Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 84

Chương 84: Xưởng nước xốt mới

 

Hôm đó, sau khi Tiểu Trúc Tử trở về, Cảnh Đường Vân hỏi cậu bé: "Hôm nay phu tử dạy con những gì?"

 

"Phu tử dạy con không được ngỗ nghịch với người lớn, phải hiếu thuận." Tiểu Trúc Tử nói với vẻ hợp lý hợp tình: "Tiểu Trúc Tử rất hiếu thuận mà, nhưng cha nhỏ chẳng phải nói rồi sao? Họ bất nhân thì con bất nghĩa,  nhưng mà cha lớn nhét con vào thư viện, người đã hỏi ý kiến con chưa? Con nói người vài câu thì có sao."

 

Cậu bé nghiêm chỉnh, nói có lý có cứ, "Chuyện này dù có tố cáo lên Hoàng cữu gia,  vẫn là con có lý đó!"

 

Cảnh Đường Vân dở khóc dở cười, "Con còn chưa gặp Hoàng cữu gia của con, đã học được cách lấy ông ra làm bia đỡ đạn rồi sao?"

 

Tiểu Trúc Tử ngước cái đầu nhỏ lên, "Thường Viên thúc nói đấy."

 

Thường Viên thúc nói, có chuyện gì cứ nhắc đến Hoàng cữu gia, Hoàng cữu gia sẽ bảo vệ cậu bé.

 

Cảnh Đường Vân nhìn vào mắt bé hỏi: "Con còn nhớ lời ta đã nói với con không?"

 

"Nhớ ạ." Tiểu Trúc Tử trả lời nghiêm túc, "Cảnh gia không sinh ra kẻ ỷ thế h**p người, nhưng nếu người khác bắt nạt trước, tự vệ cũng không sao."

 

Cảnh Đường Vân an ủi xoa đầu cậu bé, "Ngoan."

 

"Cha nhỏ, cô cô thì là nam hay nữ ạ?" Đôi mắt đen láy của Tiểu Trúc Tử đầy vẻ nghi hoặc.

 

"Đương nhiên là nữ." Cảnh Đường Vân hỏi: "Sao con lại hỏi câu này?"

 

"Con vừa thấy cô cô mặc y phục của nam nhân bay ra ngoài, cô cô là nữ sao lại mặc y phục nam nhân vậy?" Tiểu Trúc Tử dừng lại, rồi nói tiếp: "À không đúng, là Khí Mỹ dẫn dì bay ra ngoài."

 

Cảnh Đường Vân: "..."

 

Cậu mặt đen sạm đứng dậy, "Ngải ma ma, đưa Tiểu Trúc Tử về đi thôi."

 

Ngải ma ma vâng lời, nắm tay nhỏ của Tiểu Trúc Tử dẫn cậu bé đi ra ngoài.

 

Tiểu Trúc Tử vừa đi vừa ngoái đầu lại, cậu bé thì thầm hỏi Ngải ma ma, "Ma ma, có phải cô cô lại gặp rắc rối rồi không."

 

Ngải ma ma thở dài, "Chắc là vậy."

 

Tiểu Trúc Tử cũng thở dài theo, "Cô cô thật không ngoan."

 

Ngải ma ma: "..."

 

...

 

Trước cổng kỹ viện, Cảnh Đường Vân nhảy xuống xe ngựa, định bước vào thì bị mụ tú bà chặn lại.

 

"Đây là kỹ viện, vị phu lang đây, ngài có phải đi nhầm đường rồi không?"

 

Cảnh Đường Vân chỉ nói, "Tôi vào tìm một người rồi ra ngay."

 

Mụ tú bà cười khinh miệt, "Ôi chao! Nếu ai đến tìm người tôi cũng cho vào, thì việc làm ăn của tôi còn tiếp diễn được sao?"

 

Bà ta đánh giá Cảnh Đường Vân, "Tôi biết ngài đến đây làm gì, những người như ngài, tôi thấy nhiều rồi, nam nhân nào mà chẳng thích vụng trộm, tôi khuyên ngài mau về đi."

 

Mắt Cảnh Đường Vân hơi lạnh, "kỹ viện này của ngươi mở được bao lâu rồi?"

 

Cảnh Đường Vân luôn biết có một nhóm người từ nơi khác đến đây mở kỹ viện, cậu biết khi huyện Thuyền Thiết phát triển, điều này là không thể tránh khỏi, và đã chọn làm lơ.

 

Nhưng không ngờ Cảnh Tầm Vân lại thích giả nam đến nơi này, mấy hôm trước ở nhà để cậu ngửi thấy mùi son phấn, Cảnh Tầm Vân mới thú nhận với cậu. Cậu rất tức giận, nhưng Cảnh Tầm Vân nói cô bé sẽ không đến nữa, không ngờ hôm nay lại...

 

Cậu cũng vì quá giận nên mới bất chấp xông đến.

 

Mụ tú bà khinh miệt hỏi: "Mở bao lâu liên quan gì đến ngươi?"

 

Hy ca nhi nổi giận, "Ngươi thái độ gì vậy! Chúng tôi vào tìm người rồi ra ngay!"

 

Cảnh Đường Vân sầm mặt, "Bất kỳ cửa tiệm nào mở cửa làm ăn đều không có lý cấm người ta vào, ngươi chắc chắn không cho tôi vào sao?"

 

Mụ tú bà không khách khí nói, "Ở chỗ ta chính là có cái lý đó! Nơi này ta mới là lý!"

 

Cảnh Đường Vân nhìn Hy ca nhi, "Đi mời Hách Đa Dư."

 

Hy ca nhi liếc mụ tú bà một cái, "Đi ngay."

 

Mụ tú bà hơi hoảng.

 

Hách Đa Dư là Đô đầu của huyện Thuyền Thiết, bà ta đương nhiên biết, nhưng họ thường gọi Hách Đa Dư là Hách Đô đầu.

 

Vị cô nhi trước mắt này, gọi tên Hách Đa Dư không hề khách khí, chẳng lẽ thực sự có người chống lưng phía sau?

 

Bà ta cười gượng, thăm dò, "Không biết ngài là phu lang của nhà nào?"

 

Cảnh Đường Vân ngước mắt, "Nhà họ Thừa."

 

Mụ tú bà sững sờ, phu lang nhà họ Thừa nổi tiếng nhất huyện Thuyền Thiết chẳng phải là... Huyện lệnh phu lang sao?

 

Mặt bà ta biến sắc kinh ngạc.

 

Hách Đa Dư vừa lúc tuần tra gần đó, nghe tin liền vội vã đến, "Có chuyện gì?"

 

Mụ tú bà cười cứng ngắc, "Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm thôi!"

 

"Không có hiểu lầm." Cảnh Đường Vân nói với giọng điệu ôn hòa, "Cảnh Tầm Vân ở bên trong, giúp tôi vào tìm, tiện thể điều tra kỹ viện này."

 

Cậu nhìn mụ tú bà mặt khó coi, "Ở huyện Thuyền Thiết, phải tuân theo lý lẽ của huyện Thuyền Thiết."

 

Hách Đa Dư liếc mụ tú bà một cái, phất tay cho các nha dịch vào tìm người.

 

Cảnh Đường Vân bước vào kỹ viện, nhìn quanh một vòng rồi thấy Cảnh Tầm Vân đang ngồi xổm ở góc nhà cắn hạt dưa với vẻ mặt kinh ngạc.

 

Cảnh Tầm Vân thấy cậu, sợ đến mức rơi hạt dưa xuống đất, cô bé cuống quýt cúi đầu, cố gắng đi theo đám đông ra ngoài.

 

Cảnh Đường Vân đứng yên, chỉ nói: "Đứng lại."

 

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều đứng lại.

 

Họ mặt đầy chột dạ, trong mắt tràn ngập kinh hãi.

 

Ai cũng biết, Huyện lệnh đại nhân rất sợ vợ, trong dân gian còn có tin đồn Huyện lệnh phu lang tâm ngoan thủ lạt, khó chọc hơn cả hổ cái.

 

Họ vốn không tin, nhưng hôm nay tận mắt thấy Huyện lệnh phu lang dẫn người đột kích kỹ viện, họ không tin cũng phải tin.

 

Huyện lệnh phu lang thật sự hung dữ!

 

Cảnh Đường Vân không để ý đến người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Cảnh Tầm Vân trong đám đông, "Tự mình qua đây hay để ta bắt qua."

 

Cảnh Tầm Vân lấm lét đi đến, Khí Mỹ phía sau cô bé vẫn mặt vô cảm, trong mắt không hề có chút chột dạ vì làm sai.

 

Cảnh Đường Vân cảm thấy quá mệt mỏi, chưa kịp nói gì, đã thấy Hách Đa Dưmặt khó coi chạy xuống từ lầu trên, "Đường ca nhi, theo tôi lên lầu xem một chút."

 

Cảnh Đường Vân nhíu mày nhẹ, "Được."

 

Cảnh Tầm Vân và Khí Mỹ liếc nhau, lặng lẽ đi theo sau Cảnh Đường Vân.

 

Mụ tú bà biến sắc, nháy mắt với tên đánh thuê bên cạnh.

 

Lầu hai, họ phát hiện cảnh tượng một cô gái tr*n tr**ng thoi thóp nằm trên giường, máu chảy ra từ dưới thân cô nhuộm đỏ chiếc chăn mỏng màu vàng nhạt.

 

"Tôi không biết! Tôi thật sự không biết cô ta có thai!" Tên hán tử béo lùn bị nha dịch khống chế dưới đất, khóc lóc cầu xin, "Là mụ tú bà sắp xếp cô ta cho tôi! Là mụ tú bà!"

 

Cảnh Đường Vân không để ý đến hắn ta, chỉ hỏi: "Lang trung đến chưa?"

 

Hách Đa Dư nói: "Đã sai người đi mời rồi."

 

Mụ tú bà lao đến bên giường khóc lóc, "Mẫu Đơn à, con có thai sao không nói với ta! Giờ phải làm sao đây!"

 

"Ngươi nói dối! Ngươi hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của họ!" Cảnh Tầm Vân giận dữ xông đến trước mặt mụ tú bà.

 

Mụ tú bà giàn giụa nước mắt nói, "Vị thiếu gia này, ta tuy là tú bà, nhưng ta coi họ như con gái, con trai của mình, ta làm sao có thể không quan tâm đến sống chết của họ?"

 

Cảnh Tầm Vân mặt đỏ bừng, Đường ca nhi nắm lấy cánh tay Cảnh Tầm Vân, nói với Hách Đa Dư, "Báo quan xử lý."

 

Hách Đa Dư gật đầu.

 

Cuối cùng cô nương tên Mẫu Đơn được lang trung cứu sống, nhưng vĩnh viễn không thể sinh con.

 

Tên hán tử bị phán đánh hai mươi gậy, mụ tú bà nhờ có lời cầu xin của Mẫu Đơn nên chỉ bị ra lệnh đóng cửa kỹ viện chỉnh đốn.

 

Đại sảnh Huyện lệnh phủ, Cảnh Tầm Vân bất bình.

 

"Ca, mụ tú bà đó không phải người tốt đâu, hôm đó muội thấy bà ta sai tên đánh thuê bắt cô nương trốn khỏi kỹ viện về, còn nói phải cho một bài học, cô nương đó khóc rất thảm, tinh thần hình như cũng không bình thường."

 

Cảnh Đường Vân nhấp một ngụm trà, "Muội vì chuyện này nên mới ngày ngày đến kỹ viện sao?"

 

Mắt Cảnh Tầm Vân hơi hụt hẫng.

 

Ca ca quá thông minh cũng không phải chuyện tốt.

 

Cảnh Đường Vân thấy Cảnh Tầm Vân không nói gì, đặt mạnh chén trà xuống bàn.

 

Tiếng 'bụp' làm Cảnh Tầm Vân run rẩy, cũng làm Thừa Tuyển Doãn vừa đến cửa dừng bước.

 

Thừa Tuyển Doãn quay sang nhìn Cẩu Khốn, "Tôi đột nhiên nhớ ra nha môn hình như còn một số việc chưa xử lý."

 

Cẩu Khốn lặng lẽ tạo bậc thang cho Thừa Tuyển Doãn, "Chính sự quan trọng, chúng ta mau quay về thôi ạ."

 

Họ cùng nhau quay lưng, đối diện với Hùng Bối Miêu.

 

"Có chuyện gì vậy?" Hùng Bối Miêu mặt đầy nghi hoặc, "Tiểu Trảo vội vàng kéo tôi đến đây."

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn Tiểu Trảo, Tiểu Trảo lặng lẽ buông vạt áo Hùng Bối Miêu ra, cười lấy lòng với Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn: "..."

 

Hắn nhìn Thủy bên cạnh, "Các ngươi kéo quân cứu viện thành từng đống à?"

 

Thủy cười ôn hòa, "Chuẩn bị hai tay, mới có thể đảm bảo vạn vô nhất thất." (*Tuyệt đối không sai lầm)

 

Với sự hiểu biết của y về Đại nhân, khả năng Đại nhân bỏ chạy giữa chừng cực kỳ cao.

 

Thừa Tuyển Doãn cắn răng nói, "Nếu ta không nhớ lầm, ta mới là chủ tử của ngươi chứ."

 

Thủy mặt không đổi sắc nói, "Tôi đang thực hiện nhiệm vụ ngài giao cho tôi."

 

Bảo vệ Cảnh Tầm Vân.

 

Thừa Tuyển Doãn từng chữ từng chữ nói, "Nhưng không có bảo ngươi bảo vệ kiểu này!"

 

Giờ thì tốt rồi, hắn không muốn vào cũng phải vào.

 

Khi một nhóm người bước vào đại sảnh, Đường ca nhi đang huấn thị Cảnh Tầm Vân.

 

Đường ca nhi khi huấn thị thì mặt nhỏ căng thẳng, lời nói rành mạch từng câu, lọt vào mắt Thừa Tuyển Doãn thì đáng yêu muốn chết, nhưng lọt vào mắt người khác thì lại rất hung dữ.

 

Hùng Bối Miêu càng bất ngờ hơn, "Cảnh Tầm Vân đã làm gì mà Đường ca nhi tức giận đến thế?"

 

Với tính cách mềm mỏng của Cảnh Đường Vân, tức giận đến mức này đã là rất khó rồi.

 

"Cha nhỏ ơi, ca phu ơi..." Thấy có người đến, mắt Cảnh Tầm Vân lóe lên hy vọng cầu cứu.

 

Thừa Tuyển Doãn ho khan một tiếng, "Chuyện tình tôi đều nghe rồi, tôi nghĩ..."

 

"Phu quân." Cảnh Đường Vân mặt vô cảm nhìn hắn.

 

Tim hắn thắt lại, đổi giọng, quát Cảnh Tầm Vân, "Chuyện này muội quả thực sai rồi! Biết rõ kỹ viện có vấn đề mà vẫn dám vào! Muội không nghĩ đến an nguy của bản thân sao? Lỡ ngươi xảy ra chuyện gì, muội muốn Đường ca nhi phải làm sao hả?"

 

Sắc mặt Cảnh Đường Vân dịu đi một chút.

 

Thừa Tuyển Doãn thở phào nhẹ nhõm.

 

Cảnh Tầm Vân há hốc mồm.

 

Thủy: "..." Đánh giá sai rồi.

 

Hùng Bối Miêu nghe Hy ca nhi thuật lại sự tình, nhíu chặt mày, "Đường ca nhi, chuyện này Tầm Vân làm sai thật, nhưng con bé cũng vì cứu người quá nóng lòng..."

 

"Cha nhỏ!" Cảnh Đường Vân ánh mắt hơi trầm xuống.

 

Hùng Bối Miêu ngậm miệng, ném cho Cảnh Tầm Vân một ánh mắt bất lực.

 

Cảnh Tầm Vân tuyệt vọng rồi.

 

Đường ca nhi bắt cô bé phản tỉnh ở nhà, về phòng liền sai Hỏa đi điều tra kỹ viện.

 

Cậu đương nhiên biết mụ tú bà ấy có vấn đề, nhưng ngay cả quan phủ, không có bằng chứng cũng không thể tùy tiện bắt người.

 

Thừa Tuyển Doãn ôm Cảnh Đường Vân từ phía sau, "Đừng giận nữa, Cảnh Tầm Vân trong lòng có đại nghĩa của cô bé, đây là chuyện tốt."

 

Cảnh Đường Vân bĩu môi, "Em sợ."

 

Cậu sợ những người thân khó khăn lắm mới tìm lại được xảy ra chuyện.

 

Thừa Tuyển Doãn khẽ thở dài, "Chuyện kỹ viện này, tôi sẽ để Hách Đa Dư đi điều tra, mình có thể nhờ người khác điều tra, nhưng tuyệt đối không được tự mình mạo hiểm, tôi cũng sợ."

 

Cảnh Đường Vân cúi đầu, lông mi đen dài khẽ run, như lông vũ cào nhẹ vào lòng Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn xoay Cảnh Đường Vân lại, hôn nhẹ lên mày mắt cậu, giọng trầm thấp, "Đường ca nhi..."

 

Cảnh Đường Vân đỏ mặt, nhưng không hề phản kháng.

 

kỹ viện, mụ tú bà xoay chiếc bình hoa, một cánh cửa mật xuất hiện trong sương phòng. Bà ta bước vào, trong hành lang tối tăm ánh nến lập lòe, chiếu rõ khuôn mặt u ám đáng sợ của mụ tú bà. Rẽ vài góc, bà ta đẩy một cánh cửa sắt, đập vào mắt là một cô gái ngã trong vũng máu.

 

Toàn thân cô gái đầy vết thương, ngực đã ngừng phập phồng, rõ ràng đã phải chịu đựng tra tấn khủng khiếp trước khi chết.

 

Ánh mắt mụ tú bà không chút dao động, như thể người chết chỉ là một con mèo, con chó vô tri.

 

"Tất cả thấy rõ chưa?"

 

Bà ta từ từ quay đầu, nhìn nhóm cô gái, ca nhi mặt mày thất thần trong chuồng sắt, "Đây là kết cục của việc giấu diếm."

 

Các cô gái, ca nhi run rẩy, không dám lên tiếng.

 

Mụ tú bà nhìn cô gái mắt vô hồn ở góc.

 

Cô gái có khuôn mặt giống hệt Mẫu Đơn, cô ngồi sụp dưới đất, mắt không chớp nhìn Mẫu Đơn trong vũng máu, thần sắc ngơ ngẩn.

 

Mụ tú bà đi đến trước mặt cô, nói: "Từ hôm nay, ngươi sẽ là Mẫu Đơn."

 

Cô cứng đờ ngước lên, nhìn mụ tú bà, đôi mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự.

 

Cô nghe mụ tú bà cảnh cáo, nhấn mạnh, "Nếu không muốn có kết cục giống tỷ tỷ ngươi, thì ngoan ngoãn nghe lời."

 

Mụ tú bà nói với tất cả mọi người, nhấn mạnh, "Mang thai là chuyện tốt, ta không muốn có ai giấu giếm ta, hiểu chưa?"

 

Các cô gái, ca nhi run rẩy đáp lời, "H-hiểu rồi."

 

...

 

Mặt trời lên cao, Cảnh Đường Vân thức dậy muộn.

 

Cậu ăn sáng xong thì đến thăm Cảnh Tầm Vân, chưa bước vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

 

Cậu hỏi người hầu trong sân, "Có khách đến sao?"

 

Người hầu đáp, "Là Vĩ phu tử."

 

Cảnh Đường Vân hơi sững sờ.

 

Vĩ Muội?

 

Sao hắn ta lại có liên quan đến Cảnh Tầm Vân.

 

Hy ca nhi hỏi: "Chủ phu, chúng ta vào không?"

 

Cảnh Đường Vân lắc đầu, "Đi thôi."

 

Rời khỏi Huyện lệnh phủ, cậu đi thẳng đến nha hành. Nha hành cũng là nha hành mới mở mấy tháng gần đây, ông chủ nha hành cũng là người huyện Thuyền Thiết.

 

Ông chủ thấy Cảnh Đường Vân đến, rất căng thẳng, tưởng Cảnh Đường Vân đến kiểm tra, "Thừa phu lang, người ở đây đều là người đáng thương tự nguyện bán thân, chúng tôi tuyệt đối không ép buộc ai."

 

Cảnh Đường Vân mỉm cười nhẹ, "Tôi đến mua người."

 

Ông chủ sững sờ, "Mua, mua người gì?"

 

Cảnh Đường Vân nhìn những nô lệ gầy gò, trong lòng khẽ thở dài, "Những người nhanh nhẹn, nấu ăn ngon, tự thấy có ích, tôi sẽ mua hết."

 

Xưởng đã xây xong, cậu đến đây là để mua công nhân. Những công nhân này tương lai đều có thể trở thành quản sự, bếp trưởng của xưởng, chiếm giữ những vị trí quan trọng, bí mật nhất của xưởng.

 

Bí quyết nước sốt cũng sẽ do những người này cùng nhau bảo vệ.

 

Các nô lệ nhận ra Cảnh Đường Vân, thấy cậu mua người, ùa lên, tự tiến cử.

 

Cảnh Đường Vân chọn hai mươi người từ trong số đó, cậu tạm thời sắp xếp hai mươi người này ở xưởng nước xốt rồi trở về phủ.

 

Về phủ, cậu đi thẳng đến sân của Cảnh Tầm Vân, nhưng điều làm cậu bất ngờ là Vĩ Muội vẫn còn ở đó.

 

Người hầu nói, "Vĩ phu tử biết tiểu thư tâm trạng không tốt, nên luôn ở bên cùng tiểu thư."

 

Cảnh Đường Vân nghi hoặc, "Tôi nhớ hôm nay thư viện không nghỉ mà."

 

Hy ca nhi giải thích, "Chủ phu, nghe nói gần đây thư viện có thêm một phu tử mới."

 

Học trò của thư viện ngày càng đông, Hách Đa Dư liền chiêu mộ thêm một người.

 

Cảnh Đường Vân gật đầu, quay người rời đi.

 

Ngày hôm sau, Cảnh Đường Vân dẫn Hy ca nhi đến xưởng nước sốt, Hy ca nhi dán quy tắc đã viết xong lên tường.

 

Đường ca nhi nhìn tất cả mọi người, nói: "Không có quy tắc thì không thành khuôn phép, trước khi các ngươi trở thành công nhân của xưởng, yêu cầu các ngươi học thuộc những quy tắc này trước."

 

Ánh mắt cậu hơi trầm xuống, "Nói trước cho dễ nghe, nếu có ai vi phạm quy tắc xưởng, tôi tuyệt đối không dung thứ."

 

Điều đầu tiên của quy tắc xưởng là bảo mật. Các công nhân nghe xong quy tắc đều không thấy có gì không ổn, nhưng nghe xong chế độ đãi ngộ thì lại xôn xao.

 

"Thật sao? Chúng tôi có thể có nhiều tiền công như vậy sao?"

 

Mười đồng một ngày! Chẳng phải giống như công nhân mỏ than sao?

 

Xưởng trước đây cố gắng thế nào cũng không chen vào được, sao sau khi bán thân lại chen vào được rồi?

 

"Đừng vội." Cảnh Đường Vân giảm vẻ mặt nghiêm nghị, "Mười đồng là tiền công thấp nhất, tôi mong mọi người có thể dựa vào nỗ lực của bản thân mà trở thành quản sự."

 

Cậu bồi dưỡng họ trở thành quản sự, nhưng lại yêu cầu họ bắt đầu từ tầng lớp thấp nhất.

 

Chỉ khi tự mình trải nghiệm, họ mới biết và cảm thấu sự vất vả của vị trí thấp nhất, sau này đối xử với công nhân dưới quyền, cũng sẽ thấu hiểu khó khăn của họ hơn.

 

Mọi người vui mừng khôn xiết. Họ thậm chí còn có thể trở thành quản sự nữa sao?

 

Hy ca nhi giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, "Người biết nấu ăn đứng một bên, người không biết nấu ăn đứng một bên."

 

Hai mươi người xếp thành hai hàng, Hy ca nhi dẫn người không biết nấu ăn đi xuống, còn Cảnh Đường Vân dẫn người biết nấu ăn đến trước bếp, tự tay dạy họ cách chế biến nước xốt.

 

Một ngày trôi qua, Đường ca nhi đã nắm rõ tình hình cơ bản của những người này, cậu bảo họ luyện tay thật tốt trong mấy ngày này, rồi đi xem tình hình bên Hy ca nhi. Hy ca nhi trước tiên dẫn họ làm quen với quy trình cơ bản chế biến nước xốt, sau đó chia họ thành hai đội. Một đội phụ trách rửa nguyên liệu, một đội phụ trách mua sắm nguyên liệu.

 

Cảnh Đường Vân thấy Hy ca nhi sắp xếp ổn thỏa, liền không hỏi thêm nữa.

 

Khi trở về, cậu vừa lúc thấy Vĩ Muội rời khỏi Huyện lệnh phủ.

 

Cảnh Đường Vân hỏi Dạ bá, "Hôm nay Vĩ Muội lại đến sao?"

 

Dạ bá đáp, "Vĩ phu tử cứ nghỉ học là lại đến tìm tiểu thư."

 

Đường ca nhi ánh mắt hơi sâu, bước về phía viện của Cảnh Tầm Vân.

 

Cảnh Tầm Vân vừa thấy cậu liền nhào tới, "Ca à, có thể ra ngoài chưa? Muội cảm thấy trên đầu sắp mọc nấm rồi!"

 

Đường ca nhi vốn đang căng mặt, thấy bộ dạng cô bé không nhịn được mà cười, "Cho muội ra ngoài được, chuyện kỹ viện muội không được nhúng tay vào nữa."

 

Cảnh Tầm Vân chớp mắt, không dám trả lời.

 

Đường ca nhi thu lại nụ cười, "Phu quân đã sai người đi điều tra rồi."

 

Cảnh Tầm Vân cười, làm nũng, "Vậy có tình hình gì huynh phải nói cho muội biết."

 

Cảnh Đường Vân chạm vào mũi cô bé, "Được."

 

Cậu hỏi: "Muội quen Vĩ phu tử bằng cách nào?"

 

Cảnh Tầm Vân ôm cánh tay Cảnh Đường Vân, "Muội tình cờ thấy lúc mụ tú bà bắt cô gái về, vốn định cứu người, là y đột nhiên xuất hiện ngăn muội lại."

 

Cô bé dừng lại, nói tiếp: "Y nói muội không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà cứu người, cô gái ở kỹ viện đều đã ký khế ước bán thân rồi."

 

Cô bé gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Muội thấy y nói rất có lý."

 

Đường ca nhi thở phào trong lòng, "Y làm gì ở đó?"

 

May mà Cảnh Tầm Vân không bốc đồng đi cứu người lúc đó, nếu không không biết sẽ gặp nguy hiểm gì.

 

" Y cũng giống muội bắt gặp mụ tú bà làm chuyện xấu thôi." Cảnh Tầm Vân buông Đường ca nhi ra, uống một ngụm nước, "Chỉ là y đi sau muội, muội không phát hiện thôi, sau đó cùng nhau điều tra."

 

Cảnh Đường Vân nghi hoặc, "Vậy hôm đó y không có mặt sao?"

 

Cảnh Tầm Vân cười, "Y không dám hahaha... Y không dám vào kỹ viện hahaha!"

 

Đường ca nhi vỗ vào vai Cảnh Tầm Vân, nhẹ nhàng hỏi: "Muội còn đắc ý nữa hả?"

 

Cảnh Tầm Vân thu lại nụ cười, "Không có."

 

Đường ca nhi xoa vai Cảnh Tầm Vân, "Ta không bận tâm y nói xấu gì."

 

Cậu lại rất tò mò người như Vĩ phu tử sẽ nói xấu cậu như thế nào.

 

Cậu hỏi: "Vĩ phu tử nói ta như thế nào?"

 

Cảnh Tầm Vân ngồi thẳng người, hắng giọng, giả giọng ôn hòa mà bất đắc dĩ nói: "Cứ ngỡ Huyện lệnh phu lang là người hiểu chuyện, không ngờ..."

 

Cô bé dừng lại, gật đầu, "Chính là như vậy."

 

Cảnh Đường Vân: "..." Giả giọng khá giống.

 

Ba ngày sau, xưởng nước sốt tuyển công nhân. Bách tính đã nhận được tin tức từ trước chen chúc trước cổng xưởng, thấy Cảnh Đường Vân bước ra thì hét to.

 

"Thật sự là mười đồng một ngày sao?"

 

"Con cái của công nhân xưởng nước sốt đi học ở thư viện có thể không cần nộp học phí sao?"

 

Cảnh Đường Vân kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi, sau đó bắt đầu phỏng vấn. Đợi đến khi phỏng vấn xong tất cả mọi người, trời đã tối đen. Cậu kéo lê thân thể mệt mỏi bước ra khỏi xưởng, chỉ thấy Thừa Tuyển Doãn đứng trước xe ngựa, tay cầm lồng đèn, nhìn cậu từ xa.

 

Không hiểu sao, mắt cậu bỗng cay xè, nhanh chóng lao vào lòng Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, chỉ nói, "Mình vất vả rồi."

 

Cảnh Đường Vân lắc đầu mạnh, "Không vất vả đâu."

 

Trên đường trở về, Cảnh Đường Vân hỏi Thừa Tuyển Doãn, "Sao mình lại đến đón em? Nha môn không bận sao?"

 

"Xưởng tuyển công nhân, tôi không đến giúp đã là sai rồi, sao có thể không đến đón mình?" Tim Thừa Tuyển Doãn rạo rực, "Đường ca nhi của tôi ngày càng giỏi giang."

 

Hắn thực ra đã đến từ rất sớm, hắn thấy Đường ca nhi nghiêm túc và thành thạo phỏng vấn công nhân, thấy Đường ca nhi sắp xếp mọi việc ngăn nắp, lòng hắn dâng lên một niềm tự hào khó tả.

 

Trước đây hắn không muốn Đường ca nhi lao lực, đợi đến khi hắn đến huyện Thuyền Thiết bận rộn với công vụ không có thời gian quan tâm đến việc làm ăn trong nhà, hắn mới biết hóa ra Đường ca nhi cũng có thể gánh vác một phần bầu trời cho hắn.

 

Cảnh Đường Vân mím môi cười ngượng ngùng, "Phu quân dạy tốt mà."

 

Thừa Tuyển Doãn ôm chặt Cảnh Đường Vân, lòng hắn cũng như được Đường ca nhi lấp đầy trọn vẹn, "Em không biết em tốt đến mức nào đâu."

 

Mặt trời vừa ló dạng, Cảnh Đường Vân đã bị cái nóng đánh thức.

 

Cậu hỏi: "Hy ca nhi, mấy giờ rồi?"

 

"Giờ Dần ạ." Giọng Hy ca nhi truyền đến từ ngoài cửa.

 

Đường ca nhi nhíu mày, mới giờ Dần mà trời đã nóng như vậy rồi.

 

Cậu đứng dậy mặc quần áo, vải không thoáng khí lại làm Đường ca nhi đổ mồ hôi.

 

Thừa Tuyển Doãn đẩy cửa bước vào, thấy Đường ca nhi nhăn mày, vẻ mặt không vui, giơ tay muốn ôm cậu.

 

Cảnh Đường Vân lùi lại, tránh tay Thừa Tuyển Doãn, "Phu quân, nóng."

 

Cậu dừng lại, trong lòng cảm thấy bực bội, "Bộ quần áo này cũng nóng."

 

Thừa Tuyển Doãn không ôm được Đường ca nhi luôn cảm thấy thiếu thốn, nhưng hắn cũng không dám chạm vào Đường ca nhi nữa, chỉ dám lén lút nắm lấy gấu áo cậu, dỗ dành, "Hôm nay tôi sẽ sai nha huyện bắt đầu chế tạo băng nhé."

 

Cảnh Đường Vân dặn dò, "Phải cho bách tính biết phương pháp chế tạo băng, họ cũng có thể tự làm, nếu không thời tiết này, không biết sẽ có bao nhiêu người chết nóng."

 

Nói đến đây, cậu thở dài, "Cũng không biết huyện Sơn Hương bên đó thế nào rồi."

 

Lúc trước họ nghĩ đến tự bảo vệ bản thân, không dám dễ dàng nói ra phương pháp chế tạo băng. Bây giờ phu quân trở thành Dũng Chân Vương, họ dám đàng hoàng nói ra phương pháp chế tạo băng, nhưng người lại không còn ở huyện Sơn Hương nữa.

 

"Yên tâm, tôi đã viết thư báo cho Thừa Tam Tự phương pháp chế tạo băng rồi." Thừa Tuyển Doãn biết Cảnh Đường Vân lo lắng gì, "Bên cữu cữu tôi cũng không bỏ sót."

 

Tin rằng không bao lâu nữa, phương pháp chế tạo băng sẽ truyền khắp Dư Quốc.

Bình Luận (0)
Comment