Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 8

Thừa Tuyển Doãn vừa rời đi, Mục thị từ phía bên kia lân la đến hỏi: "Thừa Nhị sáng sớm lại vào trấn sao? Đừng nói là lại đi mua đậu ăn nhé? Cái thúng đậu to tướng kia chẳng lẽ còn chưa đủ hai người họ ăn?"

 

Ngưu thẩm chẳng buồn tiếp lời, Mục thị lại liếc mắt nhìn căn nhà tranh khép chặt bên cạnh, tiếp tục nói: "Đường ca nhi sao còn chưa dậy? Nghe nói tối qua bị dội nước lạnh, chẳng lẽ bệnh nặng không dậy nổi luôn rồi?"

 

Ngưu thẩm lập tức nhíu mày: "Chị nói năng cái gì vậy? Đường ca nhi vẫn khỏe mà!"

 

"Khỏe á? Ai biết được. Trong thôn ai mà không biết Thừa Nhị hay đánh người? Nếu không phải bệnh thì chắc chắn là chịu khổ gì đó rồi." Mục thị hả hê: "Chậc, thật đáng thương."

 

Ngưu thẩm vừa nghe đã tức giận: "Thừa Nhị sao có thể đánh Đường ca nhi được?"

 

Nó còn chẳng nỡ gọi Đường ca nhi dậy sớm nữa là. Ăn sáng đều là nó tự tay nấu cả.

 

Mười dặm tám thôn quanh đây, bà chưa từng thấy ai cưng phu lang như Thừa Nhị.

 

Mục thị cười khẩy: "Biết người biết mặt không biết lòng."

 

Có lẽ cảm thấy không hứng thú nữa, bà ta chuyển chủ đề: "A Trắc định vào trong núi sâu, Ngưu tử nhà chị đi cùng không?"

 

Ngưu thẩm cau mày: "Không có việc gì vào núi sâu làm gì? Không muốn sống nữa chắc?"

 

Mặt Mục thị trầm xuống: "Núi sâu nguy hiểm, nhưng đồ tốt thì nhiều. Tôi có lòng tốt rủ con chị đi phát tài, chị không muốn thì thôi, lại còn trù ẻo con tôi? Thật đen đủi!"

 

Bà ta hất tay áo, cái eo to như thùng nước lắc lư rời đi.

 

Ngưu thẩm bị mắng vô cớ, tức đến mức nhổ nước bọt về phía bóng lưng Mục thị: "Đồ đen đủi là chị mới đúng!"

 

Thừa Tuyển Doãn ngồi xe lừa, lắc lư một hồi thì tới chỗ Ngưu đại bá làm bốc vác.
Ngưu đại bá xuống xe chỉ tay về phía con hẻm gần đó: "Có thể bày ở đó, ngoài kia thì phải trả phí."

 

Ở đây có nhiều người tìm việc, làm việc cũng nhiều, cho nên bán đồ ăn cũng đông.

 

Thừa Tuyển Doãn cảm ơn, lấy một phần mì đã gói sẵn bằng lá sen trong giỏ ra đưa cho ông: "Ngưu đại bá, đây là món con tự làm, mời người nếm thử một chút."

 

Hôm qua hắn đi nhờ xe lừa, Ngưu thẩm nhất định không chịu lấy tiền, nên hắn chỉ có thể bày tỏ bằng chút đồ ăn này.

 

Ngưu đại bá biết đây là tấm lòng của hắn, không khách sáo, nhận lấy rồi tiện tay nhét vào túi: "Muốn làm gì thì đi làm đi."

 

Người khác bán đồ ăn thì hương bay mười dặm, còn hắn suốt đường đánh xe lừa tới mà chẳng ngửi được mùi gì cả.

 

Tuy ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng ông đã nghĩ chắc đồ ăn của Thừa Nhị cũng chẳng ngon lành gì.

 

Chờ lát nữa nếu hắn chẳng bán được phần nào, ông sẽ ra ủng hộ vậy.

 

Thừa Tuyển Doãn đánh xe lừa của Ngưu đại bá rẽ vào con hẻm ông chỉ. Hắn đến cũng khá sớm, nhưng chỗ đẹp đã bị chiếm hết. Tìm tới tìm lui, cuối cùng chỉ có thể chọn một góc khuất hẻo lánh.

 

Hắn dừng xe, trải lá sen lên ván gỗ, rồi lấy từng món gia vị của món mì lạnh gọi là lương bì đã chuẩn bị sẵn trong giỏ ra bày lên lá sen.

 

Bên cạnh, một đại thẩm bán bánh bao tò mò hỏi: "Tiểu lang quân này, cậu bán cái gì vậy?"

 

"Một ít đồ ăn nhẹ thôi." Thừa Tuyển Doãn chuẩn bị xong một phần mì, trộn thêm dầu ớt, gói lại bằng lá sen khô đã phơi sẵn, cầm lên tay rồi bắt đầu rao: "Nếm thử đi, không ngon không lấy tiền!"

 

Đại thẩm bán bánh bao thấy lạ.

 

Bà ta lần đầu thấy có người bán đồ ăn mà không bàn không ghế không bát đũa gì, chỉ đặt hết lên ván xe lừa rồi rao hàng.

 

Hơn nữa, món ăn trong tay tiểu lang quân này nhìn cũng kỳ lạ, bóng dầu lấp lánh, mùi thì không nồng, trắng mềm xen chút đỏ, nhìn khá bắt mắt.

 

Vì lòng tò mò, bà bước đến hỏi: "Ta nếm thử một chút được không?"

 

"Dĩ nhiên là được."

 

Thừa Tuyển Doãn đang định đưa cho bà một que gỗ, ai ngờ lại phát hiện mình quên chuẩn bị mất rồi.

 

Hắn hơi xấu hổ, đại thẩm bánh bao nhìn ra vẻ lúng túng, cười nói: "Không sao, ta có đũa."

 

Bà vừa lấy đũa vừa nói: "Nhưng người khác không có đũa thì cậu bán kiểu gì?"

 

"Món này gọi là lương bì, tôi đã cắt nhỏ, có thể ăn trực tiếp bằng cách đổ từ lá sen vào miệng. Có que gỗ thì tiện hơn thôi."

 

Những người đến đây ăn phần lớn là người tìm việc, không có thời gian ngồi ăn chậm rãi, nên hắn cắt nhỏ lương bì, dùng lá sen đựng, để họ tiện vừa đi vừa ăn.

 

Ban đầu hắn còn tính dùng que gỗ vót nhọn một đầu, để thực khách xiên ăn, kết quả vì bận quá mà quên chuẩn bị.

 

Trong lúc hắn nói, đại thẩm bánh bao đã gắp một đũa đưa vào miệng, mắt lập tức trợn to: "Đây là mùi vị gì vậy! Sao lại..."

 

Một người khách tò mò đứng xem không nhịn được hỏi: "Sao rồi? Ngon hay không?"

 

Đại thẩm không nói gì.

 

Bà không biết nên hình dung mùi vị đó thế nào, nhưng ăn xong rồi lại muốn ăn tiếp, cứ như nghiện vậy. "Tiểu lang quân, món này cậu bán thế nào?"

 

Thừa Tuyển Doãn đáp: "Một phần ba văn tiền."

 

Đại thẩm vừa nghe liền quay đầu bỏ đi, Thừa Tuyển Doãn không nói gì thêm.

 

Giá lương bì hắn đưa ra không đắt, thấp hơn thì chẳng có lời.

 

Một khách ăn khác lên tiếng chê bai: "Chỉ có chút xíu vậy mà cũng dám bán ba văn tiền? Đáng đời không ai mua!"

 

Vừa dứt lời, đại thẩm bánh bao đã quay lại, nhanh chóng nhét ba văn tiền vào tay Thừa Tuyển Doãn, như sợ bị người khác cướp mất, giật luôn phần lương bì trong tay hắn:
"Phần này ta lấy!"

 

Bà vừa lấy xong là ăn tại chỗ, đến cả quầy bánh bao của mình cũng không buồn để ý nữa.

 

Người khác thấy bà ăn ngấu nghiến như thế, nhịn không được hỏi: "Thật sự ngon thế sao?"

 

Đại thẩm không nỡ mở miệng, chỉ gật đầu lia lịa.

 

Có người không nhịn được: "Cho tôi một phần!"

 

Chỉ ba văn tiền, không ngon thì lần sau không mua nữa cũng được.

 

Thừa Tuyển Doãn nhanh chóng trộn và gói lương bì, đưa vào tay khách.

 

Người khách kia mở ra ngay tại chỗ, ban đầu chỉ định nếm thử, ai ngờ ăn một miếng là không dừng lại được.

 

Những người khác thấy cảnh đó, không nhịn nổi nữa, liên tục gọi: "Cho tôi một phần!"

 

Thừa Tuyển Doãn bận rộn nhưng rất có trật tự, lương bì từng phần được gói ra đều đặn. Chẳng bao lâu, có khách ăn xong bỗng phát hiện giữa trời lạnh mà mình lại toát mồ hôi.

 

Họ như phát hiện bảo vật, tròn mắt nói: "Tôi thấy cả người nóng lên hẳn!"

 

"Có thêm dầu, vậy mà chỉ ba văn tiền! Vừa nãy ai nói đắt đấy?"

 

"Đúng là món ngon!"

 

Tới khi Ngưu đại bá rảnh tay chạy đến, Thừa Tuyển Doãn đã bán sạch lương bì rồi.

 

Ông thấy Thừa Tuyển Doãn đang thu dọn đồ, trước xe lừa trống trơn, không còn bóng người, trong lòng thầm thở dài, bước tới nói: "Thừa Nhị, cho đại bá thêm một phần nữa, phần sáng ngươi đưa ta ăn xong rồi."

 

Thật ra là chưa ăn gì cả, chỉ là nếu không nói vậy thì sợ Thừa Nhị không chịu bán cho.

 

Thừa Tuyển Doãn còn chưa kịp trả lời, đại thẩm bánh bao đã vội vàng nói: "Lão bá, bá tới trễ rồi, lương bì sớm bán sạch rồi! Vừa nãy còn có cả một đám người xếp hàng mà không mua được đấy!"

 

Bà nhắc: "Tiểu lang quân, ngày mai nhớ chuẩn bị nhiều hơn một chút, món ăn này tuyệt đối không lo bán không được!"

 

Ngưu đại bá ngạc nhiên thốt lên: "Bán hết rồi?"

 

Sáng nay trước khi xuống xe ông còn thấy, cái giỏ to như thế cơ mà! Sao mà bán nhanh vậy được?

Bình Luận (0)
Comment