Chương 76: Thái tử viếng thăm
Tiểu Trúc Tử khóc ròng rã cả khắc đồng hồ mới bình tĩnh lại, nó bĩu môi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo của Cảnh Đường Vân, sợ cậu bỏ chạy mất.
Cảnh Đường Vân hỏi Ngải ma ma, "Thao Thiết đâu?"
Ngải ma ma nhìn quanh, "Kỳ lạ, vừa nãy còn ở đây mà."
Cảnh Đường Vân nhìn trái nhìn phải, vừa vặn thấy Thao Thiết đang ngửa đầu gào thét trên mái hiên xa xa, cố gắng ngụy trang thành một bức tượng, cậu trầm mặc một lúc, "Không sao, để nó nghỉ ngơi chút đi."
Thao Thiết chắc là bị Tiểu Trúc Tử làm cho sợ hãi rồi.
Tiểu Trúc Tử vừa yên tĩnh lại, ba người nhà họ Cảnh liền xúm lại, người nói câu này, người nói câu kia trêu đùa Tiểu Trúc Tử.
Tiểu Trúc Tử chỉ cần có chút phản ứng là họ đã vui vẻ không khép được miệng, hết lời ca ngợi Tiểu Trúc Tử lên tận trời mây.
Tiểu Trúc Tử dường như cũng cảm nhận được lòng tốt của họ, từ tiếng khóc bật thành tiếng cười, dáng vẻ nhỏ nhắn vừa đáng yêu lại vừa khiến người ta thương.
"Ngoài trời lạnh, chúng ta vào trong đi."
Cảnh Đường Vân khẽ nói, nhưng không ai để ý đến cậu, cậu lặp lại lần nữa, vẫn không ai nghe.
Đường ca nhi: "..."
Cậu thất sủng rồi.
Cậu nhớ phu quân rồi, phu quân sẽ không bao giờ vì Tiểu Trúc Tử mà bỏ qua cậu.
Cuối cùng là Hùng Bối Miêu sợ Tiểu Trúc Tử bị lạnh, họ mới chuyển vào đại sảnh.
Buổi tối, Cảnh Đường Vân kể với Thừa Tuyển Doãn về dự định của Cảnh Nhất.
Thừa Tuyển Doãn trầm ngâm một lát, nói: "Công xưởng bên đó còn thiếu một quản sự, không biết nhạc phụ có bằng lòng đi không."
Cảnh Nhất lớn tuổi rồi, việc buôn bán rất mệt mỏi, lại phải lo lắng nhiều thứ, hắn sợ Cảnh Nhất chịu không nổi.
Thà rằng để ông đi làm quản sự, vừa không cần quá lao tâm, lại có việc để làm, có tiền để kiếm.
Mắt Cảnh Đường Vân sáng lên, "chụt" một cái hôn lên mặt Thừa Tuyển Doãn, "Vẫn là phu quân suy tính chu đáo nhất!"
Thừa Tuyển Doãn ôm Đường ca nhi vào lòng, "Nhạc mẫu yêu thích Tiểu Trúc Tử, vậy để người chăm sóc Tiểu Trúc Tử, có Ngải ma ma ở bên cạnh hầu hạ, nhạc mẫu cũng không cần tốn nhiều tâm sức, chúng ta lại cấp cho người một chiếc xe ngựa, người cũng có thể tùy lúc tùy nơi đến công xưởng tìm nhạc phụ."
"Ừ ừ." Đường ca nhi gật đầu mạnh mẽ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Thừa Tuyển Doãn, mong chờ hắn nói tiếp.
Thừa Tuyển Doãn nghiêng đầu, chỉ vào bên má còn lại, Đường ca nhi hơi đỏ mặt, nhưng vẫn ngẩng đầu hôn một cái.
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn dịu lại, nói tiếp: "Hôm nay về, Thường ma ma có nói với tôi là Cảnh Tầm Vân trời sinh thông minh, nhưng tính tình lại hiếu động, không thích học hành, mình nên dẫn cô bé ra ngoài đi đây đi đó nhiều hơn, mở mang kiến thức, đừng để sau này lớn lên bị người ta lừa gạt dễ dàng."
Cảnh Đường Vân vùi mặt vào lòng Thừa Tuyển Doãn, "Phu quân thật sự quá tốt với em."
Chuyện gì cũng nghĩ giúp cậu.
Thừa Tuyển Doãn bật cười, "Biết tôi tốt với mình, thì mình bớt làm tôi phải lo lắng đi."
Hắn ôm eo Đường ca nhi, thở dài đầy cưng chiều, "Tiểu tổ tông của tôi ơi."
Vết thương ở đầu gối chưa lành đã dám nghênh ngang ra ngoài, chẳng hề chú ý gì cả, về đến nhà mới khóc lóc nói với hắn là đau.
Hắn lo lắng quá đi mất.
Đường ca nhi mím môi cười trộm, trong lòng ngọt như được tẩm mật.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thừa Tuyển Doãn đích thân nói chuyện với Cảnh Nhất, Cảnh Nhất đã chấp nhận đề nghị của hắn.
Hùng Bối Miêu vừa nghe Đường ca nhi nói muốn giao Tiểu Trúc Tử cho mình chăm sóc, vui mừng đến nỗi không ngồi yên được, lập tức muốn lao ra ngoài.
"Đi đón cháu ngoại của ta thôi!"
Cảnh Tầm Vân nhìn Đường ca nhi đầy u oán, "Ca, muội không muốn đọc sách, muội cũng muốn trông Tiểu Trúc Tử."
Đường ca nhi cong khóe mắt, giọng ôn tồn nói: "Lát nữa ca dẫn muội ra ngoài chơi."
Cảnh Tầm Vân cười toe toét, cô bé chìa bàn tay nhỏ bé ra, "Muội học hành chăm chỉ, biểu hiện tốt ca sẽ dẫn muội đi chơi."
Đường ca nhi móc tay với cô bé, nhận thấy đầu ngón tay cô bé lạnh buốt, liền hỏi: "Sao không mang theo túi sưởi?"
Cảnh Tầm Vân bất lực, "Mang cũng vô ích, trong phòng lạnh quá."
Đường ca nhi cụp mắt, "Hy ca nhi, bảo người hầu thêm than vào lò than đi."
Không biết khi nào thì hỏa kháng mà phu quân nói mới làm xong đây?
Cảnh Tầm Vân vội ngăn lại, "Ca, thêm nhiều có mùi."
Cô bé rầu rĩ nói, "Lúc bà lão mất, trong phòng toàn là mùi đó."
Thần sắc Đường ca nhi khựng lại.
Sử dụng than đá quả thật có ẩn họa này, phu quân hôm qua không dùng bữa sáng cùng họ là vì đi đến nha huyện bàn bạc với người ta về việc đào đất đóng băng.
Cậu biết phu quân vốn không gấp gáp như vậy, nhưng cái chết của bà lão kia đã nhắc nhở hắn.
Lần này bà lão bị mưu sát có chủ đích, nhưng lần sau thì sao?
Nhiều người dùng than sưởi ấm như vậy, nhỡ đâu lại có người không may tự làm hại mình thì sao.
"Vậy thì không thêm nữa." Cậu bất lực nói, "Lạnh thì lạnh một chút vậy."
Buổi chiều, Đường ca nhi đưa Cảnh Tầm Vân đến tiệm than.
Thấy than trong tiệm vẫn còn rất nhiều chưa bán hết, cậu hỏi: "Hôm nay làm ăn không tốt sao?"
"Không tốt bằng mấy hôm trước, nhưng cũng ổn." A Mộc giải thích: "Là do Đô đầu mang về rất nhiều than."
Cảnh Đường Vân lúc này mới nhớ ra, cách đây một thời gian Hách Đa Dư đã dẫn người mới tuyển đi đào than, công nhân quen việc, tốc độ đào than nhanh hơn, lượng than đào ra cũng nhiều hơn.
Mà hiện giờ phần lớn các gia đình ở huyện Thuyền Thiết đều không thiếu than nữa, doanh số bán than đương nhiên giảm.
Cậu suy nghĩ một lát rồi nói với A Mộc: "Nếu có người muốn bàn chuyện mua bán than đá, thì nói với họ là từ năm thạch than trở lên, hai cân một văn."
Danh tiếng than đá đã lan ra các huyện khác, trước đây từng có thương nhân từ huyện ngoài đến, nói muốn mua than của cậu chở đi các tỉnh khác để bán, cậu cân nhắc lúc đó than còn quá ít nên từ chối, bây giờ có thể bắt đầu xuất khẩu than rồi.
A Mộc đồng ý, rồi đưa số ngân tiền thu được hôm nay cho Cảnh Đường Vân.
Đường ca nhi liền ngồi xuống tính sổ, Cảnh Tầm Vân xem một lúc rồi hỏi: "Ca, muội có thể học không?"
Đường ca nhi không ngờ Cảnh Tầm Vân lại có hứng thú với việc tính toán, cười nói: "Ngồi xuống đi, ta dạy muội."
Cậu trước đây không biết tính sổ, trên đường đến huyện Thuyền Thiết, phu quân sợ cậu buồn chán nên bắt đầu dạy cậu tính sổ. Phương pháp phu quân dạy khác với người thường, nhưng lại cực kỳ dễ hiểu, cậu học đứt quãng, mà không ngờ lại học được.
Cảnh Tầm Vân nhìn Đường ca nhi với ánh mắt đầy sùng bái, "Ca, ca thật lợi hại."
Đường ca nhi lắc đầu, ánh mắt dịu dàng như nước, "Người lợi hại là anh rể."
Trong lòng cậu, không có gì là phu quân không biết làm.
Cho nên lần này, phu quân nhất định cũng sẽ làm ra được hỏa kháng.
Tại nha huyện, Thừa Tuyển Doãn ngồi xổm xuống, nắm một nắm đất màu nâu vàng, trên mặt lộ ra ý cười.
Hắn nhìn A Đại và A Tiểu cũng đang kích động, nói: "Mọi người làm rất tốt."
Hắn đứng dậy vỗ tay, "Mang theo đất theo tôi, tôi dẫn mọi người đi làm hỏa kháng."
A Đại và A Tiểu vội vã vác đất đi theo, A Tiểu thấy Thừa Tuyển Doãn đã bước ra khỏi nha môn, không nhịn được hỏi: "Đại nhân, chúng ta đi đâu vậy?"
Thừa Tuyển Doãn đáp: "Đến phủ của tôi."
Huyện Thuyền Thiết ngày càng lạnh, những ngày này, dù có than đá, hắn cũng phải mất rất lâu mới có thể làm ấm được tay chân lạnh buốt của Đường ca nhi.
Nếu có hỏa kháng, Đường ca nhi sẽ không cần phải chịu đựng cực khổ này nữa.
Thừa Tuyển Doãn dẫn người về, Hùng Bối Miêu đang ôm Tiểu Trúc Tử ở trong sân ngắm tuyết.
Thừa Tuyển Doãn đi vội vàng, không thấy Hùng Bối Miêu, nhưng Tiểu Trúc Tử và Hùng Bối Miêu lại thấy hắn.
Tiểu Trúc Tử chỉ chỉ vào Thừa Tuyển Doãn "í a í ới", Hùng Bối Miêu bị chọc cười.
"Đúng đúng đúng, đó là cha của con, chúng ta đi xem cha con đang làm gì nhé?"
Thao Thiết: "..." Tiểu Trúc Tử rõ ràng đang mách tội mà.
Tiểu Trúc Tử khoanh tay chống nạnh, phồng má quay mặt đi, dường như hừ một tiếng.
Hùng Bối Miêu bị sự đáng yêu của Tiểu Trúc Tử làm cho tan chảy, hoàn toàn không nhận ra Tiểu Trúc Tử đang giận.
Lúc Cảnh Đường Vân trở về, thấy ngoài sương phòng rất náo nhiệt, cậu vừa bước tới thì bị Tiểu Trúc Tử tinh mắt nhìn thấy.
Tiểu Trúc Tử vươn tay muốn Đường ca nhi ôm, Đường ca nhi vừa ôm lấy Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử lại "í a í ới" nói gì đó.
Đường ca nhi không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu đáp lời.
Tiểu Trúc Tử nói rất lâu mới dừng, giữa lông mày lộ vẻ mãn nguyện, như thể đang nói quả nhiên chỉ có cha nhỏ là hiểu mình.
Thừa Tuyển Doãn mặt mày lấm lem bước ra khỏi sương phòng, quan bào dính đầy đất, trông có vẻ chật vật vô cùng.
Đang nghĩ phải thu dọn sạch sẽ trước khi Đường ca nhi về, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Đường ca nhi với ánh mắt phức tạp.
Cảnh Tầm Vân luồn ra khỏi đám đông, nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn thì kinh ngạc reo lên, "Oa! Anh rể, huynh đi chơi đất ở đâu thế?"
Thừa Tuyển Doãn ho khan hai tiếng đầy lúng túng, Đường ca nhi giao Tiểu Trúc Tử trong lòng cho Hùng Bối Miêu, lấy khăn lụa ra nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Thừa Tuyển Doãn, rồi nhìn Cẩu Khốn, "Đưa áo choàng cho tôi."
Cẩu Khốn vội vàng đưa áo choàng trong tay cho Đường ca nhi, cậui nhận lấy, kiễng chân khoác lên người Thừa Tuyển Doãn, oán trách: "Ngoài trời lạnh như vậy, mình đổ mồ hôi còn dám đi ra, cũng không sợ bị cảm lạnh."
Thừa Tuyển Doãn nắm lấy đầu ngón tay lạnh buốt của Đường ca nhi, dùng hơi ấm từ lòng bàn tay sưởi ấm cho cậu, cười nói: "Mình không chê tôi bẩn hả?"
Đường ca nhi lườm hắn một cái, ngoài mặt có vẻ giận, nhưng thực tế không mang bao nhiêu lửa giận, "Bẩn, bẩn lắm."
Cậu nhét chiếc khăn lụa vào lòng Thừa Tuyển Doãn, "Phạt phu quân mua cho tôi một chiếc khăn lụa mới."
Thừa Tuyển Doãn thuận thế cất chiếc khăn lụa đi, "Được, vậy chiếc khăn lụa này là của tôi rồi."
Hắn đã thu thập được gần nửa hòm khăn lụa của Đường ca nhi rồi.
"Phu quân sẽ không lại muốn cất khăn lụa đi chứ?" Đường ca nhi bất lực, "Những chiếc khăn lụa đó đều đã cũ, sau này cũng không dùng nữa, phu quân giữ lại làm gì?"
Thừa Tuyển Doãn chỉ nói, "Đó là mình cho tôi, sao tôi có thể vứt đi?"
Đường ca nhi không hiểu sao mặt đỏ lên, cúi đầu giục: "Người hầu đã chuẩn bị nước nóng rồi, mình mau đi tắm rửa đi."
"Được." Thừa Tuyển Doãn muốn xoa đầu Đường ca nhi, nhưng nghĩ tay mình đang rất bẩn nên lại rụt về.
Sau khi Thừa Tuyển Doãn đi, Cảnh Đường Vân mới bước vào nhà, nhìn sương phòng đã thay đổi hoàn toàn, cậu nghĩ đến điều gì đó, hỏi A Đại và A Tiểu bên cạnh, "Đây là hỏa kháng sao?"
Mặt A Đại đỏ bừng, "Đúng vậy, tôi vừa chạm vào, trên kháng ấm lắm!"
Kháng nóng lên, trong phòng cũng ấm áp hẳn.
A Tiểu bình tĩnh hơn, "Chỉ là không biết có thể ấm được bao lâu."
A Đại lại nói, "Dù ấm được bao lâu, đây cũng là thứ tốt mà."
Giọng hắn nghẹn lại, "Đại nhân không lừa chúng tôi, có thứ này, sẽ không còn ai bị chết cóng trong giấc ngủ nữa."
Đường ca nhi nhìn hỏa kháng, lòng cậu nóng lên.
Không chỉ là vui mừng, mà còn là tự hào.
Cậu nghĩ kiếp trước cậu không biết đã làm được bao nhiêu việc tốt, kiếp này mới có may mắn được phu quân yêu thương.
Hùng Bối Miêu đi đến bên cạnh Đường ca nhi, "Thứ tốt như vậy, sao không làm trước trong phòng Tiểu Trúc Tử?"
Đường ca nhi mặt cứng lại, cúi đầu đầy chột dạ, "Phu quân là lần đầu tiên làm hỏa kháng, chắc chắn là sợ làm hỏng, nên mới dùng sương phòng của chúng con để thử nghiệm."
Hùng Bối Miêu nhíu mày, "Vậy thì nên dùng sương phòng của chúng ta để thử nghiệm, con sức khỏe cũng yếu, không chịu được gió lạnh."
Đường ca nhi: "..."
Đêm khuya, Đường ca nhi nằm trên kháng, cảm thấy toàn thân nóng hừng hực, trán thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.
Thừa Tuyển Doãn xích lại gần, theo bản năng muốn ôm Đường ca nhi, Đường ca nhi lại đẩy ngực hắn ra, "Phu quân, nóng."
Thừa Tuyển Doãn: "..."
Đường ca nhi nằm thẳng, hai tay đặt trước người, vô thức lờ đi ánh mắt u oán của Thừa Tuyển Doãn, nhắm mắt nói, "Cứ thế này mà ngủ đi, phu quân ngủ ngon nha."
Thừa Tuyển Doãn ôm chặt Đường ca nhi vào lòng, nghiến răng, "Ôm em tôi mới ngủ ngon được."
Đường ca nhi đẩy không ra Thừa Tuyển Doãn, bĩu môi, "Được rồi."
Cậu nói vẻ uất ức, nhưng lại ngủ nhanh nhất.
Không chỉ Thừa Tuyển Doãn quen ôm Đường ca nhi ngủ, Đường ca nhi cũng quen ngủ trong vòng tay Thừa Tuyển Doãn.
Ngày hôm sau, Thừa Tuyển Doãn liền bảo A Đại và A Tiểu làm một cái hỏa kháng trong sương phòng của Cảnh Nhất.
Lúc làm hỏa kháng này, còn có ba hai người thợ khác đứng vây xem học hỏi.
Họ đều được A Đại và A Tiểu gọi đến, nghe A Đại và A Tiểu nói về sự thần kỳ của hỏa kháng, họ đều bán tín bán nghi.
Vì là lần đầu A Đại và A Tiểu làm hỏa kháng, Thừa Tuyển Doãn cũng ở bên cạnh theo dõi, đích thân chỉ đạo.
Không lâu sau, hỏa kháng đã hoàn thành. Các thợ thủ công cảm nhận được hơi ấm của hỏa kháng, ai nấy đều mở to mắt không dám tin.
A Đại cười đắc ý, "Thấy chưa, ta đâu có lừa các người."
Người thợ xúc động nói: "Không lừa! Không lừa! Vậy khi nào chúng ta có thể bắt đầu làm việc?"
Huyện lệnh đại nhân đã dạy cho họ tay nghề tuyệt vời này mà không lấy tiền của họ, chỉ yêu cầu họ sau khi học xong phải lắp đặt kháng cho các gia đình nghèo khổ trong huyện, sau đó họ có thể dùng nghề này để kiếm tiền.
"Nếu các người không thấy mệt, bây giờ có thể bắt đầu làm việc." Giọng Thừa Tuyển Doãn trầm xuống, "Nói trước điều khó nghe, các người làm việc thu tiền là lẽ đương nhiên, nhưng mỗi cái kháng làm ra, giá không được vượt quá năm mươi văn."
Các thợ thủ công liên tục gật đầu.
Làm một cái kháng năm mươi văn, một ngày làm một cái, một tháng là được một lượng năm trăm văn, đối với họ đây đã là một khoản tiền lớn.
Ở huyện Thuyền Thiết, có những gia đình làm lụng vất vả cả năm cũng không kiếm được số tiền này.
Họ mang trong mình sự phấn khích rời khỏi phủ huyện lệnh, không kịp ăn cơm đã vội vàng đến nhà người nghèo đầu tiên được ghi trong danh sách.
Gia đình này chính là Lan lão bà.
Lan lão bà thấy một đám trai tráng gõ cửa nhà mình thì giật mình, một người hán tử da ngăm đen bước ra chắn trước mặt bà, "Các người muốn làm gì?"
Các thợ thủ công nhìn nhau.
Lan lão bà này không phải là người già cô đơn sao? Sao trong nhà còn có người khác?
Dù thắc mắc, người thợ vẫn giải thích rõ ràng mục đích của mình.
Bà hỏi: "Hỏa kháng là cái gì?"
Các thợ thủ công cười nói, "Hỏa kháng là thứ tốt lắm, bà tối nay dùng thử là sẽ biết cái hay của nó."
Vừa nói, họ vừa đặt đồ xuống và bắt đầu làm kháng.
Hán tử kia nghĩ đây cũng là một nghề, đang định tránh mặt thì bị các thợ thủ công giữ lại.
"Nếu ngươi muốn học thì cứ học, tay nghề này là do Đại nhân dạy, Đại nhân nói ai cũng có thể học, nhưng sau khi học xong ngươi phải giống chúng tôi, làm kháng cho các gia đình nghèo trong huyện."
Hán tử không dám tin, "Thật sao?"
Mặc dù nghe nương nói huyện lệnh đại nhân này là một quan tốt, nhưng hắn ta từng bị huyện lệnh tiền nhiệm hãm hại, vẫn còn sợ hãi, nên không hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng xem ra, huyện lệnh đại nhân này quả thực là một quan tốt hiếm thấy.
Người thợ cười ngây ngô: "Thật đó!"
Họ thở dài, "Ngày tốt đẹp của huyện Thiền Thiết chúng ta sắp đến rồi!"
Lan lão bà nắm chặt tay hán tử, mắt rưng rưng lệ, "Đúng vậy, đúng vậy."
Quan chó đã chết rồi, A Giai cũng đã trở về, dù bây giờ có phải chết đi, bà cũng an lòng.
Hàng xóm láng giềng tò mò chạy đến xem, khi hỏa kháng làm xong, phòng Lan lão bà chật kín người.
"Nóng quá, tôi còn ra mồ hôi rồi này, ngài thấy không?"
"Toàn thân tôi đều ấm lên, tôi muốn cởi áo khoác ngoài ra."
"Trời ơi, tôi cũng muốn làm cái kháng này."
Mọi người xôn xao kinh ngạc, Lan lão bà ngồi ở góc nhà, vui đến nỗi mắt không thấy mày, "A Giai theo họ đi học làm kháng rồi, đợi nó học xong, sẽ tìm thời gian làm cho các vị."
Ngày hôm sau, toàn bộ huyện Thuyền Thiết đều bàn tán về hỏa kháng.
Nghe nói huyện lệnh đại nhân yêu cầu các thợ thủ công phải làm kháng miễn phí cho các gia đình nghèo trong huyện trước, có người khen Thừa Tuyển Doãn là quan tốt, nhưng cũng có người oán trách Thừa Tuyển Doãn không công bằng.
Mỗi người đều cho rằng mình rất nghèo, tại sao có người được làm kháng miễn phí, mà mình lại không được ưu đãi này.
Chuyện than đá lần trước cũng vậy, người nghèo được dùng miễn phí trước thì thôi đi, họ bỏ tiền ra còn không mua được.
Khi những người này phát hiện Lan lão bà căn bản không phải người già cô đơn, sự oán giận càng lớn hơn, thậm chí có người trực tiếp xông đến nha môn phản đối, lớn tiếng mắng Thừa Tuyển Doãn lạm quyền tư lợi, thiên vị Lan lão bà.
Thừa Tuyển Doãn bị mắng, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, chỉ yêu cầu Hách Đa Dư đi điều tra một phen.
Đường ca nhi nghe tin thì đau lòng vô cùng.
Phu quân ngày ngày vì huyện Thuyền Thiết mà bôn ba, không nên chịu những lời nhục mạ này.
Hách Đa Dư nhanh chóng điều tra ra. Thì ra con trai Lan lão bà là A Giai bị tên quan chó chết tiền nhiệm lừa đi đào mỏ, mấy hôm nay mới trở về.
Thừa Tuyển Doãn yêu cầu Hách Đa Dư điều tra lại các gia đình nghèo trong huyện, và kèm theo tình hình của từng hộ gia đình trong danh sách sau khi điều tra, dán lên bảng, để mọi người trong huyện cùng giám sát.
Nếu có người phát hiện tình hình của các hộ nghèo trong danh sách không đúng với sự thật, có thể đến nha môn tố cáo, họ sẽ điều tra lại, nếu chứng minh hộ gia đình đó thực sự làm giả, sẽ bị rút khỏi danh sách và bị xử phạt tương ứng.
Đồng thời để ngăn chặn tình trạng này tái diễn, danh sách hộ nghèo sẽ được thay đổi sáu tháng một lần, mỗi lần thay đổi đều sẽ để nha dịch điều tra lại.
Tiếng phản đối của dân chúng dần dần biến mất, nhưng vẫn có người không phục đi xem danh sách trên bảng, cố gắng tìm ra sai sót của quan phủ, nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy gì, cuối cùng chỉ có thể ôm đầy bụng oán hận mà rời đi.
Thừa Tuyển Doãn biết mình không thể làm hài lòng tất cả mọi người, bởi vì luôn có những người không muốn thấy người khác tốt, bản thân lại không muốn nỗ lực, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc tham lam lợi lộc.
Đường ca nhi đi trên đường, nghe những lời khen ngợi của người khác dành cho Thừa Tuyển Doãn, khóe mắt khẽ cong, cảm thấy vui mừng thay cho hắn.
May mắn thay, phần lớn người dân huyện Thuyền Thiết đều là người hiểu chuyện, biết phu quân là một quan tốt vì lợi ích của họ.
"Đạp đạp đạp." Tiếng vó ngựa truyền đến, ba người cưỡi ngựa đi tới.
Đường ca nhi kéo Cảnh Tầm Vân đi sát vào lề đường, ánh mắt Cảnh Tầm Vân nhìn chằm chằm vào con ngựa cao lớn, đầy vẻ cuồng nhiệt.
Người hán tử đi đầu tiên có lông mày kiếm, mắt sao, dung mạo như ngọc, khí chất ôn nhu như nước.
Y cưỡi ngựa, nhưng đi không nhanh, thấy có người đi đường không kịp tránh né, còn kéo dây cương dừng lại, đợi người đi đường nhường đường xong mới chậm rãi đi tiếp.
Ánh mắt của Cảnh Tầm Vân quá nóng bỏng, Dư Vô Dương muốn lờ đi cũng khó, y giả vờ vô ý liếc sang, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt long lanh như sao.
Tim đập mạnh một cái, không hiểu sao lại quay đầu đi, nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn nữa.
Đi xa rồi, trước mắt vẫn thỉnh thoảng hiện lên đôi mắt của Cảnh Tầm Vân.
Trong đôi mắt đó, tràn ngập sự cuồng nhiệt dành cho y.
Một cô bé nhỏ bé, giữa ban ngày ban mặt lại dám nhìn một hán tử xa lạ bằng ánh mắt như vậy, thật là quá... không biết xấu hổ chút nào.
Y nghĩ thế, nhưng vành tai lại lén lút đỏ lên.
Đường ca nhi nhìn bóng lưng Dư Vô Dương, khẽ nhíu mày.
Người này, tuyệt đối không phải người ở huyện Thuyền Thiết.
Cảnh Tầm Vân nắm lấy ống tay áo cậu, kích động nói: "Ca! Ca! Ca thấy con ngựa đó không? Oai phong quá!"
Đường ca nhi hoàn hồn, "Ngựa ư?"
Cậu chỉ mải nhìn người, đâu có để ý đến ngựa.
Cảnh Tầm Vân gật đầu, "Ừ ừ."
Đường ca nhi thấy cô bé vui vẻ như vậy, ôn tồn nói: "Nếu muội thích, ca sẽ bảo phu quân tìm thử cho muội một con."
Cảnh Tầm Vân mắt sáng lên, nhưng rồi lại nhanh chóng tối sầm, "Thôi đi, ngựa tốt đều đắt tiền."
Đường ca nhi nghe vậy, chỉ thấy xót xa.
Cậu nhẹ giọng nói: "Tầm Vân, bây giờ muội đã có người nhà rồi, muội không cần phải hiểu chuyện như vậy."
Cảnh Tầm Vân chỉ cười hì hì, không đáp.
Bây giờ cô bé đã sống rất tốt rồi, cô mãn nguyện rồi.
Đường ca nhi đưa Cảnh Tầm Vân về phủ, vừa lúc gặp Cẩu Khốn quay về lấy cơm trưa.
Đường ca nhi chặn cậu ta lại, "Sao giờ này mới đến lấy?"
Cẩu Khốn bất lực, "Đại nhân bận quá, lấy sớm quá hắn cũng không có thời gian ăn, giờ lấy đi vừa đúng lúc."
Đường ca nhi mím môi, "Tôi đi đưa."
Phu quân đã liên tục mấy ngày không ăn đúng giờ rồi. Cứ tiếp tục như vậy, nhỡ đâu làm hại sức khỏe thì sao?
Cẩu Khốn đưa hộp thức ăn cho Đường ca nhi, lại dặn: "Chủ phu, người không được nói với Đại nhân là do tôi nói đâu."
Đại nhân đã đặc biệt dặn dò không được để Chủ phu biết chuyện hắn không ăn cơm đúng giờ.
Cậu ta thật sự xót Đại nhân, nên mới lén lút nói với Chủ phu, để Chủ phu khuyên Đại nhân một chút.
Cảnh Đường Vân gật đầu, "Được."
Tại nha huyện, Thừa Tuyển Doãn đang bận xem sổ sách hàng năm của huyện Thuyền Thiết, càng xem lông mày càng nhíu chặt. Lương thuế thu được hàng năm của huyện Thuyền Thiết ít đến đáng sợ, số bạc thuế thu được cũng rõ ràng là không đúng.
Hắn biết chắc chắn là do huyện lệnh tiền nhiệm tham ô, nhưng với mức thuế thấp như vậy, Tri phủ Châu Thuyền lại không hề quở trách.
Điều này chỉ có thể giải thích rằng, Tri phủ Châu Thuyền và huyện lệnh tiền nhiệm là cùng một phe. Tuy nói bây giờ hắn là Dũng Chân Vương, nhưng hắn là Huyện lệnh huyện Thuyền Thiết, nên chịu sự quản lý của Tri phủ Châu Thuyền.
Nếu năm sau hắn thu được số thuế vẫn thảm hại như vậy, Tri phủ Châu Thuyền nhất định sẽ lấy cớ này gây khó dễ cho hắn.
Hắn thở dài một hơi thật dài.
Khí hậu huyện Thuyền Thiết khắc nghiệt, năng suất thấp, thương nhân cũng không muốn đến đây làm ăn, bá tánh trồng trọt không thu được lương thực, làm việc không kiếm được tiền, đương nhiên là... nghèo.
Ngay cả khi hắn loại bỏ hết những con sâu mọt tham ô, với tình hình hiện tại của huyện Thuyền Thiết, số thuế mà quan phủ thực sự thu được cũng sẽ không khá hơn là bao.
Bên ngoài cửa truyền đến một tiếng cười khẽ, Thừa Tuyển Doãn ngẩng đầu, chỉ thấy một hán tử thân hình cao ráo bước vào ngược sáng.
Đến gần hơn, Thừa Tuyển Doãn mới nhìn rõ mặt hán tử.
Hắn ngẩn ra, đứng dậy đi đến trước mặt hán tử, trong lòng đã có chút phỏng đoán về thân phận của đối phương.
Dư Vô Dương đánh giá Thừa Tuyển Doãn, giữa lông mày nhuốm ý cười, "Sao nào? Lấy ngọc bội của ta, gặp mặt rồi mà ngay cả một tiếng huynh trưởng cũng không gọi à?"
Thừa Tuyển Doãn cũng cười, "Huynh trưởng."
Đường ca nhi đến nha huyện, lại bị một hán tử lạ mặt chặn ngoài đại sảnh, không cho cậu vào.
"Người không liên quan, không được lại gần."
Đường ca nhi nhận ra người trước mặt vừa mới gặp trên đường.
Cậu cúi mắt nhìn hộp thức ăn trong tay, lông mày cụp xuống.
Nếu Thừa Tuyển Doãn ở đây, nhất định sẽ nhận ra Đường ca nhi đang giận.