thấy liền xót xa: "Sao lại khóc rồi?"

 

Vương thẩm bất đắc dĩ: "Đứa bé này cứ nhất quyết đòi giật lông Thao Thiết, không giật được thì khóc, khóc đến mức mọi người trong sân cùng nhau đi bắt Thao Thiết cho nó, nhưng sân đông người như vậy, không một ai bắt được Thao Thiết, Thao Thiết biết có người bắt nó cũng không chạy, chỉ đứng nhìn Tiểu Trúc Tử từ xa, Tiểu Trúc Tử nhìn thấy nhưng không sờ được, nên khóc càng to hơn, dỗ thế nào cũng không nín."

 

Đường ca nhi nghi hoặc: "Vậy sau đó nó nín bằng cách nào?"

 

Vương thẩm cười: "Thao Thiết có lẽ bị khóc đến đau đầu, miễn cưỡng tự chui vào lưới."

 

Bà nói: "Những con vật nhỏ các cậu nuôi này, con nào cũng thông minh hơn con nào."

 

Tiểu Trảo thấy Tiểu Trúc Tử khóc, còn muốn giúp bắt Thao Thiết.

 

Thật tiếc là Thao Thiết quá lợi hại, một chưởng đã đánh Tiểu Trảo nằm bẹp xuống đất.

 

Tiểu Trảo muốn hiến dâng lông của mình cho Tiểu Trúc Tử, nhưng Tiểu Trúc Tử lại nhất quyết đòi lông của Thao Thiết.

 

Đường ca nhi chớp chớp mắt nhìn Tiểu Trúc Tử, chỉ thấy Tiểu Trúc Tử ngoan ngoãn vô cùng, không giống vẻ gây rối lắm.

 

Thừa Tuyển Doãn lại nhìn thấu bản chất của Tiểu Trúc Tử, hắn nói: "Đường ca nhi, đứa bé này lớn lên nhất định là một ma vương phá phách."

 

Đường ca nhi liếc hắn một cái, vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử mở mắt, lại cười khúc khích thành tiếng.

 

Đường ca nhi cũng cười theo: "Phu quân, thằng bé ngoan lắm mà."

 

Thừa Tuyển Doãn thấy cậu cười đến tim ngứa ngáy, liền ôm Tiểu Trúc Tử vào lòng, dùng ngón tay chọc chọc má Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử nhìn hắn, oa một tiếng khóc to.

 

Thừa Tuyển Doãn: "..."

 

Vương thẩm vội vàng ôm Tiểu Trúc Tử lại dỗ, nhưng lần này dỗ thế nào cũng không nín, cuối cùng vẫn là Đường ca nhi chống tay ngồi dậy, ôm Tiểu Trúc Tử vào lòng, mới dỗ cho Tiểu Trúc Tử ngừng khóc và cười trở lại.

 

Vương thẩm chỉ thấy kinh ngạc: "Đứa bé này mới sinh ra đã biết nhận người rồi sao?"

 

Thừa Tuyển Doãn không tin, cúi sát mặt lại gần Tiểu Trúc Tử: "Ta là cha con nè."

 

Tiểu Trúc Tử giơ tay lên, chát một tiếng đấm vào mặt Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn mặt đen sạm, Tiểu Trúc Tử mở to mắt vô tội, dùng hai tay đẩy hắn ra.

 

Nhưng sức lực của đứa bé không thể chống lại người lớn, thấy đẩy không được, Tiểu Trúc Tử lại định khóc, Đường ca nhi vội nói: "Phu quân,mình tránh ra đi, thằng bé lại sắp khóc rồi."

 

Thừa Tuyển Doãn không cam lòng lùi lại, Tiểu Trúc Tử lại thấy được Đường ca nhi bị khuôn mặt lớn của Thừa Tuyển Doãn chắn mất, lại híp mắt cười.

 

Đường ca nhi bị nụ cười đó làm tan chảy, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt oán hận của Thừa Tuyển Doãn.

 

Khi trời đẹp, Vương thẩm bế đứa bé ra ngoài hiên hóng gió.

 

Vạn Bách Phiếm sẽ nhân cơ hội lại gần Tiểu Trúc Tử, lấy trống bỏi ra trêu đứa bé.

 

Thừa Tuyển Doãn đi ra ngoài thấy ông, im lặng một lát rồi nói: "Đi với tôi một chỗ."

 

Một số chuyện cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách.

 

Vạn Bách Phiếm đứng thẳng người, nhìn hắn, từ từ gật đầu.

 

Thừa Tuyển Doãn dẫn Vạn Bách Phiếm đi vào trong núi, đến nơi hắn chôn cất bộ xương khô năm xưa, mở lời thẳng thắn: "Các ngài không chỉ tìm tôi, mà còn tìm Hỗn Độn Thiên Thư và Thao Thiết, đúng không?"

 

Đồng tử Vạn Bách Phiếm giãn ra.

 

Thừa Tuyển Doãn cúi người, thắp một nén hương cho bia mộ vô danh: "Tôi tìm thấy ông ấy một năm trước, trên người ông ấy có hai mươi lạng bạc lẻ và một cuốn sách trông giống như 'sách dạy nấu ăn'."

 

Hạo Nhiễm công chúa khi bị truy sát có mang theo một thị vệ, nhưng khi bà chết, thị vệ lại biến mất.

 

Khả năng duy nhất là bà đã bảo thị vệ mang Thao Thiết và Hỗn Độn Thiên Thư chạy trốn, còn bản thân bà làm mồi nhử để đánh lạc hướng kẻ địch.

 

Trong lúc chạy trốn, bà lại tái diễn chiêu cũ, gửi gắm hắn cho Tiểu Lương thị, rồi lại một mình dẫn dụ kẻ địch.

 

Một người phụ nữ yếu đuối không có sức chống cự, dù có thông minh đến mấy, làm sao có thể thoát khỏi những sát thủ được huấn luyện bài bản.

 

Cái chết của bà đã là kết cục tất yếu, nhưng trước khi chết, bà đã bảo toàn được những thứ quan trọng nhất của mình.

 

Vạn Bách Phiếm nghe vậy, cũng thắp một nén hương cho bia mộ vô danh, giọng nói khàn đặc, như có cát trong cổ họng: "Nàng ấy luôn thông minh, đương nhiên sẽ không để những thứ quan trọng nhất rơi vào tay kẻ địch."

 

Lúc xuống núi, hai người im lặng suốt chặng đường.

 

Trở về sân, Hùng Lực Hiển đang ôm một chiếc giường gỗ nhỏ bước vào sân, Thừa Tuyển Doãn muốn giúp một tay, nhưng bị Hùng Lực Hiển tránh đi.

 

"Không cần làm bẩn tay Tiểu Điện Hạ." Giọng Hùng Lực Hiển không được tốt, Thừa Tuyển Doãn nghe là hiểu.

 

Sau khi thân phận của hắn được tiết lộ, khó tránh khỏi có những lời ra tiếng vào, Hùng Lực Hiển e rằng đã nghe được gì đó từ người khác, lo lắng hắn sẽ bỏ rơi Đường ca nhi, nên mới oán giận hắn.

 

Hắn mạnh mẽ vác chiếc giường gỗ đi vào: "Tôi đâu phải Tiểu Điện Hạ gì, tôi là đứa trẻ lớn lên từ đất."

 

Phược Minh nghe câu này, lòng lạnh đi nửa phần.

 

Xong rồi, Tiểu Điện Hạ căn bản không muốn nhận thân.

 

Y nhìn Vạn Bách Phiếm phía sau Thừa Tuyển Doãn, lại thấy biểu cảm của Vạn Bách Phiếm không hề thay đổi, trong mắt còn ẩn chứa sự tán thưởng.

 

Y thực sự sốt ruột, nói với Vạn Bách Phiếm: "Tướng quân, ngài không muốn nhận Tiểu Điện Hạ sao? Nếu ngài không nhận Tiểu Điện Hạ, Tiểu Trúc Tử cũng không liên quan gì đến ngài nữa."

 

Vạn Bách Phiếm trừng mắt: "Ai nói ta không nhận?"

 

"Vậy sao ngài không hề sốt ruột?"

 

Nhiệm vụ lần này của họ, không chỉ là tìm người, mà còn là đưa người trở về.

 

Những năm qua, không chỉ Tướng quân không từ bỏ việc tìm kiếm Tiểu Điện Hạ, mà Thánh thượng và Hoàng hậu cũng nhớ thương Tiểu Điện Hạ.

 

Vạn Bách Phiếm thong thả hỏi: "Sốt ruột gì chứ? Trừ chúng ta ra, còn ai biết tin tức tìm được người?"

 

Phược Minh buồn rầu: "Tiểu Điện Hạ trông không muốn rời khỏi nơi này chút nào."

 

Ánh mắt Vạn Bách Phiếm sâu hơn: "Nó sẽ đi cùng chúng ta."

 

Hướng Tuyệt đã chú ý đến Thừa Tuyển Doãn, với khả năng hiện tại của Thừa Tuyển Doãn, căn bản không thể bảo vệ Đường ca nhi an toàn.

 

Thừa Tuyển Doãn đã sớm nhận ra điều này, nên mới dẫn ông lên núi.

 

Khi Thừa Tuyển Doãn chủ động thừa nhận Hỗn Độn Thiên Thư nằm trong tay mình, điều đó có nghĩa là hắn đã đưa ra quyết định.

 

Phược Minh thấy Vạn Bách Phiếm quả quyết như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Ngài định khi nào báo cho Thánh thượng?"

 

Vạn Bách Phiếm không nhanh không chậm hỏi: "Càng chậm càng tốt."

 

Nếu tin tức này truyền về, vị kia e rằng sẽ không nhịn được mà vi hành đến đây, lúc đó sẽ rắc rối lắm.

 

Tiếng móng ngựa truyền đến, Phược Minh quay đầu nhìn lại, lầm bầm: "E là không chậm được nữa rồi."

 

Người đàn ông ngồi trên lưng ngựa cao lớn, mặc quan phục, thần sắc uy nghiêm, giọng nói sang sảng: "Ốc Tiệm đang ở đâu?"

 

"Oa!" Tiếng khóc bùng lên trong sân, kèm theo tiếng cằn nhằn của Hách thị: "Ai vậy! Mới dỗ đứa bé ngủ xong!"

 

Mặt Vạn Bách Phiếm đen sạm, Phược Minh bay lên ôm lấy người đàn ông kéo xuống ngựa, bịt miệng anh ta từ phía sau: "La lối gì!"

 

Người đàn ông vùng vẫy thoát khỏi tay Phược Minh, gào lên: "Tên dân đen to gan, ngươi có biết ta là ai không?"

 

Vạn Bách Phiếm âm u hỏi: "Ngươi là ai?"

 

Người đàn ông trợn tròn mắt ngay lập tức.

 

"Cậu! Sao ngài lại ở đây?"

 

Người đến chính là cháu ruột của ông, con trai Ngũ Vương Gia, Thị lang Hình Bộ Dư Thường Viên.

 

Dư Thường Viên ngây người, thấy thân vệ canh gác ở cổng sân, một ý nghĩ không thể tin nổi nổi lên trong đầu: "Tìm thấy biểu ca con rồi sao?"

 

Phược Minh nhướng mày.

 

Dư Thường Viên há hốc miệng, quẳng hết chuyện chính ra sau đầu, vội vã đi vào sân, vừa đi vừa la: "Biểu ca, ta đến tìm huynh rồi!"

 

"Oa!" Lại một tiếng khóc thét át cả giọng anh ta, Đàm ca nhi giận dữ đi ra, không thèm nhìn mặt ai, mắng xối xả: "Lại là ai la hét! Cố ý phải không!"

 

Dư Thường Viên bị mắng đến ngẩn người, thấy cửa sân bị đóng sầm một cách thô lỗ, mới ngơ ngác nhìn Phược Minh.

 

"Cậu, cậu ấy mắng tôi làm gì?"

 

Phược Minh gõ vào trán Dư Thường Viên: "Ngươi đáng bị mắng."

 

Dư Thường Viên ôm trán, ấm ức vô cùng: "Sân nhà biểu ca tôi sao lại có đứa bé? Lại còn thích khóc như vậy."

 

Phược Minh nửa đùa nửa thật nói: "Theo vai vế, đứa bé này phải gọi ngươi một tiếng biểu thúc."

 

Dư Thường Viên kinh ngạc: "Biểu ca tôi có con rồi sao? Bao nhiêu tuổi rồi? Có đánh nhau được không?"

 

Phược Minh hững hờ nói: "Đánh được, mới sinh hôm qua, hôm nay da đã cứng rồi, chịu được ngươi đánh một trận."

 

Dư Thường Viên hăm hở thử: "Lợi hại vậy sao."

 

Vạn Bách Phiếm liếc anh ta một cái, anh ta cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng lại nghe Phược Minh tiếp tục: "Chỉ là không biết ngươi có chịu được bọn ta đánh một trận không."

 

Dư Thường Viên: "..."

 

Những chuyện xảy ra bên ngoài sân, Thừa Tuyển Doãn hoàn toàn không biết, hắn về phòng đặt giường gỗ xong liền quay lại tìm Đường ca nhi.

 

Đường ca nhi không thể xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường, nhưng cứ nằm mãi cậu lại không ngủ được, thực sự rất buồn chán.

 

Thừa Tuyển Doãn liền ở bên cạnh cậu, trò chuyện với cậu, hỏi cậu muốn gì, muốn làm gì, chỗ nào không thoải mái, canh giữ bên Đường ca nhi từ sáng đến tối, toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu.

 

Đến ngày thứ tư, khi Đường ca nhi cuối cùng đã có thể xuống giường đi lại, Dư Thường Viên mới gặp được Thừa Tuyển Doãn.

 

"Biểu ca!" Anh ta nhảy ra từ góc tường định tạo bất ngờ cho Thừa Tuyển Doãn, nhưng lại làm giật mình Đường ca nhi đang vịn tường bước đi.

 

Đường ca nhi ngã vào lòng Thừa Tuyển Doãn, ngơ ngác nhìn Dư Thường Viên, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi không quen huynh."

 

Dư Thường Viên vội vàng giải thích thân phận của mình.

 

Đường ca nhi nhìn Thừa Tuyển Doãn, ân cần nói: "Phu quân, em muốn về phòng nghỉ ngơi, mình trò chuyện với Dư công tử đi."

 

Thừa Tuyển Doãn chỉ nói: "Tôi đưa mình về trước."

 

Hắn đưa Đường ca nhi về phòng nghỉ ngơi, khi đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

"Tìm tôi làm gì?" Hắn nhìn thẳng Dư Thường Viên.

 

Dư Thường Viên nhìn chằm chằm hắn: "Hỗn Độn Thiên Thư đang trong tay huynh."

 

Thừa Tuyển Doãn không phủ nhận, Dư Thường Viên hỏi: "Huynh thừa nhận thẳng thắn như vậy, không sợ tôi giết huynh sao?"

 

Thừa Tuyển Doãn lắc đầu: "Nếu huynh là người sẽ giết tôi, thì không thể bình yên vô sự xuất hiện ở đây."

 

Binh lính dưới trướng Vạn Bách Phiếm không phải dạng vừa.

 

Dư Thường Viên nheo mắt, hỏi: "Nghe nói trong Hỗn Độn Thiên Thư có đủ thứ, trong đó có phương pháp tra tấn người không?"

 

"Có." Khóe miệng Thừa Tuyển Doãn nhếch nhẹ: "Tại sao tôi phải đưa cho huynh?"

 

Nụ cười hào hứng của Dư Thường Viên cứng lại, trừng mắt nhìn Thừa Tuyển Doãn: "Huynhh đừng ép tôi."

 

Thừa Tuyển Doãn mặt không cảm xúc, Dư Thường Viên bước tới một bước, quỳ sụp xuống trước mặt Thừa Tuyển Doãn, gào lên: "Biểu ca, cầu xin huynh mà!"

 

Thừa Tuyển Doãn: "..."

 

Hắn cúi người, thì thầm vào tai Dư Thường Viên, mắt Dư Thường Viên sáng lên: "Chuyện này đơn giản, nhưng huynh có thể dạy tôi một hai chiêu tra tấn người trước không?"

 

Phược Minh nghe nói Dư Thường Viên vừa gặp Thừa Tuyển Doãn đã cảm thấy không ổn, chạy đến thấy cảnh này, lập tức tối sầm mặt, một tay nhấc Dư Thường Viên lên, nói với Thừa Tuyển Doãn: "Tiểu Điện Hạ, tôi sẽ quẳng cái đồ mất mặt này đi thật xa!"

 

Thừa Tuyển Doãn xoa trán dặn dò: "Quẳng đi thật xa đấy."

 

Dư Thường Viên khóc lóc gào thét không cam lòng: "Tôi không chịu! Đưa cho tôi đi biểu ca! Biểu ca a a a a!"

 

Thừa Tuyển Doãn xoa xoa tai, chỉ cảm thấy nhức óc.

 

Trong phòng lại vang lên tiếng Tiểu Trúc Tử khóc, Thừa Tuyển Doãn càng thấy đau đầu hơn.

 

Đàm ca nhi nổi giận đùng đùng cầm chổi đuổi theo sau Phược Minh và Dư Thường Viên, quét thẳng Dư Thường Viên ra khỏi cửa.

 

Phược Minh áp giải Ốc Tiệm, Hướng Kính và những người khác lần lượt vào xe tù, ném cho Dư Thường Viên một túi hành lý rồi giục giã: "Đi! Mau đi ngay!"

 

Dư Thường Viên không cam tâm rời đi, trước khi đi còn không quên hỏi một câu: "Biểu ca khi nào đến kinh thành?"

 

Phược Minh không trả lời, đánh vào mông ngựa, con ngựa chở Dư Thường Viên vụt một tiếng chạy xa.

 

Phược Minh thấy người đã đi khuất mới thở phào nhẹ nhõm, đang định đi thì bị Lâm thị ôm chặt chân, khóc lóc gào thét: "Đại nhân, cứu con gái tôi với! Con gái tôi là em họ thanh mai trúc mã của Đường ca nhi mà."

 

Ốc Tiệm bị tru di cửu tộc, nhưng Cảnh Mỹ Hạnh lại thoát chết nhờ là người nội ứng của Thừa Tuyển Doãn.

 

Nhưng tội chết có thể tránh, tội sống khó thoát, Cảnh Mỹ Hạnh bị kết án lưu đày, sáng mai sẽ phải lên đường.

 

Phược Minh đá bà ta ra: "Không giết Cảnh Mỹ Hạnh đã là Đường ca nhi nhân từ rồi."

 

Giữ lại mạng Cảnh Mỹ Hạnh là do Đường ca nhi yêu cầu.

 

Lâm thị nghe vậy, gào khóc thảm thiết.

 

Bà ta chỉ có một đứa con gái này, bà ta đã đặt hết hy vọng cả đời lên Cảnh Mỹ Hạnh, nếu Cảnh Mỹ Hạnh bị lưu đày, bà ta không có con nối dõi, nửa đời sau chắc chắn sẽ thê lương.

 

Bà ta ngồi sụp xuống đất, tiếng khóc thê lương, xen lẫn sự hối hận sâu sắc.

 

Nếu biết trước, bà ta đã không tham lam ba cái thứ vặt vãnh nhà Đường ca nhi, đối xử tốt với Đường ca nhi, bà ta đã không rơi vào cảnh này!

 

Ngưu Tử đi tới, thấy bộ dạng thảm hại của Lâm thị, nhưng không thèm liếc nhìn, đi thẳng qua bà ta, nói với người lính canh cửa sân: "Tôi là Ngưu Tử, con trai của nhà hàng xóm, tìm Thừa Nhị có chút việc."

 

Người lính nhận ra cậu ta, mở cửa cho cậu ta vào.

 

Cậu ta vào trong, Thừa Tuyển Doãn và Vạn Bách Phiếm đang chụm đầu vào nhau vẽ vời trên đất, cậu ta lại gần nghe mới biết thì ra họ đang nghiên cứu cách làm hai chiếc xích đu, một lớn một nhỏ.

 

Xích đu lớn cho Đường ca nhi chơi, xích đu nhỏ cho Tiểu Trúc Tử chơi.

 

Cậu ta đầy vạch đen trên mặt.

 

Tiểu Trúc Tử mới được mấy ngày tuổi chứ.

 

"Khụ khụ!" Ngưu tử ho nhẹ hai tiếng để thông báo sự hiện diện của mình, Thừa Tuyển Doãn thấy cậu ta, không đứng dậy, mà còn mời cậu ta cùng nghiên cứu cách làm xích đu thoải mái và an toàn nhất.

 

Ngưu Tử nhất thời không phản ứng kịp, theo họ nghiên cứu gần hết buổi mới nhớ ra mục đích của mình, vội nói: "Thừa Nhị, tôi muốn xây nhà mới trước khi cưới vợ."

 

Nhà Ngưu Tử chỉ có hai căn nhà tranh, một là phòng bếp, một là phòng ngủ, phòng ngủ dùng rèm ngăn đôi, một bên là Ngưu thẩm và Ngưu đại bá, một bên là Ngưu Tử.

 

Nếu Ngưu Tử cưới vợ, căn nhà này chắc chắn không đủ chỗ.

 

Nhưng Ngưu Tử bây giờ đang bận xây công xưởng, nếu xây nhà mới, chắc chắn sẽ làm chậm tiến độ xây công xưởng.

 

Thừa Tuyển Doãn hiểu ý Ngưu Tử, cười: "Đây là chuyện tốt mà."

 

Ngưu Tử có chút ngại ngùng: "Bên công xưởng..."

 

Thừa Tuyển Doãn vỗ vai Ngưu Tử: "Đất công xưởng rộng như vậy, đâu phải ba ngày hai bữa là xây xong, chuyện này không thể vội được."

 

Hắn dừng lại, rồi trêu chọc: "Đừng quên, tôi còn đang chờ uống rượu mừng của cậu."

 

Ngưu Tử gãi đầu, mặt hơi đỏ: "Vâng."

 

Thực ra, hôn sự này đáng lẽ đã được tổ chức sớm hơn, nhưng vì thiên tai nên mới bị trì hoãn đến bây giờ.

 

Nếu còn kéo dài nữa, tuổi của cô dâu bên kia đã lớn, nói ra không hay, nên họ muốn xây nhà nhanh chóng, giải quyết chuyện này trước.

 

Ngưu Tử đi rồi, Thừa Tam Tự lại đến, nghe tin Ngưu Tử xây nhà mới và sắp cưới vợ, y cảm thán: "Ngày tháng của chúng ta càng ngày càng tốt hơn rồi."

 

Thôn Thiên Trùng trước đây nghèo đến mức chuột cũng không thèm đến, nếu có đến thật, thì số phận là bị bắt lên nồi nấu.

 

Nhưng thôn Thiên Trùng bây giờ, nhà nhà xây nhà mới, vợ mới nối tiếp nhau về, người đông hơn, cũng nhộn nhịp hơn.

 

Mấy ngày nay, y thường thấy cha mình ngồi ở cổng làng, không làm gì cả, chỉ nhìn người qua lại.

 

Y biết cha mình đang vui mừng.

 

Thừa Tuyển Doãn rửa sạch tay: "Cậu đến đúng lúc lắm, có thứ này muốn cậu xem."

 

Thừa Tam Tự nhận ra điều gì, mắt sáng lên: "Huynh lại làm nước sốt mới sao?"

 

Thừa Tuyển Doãn không trả lời, chỉ đi vào phòng bếp.

 

Thừa Tam Tự vội vàng đi theo, Thừa Tuyển Doãn mở vại ra, mùi thơm mặn mà xộc thẳng vào mũi: "Đây là nước tương."

 

Hắn múc một ống tre đầy đưa cho Thừa Tam Tự: "Cậu mang về cho Ngỗ ca nhi, bảo cậu ấy khi nấu ăn, không cần bỏ muối, thêm một chút nước tương vào thử xem."

 

Thừa Tam Tự kìm nén sự kích động trong lòng gật đầu liên tục, Thừa Tuyển Doãn lại lấy ra một tờ khế ước đã chuẩn bị sẵn đưa cho Thừa Tam Tự: "Tôi dự định giao toàn bộ xưởng nước sốt cho cậu phụ trách, từ hôm nay trở đi, tôi không trả lương cho cậu, kiếm được bao nhiêu, tùy vào khả năng của cậu."

 

Thừa Tam Tự cảm nhận được điều gì, run rẩy nhận lấy khế ước, nhìn thấy chữ trên khế ước, y đỏ mắt, lắc đầu liên tục: "Làm sao được chứ?"

 

Một tháng kiếm được vài lạng bạc y đã thấy quá mãn nguyện rồi, bây giờ Thừa Nhị lại muốn chia cho y một phần lợi nhuận của công xưởng, y lấy tư cách gì chứ?

 

Thừa Tuyển Doãn siết cánh tay y, ánh mắt kiên định: "Tôi và Đường ca nhi sẽ rời khỏi đây một thời gian, tôi không biết thời gian này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng xưởng nước sốt này, tôi chỉ yên tâm khi giao cho cậu."

 

Nước mắt trong mắt Thừa Tam Tự lấp lánh, khi biết thân phận của Thừa Tuyển Doãn, y đã đoán được điều gì đó.

 

Y nhắm mắt lại, nghiến răng: "Được, tôi chờ hai người trở về! Huynh yên tâm, số tiền và sổ sách này tôi sẽ gửi về kinh thành cho huynh hàng tháng!"

 

Y tuyệt đối không phụ lòng tin của Thừa Tuyển Doãn!

 

Thừa Tuyển Doãn lắc đầu: "Tôi không ở kinh thành lâu được."

 

Ánh mắt hắn sâu thẳm: "Cậu gửi cho tôi đến một nơi khác đi."

 

Thừa Tam Tự hỏi: "Nơi nào?"

 

Môi Thừa Tuyển Doãn khẽ mở, khi lời nói rơi xuống, sắc mặt Thừa Tam Tự kinh biến: "Sao lại là nơi đó? Thân phận như huynh? Tại sao phải đi đến nơi đó?"

 

Thừa Tuyển Doãn cười nhạt, nhưng ánh mắt lại kiên định lạ thường: "Tôi phải đi."

 

Chuyến đi này, không vì gia đình, vì đất nước.

 

Thừa Tam Tự cười khổ: "Nơi đó còn nghèo hơn thôn Thiên Trùng, tôi không ngờ Thừa huynh lại có chí hướng như vậy? Tôi thực sự khâm phục."

 

Thừa Tuyển Doãn lại cười: "Tôi nào có chí hướng lớn gì, chuyến đi này bề ngoài là vì đại cục, nhưng thực ra tôi toàn tâm toàn ý lo lắng cho gia đình nhỏ."

 

Dưới tổ chim bị lật úp, làm gì có được trứng lành.

 

Đời này, hắn phải cùng Đường ca nhi sống lâu trăm tuổi, muốn Tiểu Trúc Tử một đời vô ưu vô lo.

 

Nếu đã vậy, đất nước không thể loạn.

 

Đất nước bình an, gia đình mới hòa thuận.

 

Thừa Tam Tự nghe vậy, thở dài thầm lặng.

 

Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Cậu có về công xưởng không?"

 

Thừa Tam Tự gật đầu, Thừa Tuyển Doãn giơ tay: "Cậu chờ chút."

 

Hắn đi vào phòng ngủ, Đường ca nhi đang ngủ rất say, hắn nhặt chiếc chăn bị Đường ca nhi đá xuống giường, nhẹ nhàng đắp lên bụng cậu, Đường ca nhi nhăn mũi khó chịu, mơ màng lầm bầm: "Nóng."

 

Thừa Tuyển Doãn khẽ bóp mũi Đường ca nhi: "Không được đá nữa."

 

Bụng Đường ca nhi không thể bị lạnh, nhưng Đường ca nhi lại sợ nóng, luôn đá chăn, hắn chỉ có thể canh giờ vào đắp chăn cho cậu.

 

Thấy Đường ca nhi đã ngoan ngoãn trở lại, hắn mới nhẹ nhàng bước ra ngoài, nói với Thừa Tam Tự đang đứng chờ ở cửa: "Đi thôi, tôi có việc tìm Trần huynh."

 

—-----

 

Đến công xưởng, Trần Nhiễu Bình đang dạy công nhân viết chữ, thấy Thừa Tuyển Doãn đến, y chỉnh lại áo khoác, cười: "Khách quý đấy!"

 

Thừa Tuyển Doãn chắp tay sau lưng: "Đại thù đã báo, Trần huynh không muốn thi cử nữa sao?"

 

Nụ cười của Trần Nhiễu Bình xen lẫn vị đắng: "Thừa huynh, vừa đến đã châm chọc tôi như vậy, có phần vô tình rồi đấy?"

 

"Tôi không hề châm chọc." Nụ cười của Thừa Tuyển Doãn sâu sắc: "Tôi chỉ cảm thấy với tài năng của Trần huynh, không thi cử thì thật đáng tiếc."

 

"Với bộ dạng của tôi bây giờ, làm sao có thể đứng trước mặt Thánh thượng?" Y phẩy tay áo, thở dài: "Chỉ sợ làm chướng mắt Thánh thượng."

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn thẳng Trần Nhiễu Bình: "Mặt có sẹo thì sao, chỉ cần Trần huynh có thể làm được trong lòng không tì vết, thì làm sao làm chướng mắt ai được?"

 

Trần Nhiễu Bình sững sờ, một lúc sau, y cười lớn thành tiếng.

 

"Hahaha! Mặt có sẹo, trong lòng không tì vết! Quả không hổ là Thừa huynh!"

 

Anh ta vỗ vai Thừa Tuyển Doãn, trong mắt lóe lên ánh sáng không thể che giấu: "Chỉ dựa vào câu nói này của Thừa huynh, kỳ thi này, tôi nhất định phải thi!"

 

Thừa Tuyển Doãn hất tay Trần Nhiễu Bình ra: "Lực tay cầm bút của Trần huynh quả nhiên không nhỏ."

 

Trần Nhiễu Bình khinh miệt: "Thừa huynh vẫn cần phải tập luyện thêm đấy."

 

Thừa Tuyển Doãn: "..."

 

Hắn lấy ra một phong thư từ trong lòng: "Chuyển cho Tiên sinh ăn mày."

 

Trần Nhiễu Bình nheo mắt: "Huynh có chuyện gì mà còn cần phải thư từ liên lạc với y?"

 

"Tình bằng hữu quân tử thôi." Thừa Tuyển Doãn ý vị thâm trường hỏi ngược lại: "Trần huynh có thói quen nghe lén chuyện riêng của người khác từ khi nào vậy?"

 

Trần Nhiễu Bình: "..."

 

Y nhận lấy thư, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không có chuyện gì, huynh mau đi đi!"

 

Thừa Tuyển Doãn tâm trạng thoải mái vẫy tay áo: "Đi ngay đây."

 

Về đến sân, Đường ca nhi đã tỉnh dậy.

 

Cậu ngồi dưới mái hiên, ôm Tiểu Trúc Tử trêu đùa.

 

Tiểu Trúc Tử bị trêu cười khúc khích, Đường ca nhi lại không nhịn được cọ cọ vào mũi Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử vui vẻ múa tay múa chân.

 

Vương thẩm đứng bên cạnh cảm thán: "Tiểu Trúc Tử ở trước mặt người khác thì nghịch ngợm lắm, chỉ có trước mặt Đường ca nhi mới ngoan ngoãn như một đứa bé."

 

Mấy ngày nay, mọi người trong sân khổ sở vì bị Tiểu Trúc Tử hành hạ.

 

Tiểu Trúc Tử không thể bị la mắng hay trêu chọc, hễ không vừa ý là khóc, khóc thì thôi đi, nhưng còn thù dai từ nhỏ, cứ phải tìm người làm mình khóc dùng bàn tay nhỏ bé của nó quơ một trận, không tìm được cũng khóc.

 

Thao Thiết và Tiểu Trảo mấy hôm trước còn thấy Tiểu Trúc Tử mới lạ, tận tâm tận lực canh giữ Tiểu Trúc Tử, hai hôm nay cũng bị Tiểu Trúc Tử làm phiền đến mức phải trốn.

 

Thừa Tuyển Doãn thấy Tiểu Trúc Tử bám vào mặt Đường ca nhi cọ xát, nheo mắt khó chịu, bước nhanh tới bế Tiểu Trúc Tử lên.

 

Tiểu Trúc Tử thấy mặt Đường ca nhi đột nhiên xa rời, nó sững sờ, cái miệng nhỏ nhắn mím lại định khóc.

 

Thừa Tuyển Doãn hung dữ xoay Tiểu Trúc Tử lại đối diện với mình, đe dọa: "Con dám khóc ta sẽ đánh con."

 

"Oa!" Tiểu Trúc Tử khóc to hơn.

 

"Chuyện gì vậy!" Vạn Bách Phiếm mặt đen sạm đi tới, giật Tiểu Trúc Tử từ tay hắn, vừa dỗ dành vừa giận dữ nói: "Tiểu Trúc Tử mới lớn có bao nhiêu, ngươi gây gổ với nó làm gì?"

 

Thừa Tuyển Doãn: "..."

 

Vạn Bách Phiếm dỗ không được Tiểu Trúc Tử, đành bế Tiểu Trúc Tử lại cho Đường ca nhi.

 

Đường ca nhi dỗ vài tiếng, Tiểu Trúc Tử liền nín khóc, nhưng vẫn ấm ức chỉ vào Thừa Tuyển Doãn, như thể tố cáo chính người này vừa nạt nộ mình.

 

Thừa Tuyển Doãn nheo mắt, công khai cúi xuống hôn lên má Đường ca nhi một cái thật oai trước mặt Tiểu Trúc Tử.

 

Tiểu Trúc Tử trợn tròn mắt, bùng nổ khóc thét.

 

Đường ca nhi đỏ mặt vì xấu hổ: "Phu quân!"

 

Vạn Bách Phiếm một tay túm cổ Thừa Tuyển Doãn: "Đi! Đi ra ngoài nói chuyện với ta!"

 

Đêm khuya.

 

"Cháy! Cháy rồi!" Một tiếng hét kinh hoàng phá vỡ sự yên tĩnh của thôn Thiên Trùng.

 

Đường ca nhi giật mình tỉnh giấc, ngực phập phồng dữ dội.

 

Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng vỗ về ngực Đường ca nhi: "Tôi đi xem sao, mình ở lại đây."

 

Đường ca nhi có chút bất an, nhưng vẫn gật đầu: "Mau về nhé, phu quân."

 

Thừa Tuyển Doãn lòng mềm nhũn: "Ừm."

 

Trước khi rời khỏi phòng, hắn đi vào phòng Tiểu Trúc Tử, nhấc Thao Thiết đang canh giữ Tiểu Trúc Tử ra ném vào phòng ngủ.

 

Thao Thiết bị ngã choáng váng, lảo đảo ngồi dậy thì bốn mắt chạm nhau với Đường ca nhi.

 

Thao Thiết xù lông, giận dữ cuồn cuộn.

 

Đường ca nhi khẽ cong khóe mắt: "Mày đến rồi à?"

 

Thao Thiết nhìn nụ cười của Đường ca nhi, ngọn lửa giận trong lòng bị nghẹn lại, nó khoanh tay, bực bội lẩm bẩm: [Xui xẻo!]

 

Một giờ sau, Thừa Tuyển Doãn trở về, hắn bước vào, nhìn Đường ca nhi nói: "Lương thị và Thừa Uông chết rồi."

 

Đường ca nhi đang ngủ gật vì chờ đợi, nghe câu này tỉnh hẳn: "Sao lại vậy?"

 

Thừa Tuyển Doãn xua Thao Thiết ra ngoài.

 

Thao Thiết bất ngờ bay ra ngoài, đầu c*m v** đất mềm trong sân, nó dùng hai chân chống đỡ kéo mình ra, ngồi trên đất nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, nhảy dựng lên, một tay chống nạnh, mồm lầm bầm chửi rủa om sòm.

 

Trong phòng, Đường ca nhi ngồi dậy trên giường, Thừa Tuyển Doãn ngồi bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng.

 

"Thừa Đại Tài phát điên, nửa đêm khóa cửa, thiêu sống hai người họ."

 

Lương thị khi được cứu ra vẫn còn sống, nhưng cơ thể bà ta đã bị cháy thành một khối than đen dị dạng, đau đớn vì bỏng khiến bà ta quằn quại trên đất, bà ta rơi nước mắt, nhưng miệng lại lẩm bẩm: "Cứu con trai tôi, cứu con trai tôi..."

 

Khi người ta bắt Thừa Đại Tài đang điên dại đến trước mặt Lương thị và nói cho bà ta sự thật, câu nói cuối cùng bà ta thốt ra trong nước mắt là: "Lửa là do tôi phóng, không liên quan đến con trai tôi."

 

Đường ca nhi tâm trạng phức tạp, cậu không ngờ tâm Thừa Đại Tài lại ác độc đến thế, lại càng không ngờ Lương thị đến lúc chết vẫn chỉ nghĩ đến Thừa Đại Tài.

 

Cậu không hiểu: "Tại sao Thừa Đại Tài lại làm vậy?"

 

Thừa Tuyển Doãn ôm chặt eo Đường ca nhi, dùng sức bế Đường ca nhi lên người mình, đối mặt chạm trán với Đường ca nhi: "Gã cho rằng Lương thị và Thừa Uông đã cản trở con đường của gã."

 

Đường ca nhi mím chặt môi: "Bây giờ chuyện này giải quyết thế nào?"

 

"Thừa Đại Tài đã phát điên, lời nói cuối cùng của Lương thị lại minh oan cho gã, muốn kết án tử hình Thừa Đại Tài rất khó, nhưng với tình trạng của Thừa Đại Tài, dù không chết, nửa đời sau cũng định trước là thê thảm."

 

Nếu Thừa Đại Tài còn tỉnh táo, với sự kiêu ngạo của gã sẽ không thể chấp nhận được bản thân hiện tại.

 

Cho dù có sống sót, cũng là sống không bằng chết.

 

Đường ca nhi hôn nhẹ lên khóe miệng Thừa Tuyển Doãn, ánh mắt lo lắng: "Phu quân."

 

Dù sao thì gia đình Thừa Uông cũng đã nuôi dưỡng phu quân mười mấy năm.

 

Thừa Tuyển Doãn hôn đáp lại cậu: "Tôi không sao."

 

Gã chỉ là không ngờ ân oán giữa mình và nhà Thừa Uông lại kết thúc theo cách này.

 

Ngày tháng trôi qua, thoáng cái đã đến lễ đầy tháng của Tiểu Trúc Tử.

 

Thừa Tuyển Doãn cân nhắc ngày đầy tháng sẽ có rất nhiều người đến, sân không đủ chỗ, nên đã chọn địa điểm ở công xưởng.

 

Trời còn chưa sáng, cổng công xưởng đã tấp nập người qua lại, những người đến không chỉ có bạn bè thân thiết của Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi, mà còn có cả những người làng ngoài mà Đường ca nhi không quen biết, nhưng từng biết ơn của Thừa Tuyển Doãn.

 

Tiểu Trúc Tử nằm trên bàn, đôi mắt to long lanh tò mò nhìn những người lớn vây quanh mình, nhìn đi nhìn lại, nhìn không thấy Đường ca nhi, liền ấm ức trở lại.

 

Vạn Bách Phiếm nhìn vẻ mặt nhỏ bé đó của nó, tim run lên, vội vàng nói: "Đừng khóc, đừng khóc, ông nội ở đây!"

 

Phược Minh ngoảnh mặt đi, thực sự không dám nhìn bộ dạng 'sắt đá nhưng dịu dàng' của Vạn Bách Phiếm lúc này.

 

Mắt Tiểu Trúc Tử ngấn lệ đen láy, ra vẻ thấy ông nội, cố nhịn không khóc, nhưng vẻ mặt đó lại khiến người khác thương xót vô cùng.

 

Khi Đường ca nhi ra, Hách thị đã giục: "Ôi chao, Đường ca nhi cậu đến rồi, không đến nữa là Tiểu Trúc Tử lại khóc đấy."

 

Đường ca nhi ôm Tiểu Trúc Tử, nhưng lại không dỗ, chỉ nói với người bên cạnh: "Không thể quá nuông chiều nó."

 

Vạn Bách Phiếm cũng biết điều này là đúng, nhưng nhìn Tiểu Trúc Tử, ông luôn không nhịn được mềm lòng.

 

Hách Đa Dư đi tới, vừa trêu đùa Tiểu Trúc Tử vừa hỏi: "Thừa huynh đâu?"

 

Đường ca nhi nói: "Ở ngoài cửa tiếp khách, huynh vào không thấy sao?"

 

Hách Đa Dư lắc đầu: "Không thấy."

 

Đường ca nhi nghi hoặc, nói: "Tôi đi tìm xem."

 

Cậu ôm con đi ra ngoài, Hy ca nhi bám sát phía sau.

 

Chưa đi đến cửa, Đường ca nhi đã nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ sau hòn non bộ.

 

"Tôi muốn theo Vạn tướng quân tòng quân!"

 

Giọng thiếu niên non nớt nhưng mang theo quyết tâm khác thường.

 

Đường ca nhi khựng lại, không lên tiếng.

 

Giọng Thừa Tuyển Doãn liền vang lên: "Ngươi có biết tòng quân có ý nghĩa gì không."

 

"Tôi hiểu." Giọng Kính Thanh Minh rõ ràng dứt khoát: "Tôi đã ký khế ước bán thân, mãi mãi là người của công xưởng, dù tôi có thành công trở về, tôi vẫn là người của công xưởng."

 

Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Ngươi vì sao lại muốn tòng quân?"

 

Kính Thanh Minh im lặng, một lúc sau cậu hỏi: "Các huynh sắp đi rồi, đúng không?"

 

Thừa Tuyển Doãn không phủ nhận, Kính Thanh Minh lại nói: "Tôi yếu quá, khi Thao Thiết đến cầu cứu, tôi chỉ có thể canh giữ ở công xưởng."

 

Vì cậu bé quá yếu ớt, nếu có đánh nhau, cậu chỉ có thể làm vướng chân.

 

Thừa Tuyển Doãn nói khẽ: "Tôi sẽ bảo Thừa Tam Tự đưa khế ước bán thân cho ngươi."

 

Kính Thanh Minh từ chối: "Tôi không cần."

 

Thừa Tuyển Doãn quay người rời đi: "Kẻ bán thân làm nô bộc, không có tư cách tòng quân."

 

Kính Thanh Minh cúi đầu, im lặng.

Bình Luận (0)
Comment