Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 94

Chương 94: Tiểu Trúc Tử bị mất tiếng

 

"Đã sai người đi đuổi rồi." Hách Đa Dư xoa thái dương đau nhức, "Điều làm tôi đau đầu là Tiểu Béo kia."

 

Thừa Tuyển Doãn nói: "Điều tra xem gần đây có đứa trẻ nào mất tích không, xem có khớp không."

 

"Tra rồi, không có đứa nào khớp cả." Hách Đa Dư mặt mày rầu rĩ nói, "Tiểu Béo đó trông trạc tuổi Tiểu Trúc Tử, nói năng còn chưa lưu loát, hỏi nó là ai, tên gì, nó chỉ biết khóc lóc, tôi thấy nó khóc mặt mũi lem luốc, muốn lau cho nó, nó không cho chạm vào, vừa chạm vào là khóc to hơn."

 

Thừa Tuyển Doãn trầm tư một lúc, nói: "Tiểu Trúc Tử thiếu một thư đồng, nếu không tìm được người nhà, cứ đưa nó đến Thừa phủ trước đi."

 

Hách Đa Dư gật đầu, lại hỏi: "Tiểu Trúc Tử sao rồi?"

 

Thừa Tuyển Doãn lắc đầu, "Chưa tỉnh, e là bị kinh sợ, mấy ngày này sẽ quấy khóc, qua một thời gian có lẽ sẽ ổn."

 

Có lẽ sẽ ổn, cũng có lẽ không.

 

Hách Đa Dư nghe vậy, lại nhỏ giọng nguyền rủa một câu.

 

"Có gan thì nhắm vào người lớn, nhắm vào trẻ con thì có bản lĩnh gì."

 

Thừa phủ.

 

Cảnh Đường Vân lúc tỉnh dậy lòng giật thót, vô thức nhìn sang bên cạnh.

 

Tiểu Trúc Tử đã tỉnh, cậu bé tỉnh cũng không lên tiếng, chỉ mở to mắt nhìn cậu.

 

Đường ca nhi vội ôm Tiểu Trúc Tử vào lòng, nhẹ giọng an ủi, "Không sao, cha nhỏ ở đây, cha nhỏ ở đây."

 

Cậu dỗ dành Tiểu Trúc Tử, mình lại đỏ hoe mắt trước.

 

Tiểu Trúc Tử đưa bàn tay nhỏ v**t v* mắt Cảnh Đường Vân, đôi mắt nhỏ bé mang theo sự lo lắng.

 

Đường ca nhi thấy mũi cay cay, nắm tay Tiểu Trúc Tử hôn liên tục, vừa hôn vừa nói chuyện với Tiểu Trúc Tử.

 

Tiểu Trúc Tử chỉ im lặng nhìn cậu, không hề đáp lại.

 

Đường ca nhi dần nhận ra điều gì, run giọng cầu xin: "Tiểu Trúc Tử, con nói một câu cho cha nhỏ nghe được không?"

 

Tiểu Trúc Tử há miệng, không nói được.

 

Đường ca nhi chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, trời đất như sụp đổ. Cậu ôm Tiểu Trúc Tử chạy ra ngoài, gọi Hy ca nhi đi mời lang trung.

 

Hy ca nhi vội vàng đi mời, Hùng Bối Miêu và những người khác nghe tin liền chạy đến, nghe nói Tiểu Trúc Tử không nói được liền biến sắc.

 

Thừa Tuyển Doãn ở phủ nha nhận được tin, vứt công văn trong tay lại liền vội vã chạy về phủ. Vừa về phủ, thấy Đường ca nhi vẻ mặt tuyệt vọng không biết làm sao, lòng hắn đau thắt.

 

Đường ca nhi hỏi hắn: "Lang trung nói cổ họng Tiểu Trúc Tử không sao hết, nhưng sao Tiểu Trúc Tử lại không nói được?"

 

Thừa Tuyển Doãn nhẹ vỗ lưng cậu, nhìn vào mắt cậu, dịu giọng nói, "Tôi vào hỏi xem, mình đợi tôi ở đây, được không?"

 

Cảnh Đường Vân gật đầu, nhìn Thừa Tuyển Doãn bước vào phòng.

 

Một lúc sau, Thừa Tuyển Doãn đi ra.

 

"Lang trung nói Tiểu Trúc Tử chỉ bị kinh sợ, đợi thằng bé hồi phục sẽ nói được."

 

Hắn cười, vẻ mặt nhẹ nhàng, "Đừng tự dọa mình nhé, Tiểu Trúc Tử rất kiên cường, thằng bé sẽ không sao đâu."

 

Đường ca nhi lòng nhẹ nhõm, lẩm bẩm không sao là tốt rồi, lại không nhận ra sự lạnh lẽo u ám tụ lại trong mắt Thừa Tuyển Doãn.

 

Lời lang trung nói là: Tiểu công tử bị kinh sợ, sau này có nói được hay không, còn phải xem bản thân cậu bé.

 

Hách Đa Dư còn chưa biết chuyện, hắn ta đưa Tiểu Béo đến Thừa phủ mới nhận ra không khí trong phủ có gì đó khác thường, hắn ta mơ hồ hỏi: "Sao vậy?"

 

Hách Đa Dư nghe Cẩu Khốn kể lại tình hình, cũng sững sờ, "Giờ làm sao đây?"

 

Đường ca nhi thấy Tiểu Béo mắt sưng húp vì khóc, không khỏi sinh lòng thương xót, "Cứ ở lại Thừa phủ đi, Tiểu Trúc Tử nếu không chấp nhận nó, thì ở bên cạnh tôi nuôi, dù sao Thừa phủ cũng không thiếu một bữa cơm."

 

Nếu không phải kẻ trộm nhắm vào Tiểu Trúc Tử, Tiểu Béo này đã không bị bắt về làm thế thân cho Tiểu Trúc Tử.

 

Hách Đa Dư đáp lời, hắn ta cẩn thận đưa Tiểu Béo đang khóc mệt ngủ thiếp đi cho Thừa Tuyển Doãn, "Đứa bé này lúc thức thì quấy lắm, đừng làm nó tỉnh giấc."

 

Bây giờ hắn ta nhắm mắt lại, dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của đứa bé này.

 

"Tiểu Trúc Tử làm ầm lên đòi gặp con." Hùng Bối Miêu ôm Tiểu Trúc Tử bước vào, mắt hơi đỏ, rõ ràng là vừa khóc xong.

 

Tiểu Trúc Tử giang tay đòi Đường ca nhi ôm, không khóc không quậy không lên tiếng, yên tĩnh đến mức khiến người ta đau lòng.

 

Đường ca nhi thấy trong lòng chua xót khó tả.

 

Tiểu Trúc Tử từ nhỏ đã thông minh, gan dạ. Cậu không biết Tiểu Trúc Tử thật sự không sao hay cố tình tỏ ra không sao để họ không lo lắng.

 

Cậu ôm con vào lòng, Tiểu Trúc Tử đảo mắt, nhìn thấy Tiểu Béo trong lòng Thừa Tuyển Doãn.

 

Tiểu Trúc Tử dường như rất tò mò, giãy giụa từ lòng Đường ca nhi xuống kéo tay áo Thừa Tuyển Doãn, Thừa Tuyển Doãn ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Béo đến trước mặt Tiểu Trúc Tử.

 

Tiểu Trúc Tử đưa ngón tay nhỏ mũm mĩm, nhẹ nhàng chọc chọc vào khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Béo.

 

Thấy khuôn mặt Tiểu Béo bị ngón tay mình chọc lún xuống rồi lại nhún lên, Tiểu Trúc Tử toe toét cười, cong khóe mắt.

 

Tất cả mọi người đều sững lại, nhìn nhau, rồi lòng nhẹ nhõm.

 

Tiểu Trúc Tử cuối cùng cũng cười rồi.

 

Từ sáng sớm tỉnh dậy đến giờ, Tiểu Trúc Tử luôn mặt không cảm xúc, ngày thường thấy Đường ca nhi thì luôn cười cong khóe mắt, bây giờ được Đường ca nhi ôm vào lòng cũng không cười.

 

Cảnh Đường Vân lau nước mắt, dịu giọng nói, "Xem ra Tiểu Trúc Tử rất thích Tiểu Béo."

 

Tiểu Trúc Tử nắm tay Tiểu Béo gật đầu mạnh.

 

Cảnh Đường Vân đặt Tiểu Béo lên giường, Tiểu Trúc Tử dùng khăn bông lau khuôn mặt đầy nước mắt của Tiểu Béo, động tác vụng về, nhưng lau rất nghiêm túc, lau sạch sẽ rồi lại hài lòng cười ngốc nghếch.

 

Cảnh Đường Vân đứng bên cạnh nhìn, cũng không nhịn được cười.

 

Có lẽ vì Tiểu Trúc Tử trạc bằng tuổi Tiểu Béo, Tiểu Béo tỉnh dậy thấy Tiểu Trúc Tử không sợ hãi, ngược lại vì Tiểu Trúc Tử bày tỏ thiện ý với nó nên càng bám Tiểu Trúc Tử.

 

Đêm khuya, ma ma muốn tắm cho Tiểu Béo, Tiểu Béo lại khóc lóc quấy phá không chịu. Tiểu Trúc Tử tưởng ma ma bắt nạt Tiểu Béo, giận lên đuổi ma ma đi, Cảnh Đường Vân nghe chuyện liền chạy đến.

 

Tiểu Trúc Tử không biết dùng cách gì dỗ Tiểu Béo nín, Tiểu Béo lúc này đang ngồi trên ghế thút thít, vẻ mặt như chịu ấm ức lớn lắm.

 

Tiểu Trúc Tử ngồi bên cạnh lau nước mắt cho Tiểu Béo, thấy Đường ca nhi, ánh mắt bất lực lại cầu cứu.

 

Đường ca nhi không nhịn được cười.

 

Tiểu Trúc Tử ở trong phủ là một đại ma vương có tiếng, không ngờ lại có người có thể trị được thằng bé.

 

Cậu đi đến dịu dàng chào Tiểu Béo, dưới sự hỗ trợ của Tiểu Trúc Tử, Tiểu Béo dần bớt đề phòng Đường ca nhi, cho phép Cảnh Đường Vân tắm cho nó. Khi cởi y phục cho Tiểu Béo, Cảnh Đường Vân định bảo Tiểu Trúc Tử ra ngoài, Tiểu Béo lại nắm chặt Tiểu Trúc Tử không buông.

 

Cảnh Đường Vân nhìn vẻ bất an của Tiểu Béo, cũng chiều ý đứa bé, không bảo Tiểu Trúc Tử đi nữa.

 

Nhưng khi Đường ca nhi cởi y phục cho Tiểu Béo, lại phát hiện Tiểu Béo là ca nhi.

 

Cậu sững sờ một lúc, vội lấy quần áo bọc Tiểu Béo lại, đuổi Tiểu Trúc Tử đi ra ngoài.

 

Trẻ con khi còn nhỏ vốn khó phân biệt nam nữ, họ lần đầu thấy Tiểu Béo liền thấy nó mặc y phục nam tử của Tiểu Trúc Tử, vô thức cho rằng nó là hán tử.

 

Không ngờ...

 

Cậu nhìn ca nhi bầu bĩnh trước mặt, vẻ mặt bất lực.

 

Hiếm có nhà nào nuôi ra ca nhi tròn trịa như vậy.

 

Tiểu Béo thấy Tiểu Trúc Tử bị đuổi ra ngoài có chút bất an, nhưng có lẽ cảm nhận được sự thiện ý của Cảnh Đường Vân, nó không khóc, ngoan ngoãn để Cảnh Đường Vân tắm rửa sạch sẽ.

 

Tiểu Trúc Tử còn chưa hiểu tại sao mình lại bị đuổi ra ngoài, thấy Đường ca nhi đi ra liền muốn vào phòng xem Tiểu Béo.

 

Cảnh Đường Vân ôm lấy Tiểu Trúc Tử, "Nó ngủ rồi, cha nhỏ có chuyện muốn nói với con, con có muốn nghe không?"

 

Tiểu Trúc Tử gật đầu, im lặng nghe Đường ca nhi nói xong, cậu bé há miệng muốn hỏi gì đó, nhưng không phát ra âm thanh, cậu bé bĩu môi bực bội.

 

Đường ca nhi bảo Hy ca nhi mang giấy bút đến, "Phu tử nói chữ con viết rất đẹp, có thể viết cho cha nhỏ xem không?"

 

Tiểu Trúc Tử sáng mắt lên, viết ra điều mình muốn nói.

 

'Vậy tối nay con không thể ngủ cùng Bảo Bảo sao? Con đã hẹn với nó rồi.'

 

Đường ca nhi hỏi: "Nó tên là Bảo Bảo sao?"

 

Tiểu Trúc Tử gật đầu, Đường ca nhi lại nói, "Không được, ca nhi và hán tử có khác biệt, cha nhỏ biết con hiểu."

 

Tiểu Trúc Tử buồn bã cúi đầu, Đường ca nhi lại nói, "Nhưng Bảo Bảo khoảng thời gian này sẽ ở Thừa phủ, nó sẽ có một khoảng thời gian dài bên con."

 

Tiểu Trúc Tử lại vui vẻ rồi.

 

Tối đó, Đường ca nhi nói với Thừa Tuyển Doãn, "Tiểu Béo hẳn là con của nhà giàu có."

 

Bảo Bảo là ca nhi, lại được nuôi tròn trịa như vậy, đủ chứng minh gia cảnh của Bảo Bảo hẳn không tồi.

 

Thừa Tuyển Doãn đoán, "Tiểu Béo có lẽ không phải người Thuyền Châu."

 

Bảo Bảo rất có thể là tên gọi ở nhà của Tiểu Béo, có thể đặt tên gọi ở nhà như vậy, thấy được gia đình Tiểu Béo yêu thương nó đến mức nào.

 

Nếu Tiểu Béo bị mất tích, gia đình nó hẳn sẽ dùng mọi cách tìm kiếm, không thể không báo quan.

 

Đầu óc lóe lên,Cảnh Đường Vân bảo "Tiểu Béo là do tử sĩ mang đến, chẳng lẽ Tiểu Béo bị bắt cóc để bồi dưỡng thành tử sĩ?"

 

Tiểu Béo xinh xắn, nhưng quá tròn trịa, người ngoài dễ nhầm nó là hán tử. Nếu Tiểu Béo bị bắt cóc làm hán tử, trên đường đi bị bọn trộm phát hiện ra thân phận ca nhi...

 

Ca nhi có sức mạnh không bằng hán tử, khó bồi dưỡng thành tử sĩ, nhưng vứt đi thì tiếc, vừa lúc ở đây cần một đứa trẻ làm thế thân cho Tiểu Trúc Tử...

 

Thừa Tuyển Doãn nghe vậy, càng nghĩ càng thấy có khả năng, liền đứng dậy viết thư.

 

Đường ca nhi hỏi: "Phu quân, mình viết thư cho ai?"

 

Thừa Tuyển Doãn đáp, "Cho cữu cữu."

 

Bức thư này hắn vốn định viết vào ngày mai, nhưng bây giờ đã nghĩ đến khả năng này, liền viết chung vào, cũng để cữu cữu chú ý xem có thể tìm được người nhà cho Tiểu Béo không.

 

Vài ngày sau, quan binh bắt được người nhà Hồng gia về.

 

Hách Đa Dư thức đêm thẩm vấn họ, thẩm vấn xong mặt trầm xuống chui vào thư phòng Thừa Tuyển Doãn.

 

"Hồng Khuyết Vu không phải bị người nhà Hồng gia cứu đi." Hách Đa Dư thấy có chút lộn xộn, sắp xếp lại mới nói, "Có một người bí ẩn cứu Hồng Khuyết Vu, ném Hồng Khuyết Vu ở đại sảnh Hồng gia, Hồng Lão bản phát hiện Hồng Khuyết Vu bị phế, giận quá mới định trả thù Đường ca nhi."

 

Hắn ta lấy ra một tờ giấy nhăn nheo, "Lão già đó ra tay với Tiểu Trúc Tử cũng vì có người viết tờ giấy này nhắc nhở lão, lão biết Hồng Khuyết Vu bị chúng ta bắt, vốn muốn cầu cứu chủ nhà, kết quả thư còn chưa gửi đi đã thấy Hồng Khuyết Vu bị tra tấn đến không ra hình người."

 

Thừa Tuyển Doãn lạnh giọng nói: "Lão ta không giống người vì một phút nóng giận mà bỏ cả cơ nghiệp lớn như vậy."

 

Hách Đa Dư vỗ đùi, "Chỗ không đúng là ở đây, có người nói với lão ta Kinh thành có một lang trung rất giỏi, cả người bị đứt gãy cũng có thể chữa khỏi, lão già đó cũng tàn nhẫn, dứt khoát bỏ trốn, nói đi là đi, nhưng những cơ nghiệp này chỉ giao cho người quản lý, không hề vứt bỏ, nghĩ rằng ngày nào đó ngài rời Thuyền Châu, hắn ta còn có thể quay lại."

 

Thừa Tuyển Doãn nhận lấy tờ giấy trong tay Hách Đa Dư, chữ trên tờ giấy viết rất ngay ngắn, nhưng lại có chút gượng gạo.

 

Hắn nhét tờ giấy vào túi, cau mày.

 

Hách Đa Dư xin lui, Thừa Tuyển Doãn bảo hắn đóng cửa lại, Hách Đa Dư hai tay nắm lấy khung cửa kéo ra.

 

Khe cửa ngày càng nhỏ, chiếc bình hoa sứ đối diện cửa dường như bị khe cửa ép lại.

 

"Cạch" một tiếng nhỏ, cửa đóng lại.

 

Hách Đa Dư đứng ở cửa gãi đầu, thắc mắc, "Nhớ nhầm sao?"

 

Hắn sao lại thấy cái bình hoa đó bị đặt ngược?

 

Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc lại đến Tết Nguyên Đán.

 

Tiểu Trúc Tử vẫn không nói được, Cảnh Đường Vâni tuy miệng không nói, nhưng lòng cậu luôn lo lắng, thường xuyên tối đến nghĩ ngợi mà không ngủ được.

 

Cậu không ngủ được cũng không dám để Thừa Tuyển Doãn biết, sợ làm phiền Thừa Tuyển Doãn, có lần Thừa Tuyển Doãn phát hiện cơ thể Đường ca nhi hơi run rẩy, lật người Đường ca nhi lại, mới biết Đường ca nhi đã khóc đến mức thở không nổi.

 

Hắn đau lòng hôn lên mày mắt Đường ca nhi, sự giận dữ trong lòng gào thét.

 

Ngày hôm sau, Thừa Tuyển Doãn liền mời phu tử cho Tiểu Trúc Tử, nhưng lại nói với Tiểu Trúc Tử: "Đây là mời cho Bảo Bảo."

 

Bảo Bảo nói năng ngày càng lưu loát, Tiểu Trúc Tử thỉnh thoảng muốn nói theo, nhưng lại không phát ra âm thanh.

 

Đường ca nhi nhìn thấy, nóng ruột trong lòng, nhưng không dám ép Tiểu Trúc Tử.

 

Tiểu Trúc Tử tự mình cũng rất bực bội, Bảo Bảo thấy Tiểu Trúc Tử không vui, lại nắm tay Tiểu Trúc Tử đặt lên cổ họng, dạy Tiểu Trúc Tử phát âm.

 

Tiểu Trúc Tử ngẩn ra, Bảo Bảo tưởng Tiểu Trúc Tử không muốn học liền giận, "Học! Học!"

 

Tiểu Trúc Tử sợ Bảo Bảo giận, cứng đầu mở miệng, tuy vẫn không phát ra âm thanh, nhưng khẩu hình nói lại ngày càng chuẩn, cũng chịu mở miệng hơn.

 

Ngày giao thừa, Đường ca nhi lòng mong mỏi Tiểu Trúc Tử có thể nói với cậu một câu chúc mừng năm mới.

 

Cậu gói hồng bao cho cả Tiểu Trúc Tử và Bảo Bảo, Tiểu Trúc Tử nhận hồng bao xong liền nhét cho Bảo Bảo, Bảo Bảo không nhận.

 

Tiểu Trúc Tử sốt ruột, Bảo Bảo vẫn không nhận, còn bỏ chạy.

 

Đường ca nhi tựa vào lòng Thừa Tuyển Doãn, cười, "Tiểu Trúc Tử sao lại bá đạo thế."

 

Thừa Tuyển Doãn cười mắng, "Cái thằng tiểu quỷ này."

 

Người khác nhìn không hiểu Tiểu Trúc Tử làm vậy vì sao, hắn sao lại không hiểu?

 

Tiểu Béo tuy mập, nhưng rất nhanh nhẹn. Tiểu Trúc Tử nhất thời không bắt được, mặt đỏ bừng, bỗng dưng hét lên, "Đứng lại coi!"

 

Mọi người thất thần sững lại, Đường ca nhi ngẩn cả người, Bảo Bảo cũng không chạy nữa, mở to mắt ngơ ngác nhìn Tiểu Trúc Tử.

 

Tiểu Trúc Tử giận dữ đi đến, nhét hồng bao vào lòng Bảo Bảo, "Cầm lấy đi!"

 

Giọng cậu bé sang sảng, vừa hung dữ vừa đáng yêu.

 

Bảo Bảo ôm hồng bao, ngây thơ đáp, "Ò."

 

Nó dừng lại, lại nói: "Giọng ngươi hay thật."

 

Tiểu Trúc Tử hậu tri hậu giác mở to mắt, một lúc sau quay lại nhìn về phía Đường ca nhi.

 

Đường ca nhi ôm lấy Tiểu Trúc Tử, mừng đến phát khóc.

 

Tiểu Trúc Tử muốn khóc, nhưng liếc thấy Bảo Bảo liền cố nín, căng mặt thốt ra một câu, "Tôi không phải thằng câm đâu."

 

Mặc dù Đường ca nhi đã cảnh cáo người hầu nhiều lần, nhưng vẫn không ngăn được miệng lưỡi của một số người.

 

Tiểu Trúc Tử nghe thấy có người gọi mình tiểu câm, liền nhớ mãi trong lòng, nhớ đến tận bây giờ.

 

Đường ca nhi nghẹn ngào, "Ừm, Tiểu Trúc Tử không phải".

 

Mùng ba Tết, thư từ Kinh thành đến, kèm theo là một đống đồ vật, đều là đồ của Dư Thịnh Tuyệt và những người khác gửi cho Tiểu Trúc Tử.

 

Thừa Tuyển Doãn xem thư, nói: "Cữu cữu trách chúng ta không chăm sóc tốt Tiểu Trúc Tử, nếu Tiểu Trúc Tử còn không nói được, tôi thật không biết phải hồi âm cho cữu cữu thế nào."

 

Cảnh Đường Vân vùi đầu vào lòng Thừa Tuyển Doãn, thút thít đáp, "Ừm."

 

Cậu dừng lại, lại nói: "Tiểu Trúc Tử vẫn nhớ lão phu tử, trước Tết em đã sai người gửi quà Tết về quê lão phu tử, nhờ lão phu tử viết thư cho Tiểu Trúc Tử, nếu không có sai sót, thư cũng sắp đến rồi."

 

Tiểu Trúc Tử tuy không nói, nhưng dù sao còn nhỏ, không giấu được tâm tư.

 

Cậu nhận ra Tiểu Trúc Tử vì chuyện không nói được mà buồn bã, liền nghĩ đủ mọi cách để Tiểu Trúc Tử vui.

 

Không ngờ thư của lão phu tử còn chưa đến, Tiểu Trúc Tử đã nói được rồi.

 

Tiểu Trúc Tử khỏi bệnh xong, Cảnh Đường Vân lại có thể dồn tâm sức vào việc kinh doanh, việc kinh doanh của cậu làm ăn phát đạt, nhưng các thương nhân Thuyền Châu sau khi thấy bài học nhãn tiền của Hồng gia và Đàm gia, liền không dám ra tay với cậu nữa.

 

Mùa xuân là mùa gieo trồng, các quan viên đã thành thạo phương pháp bón phân tự tin về làng hướng dẫn phương pháp bón phân, nào ngờ vừa bày tỏ ý định đã bị dân làng giận dữ đuổi đi.

 

Các quan viên miệng thì dọa bắt dân làng vào đại lao, nhưng ngày hôm sau vẫn phải đến xin lỗi cười trừ, khuyên dân làng dùng phương pháp bón phân.

 

Nếu bắt dân làng, ai trồng ruộng?

 

Không trồng ruộng thì không có thuế thu, không có thuế thu thì phải tự bỏ tiền túi ra. Ai cũng không muốn tự bỏ tiền túi, chỉ đành làm cháu trai xin lỗi cười trừ.

 

Hách Đa Dư theo lệnh Thừa Tuyển Doãn đi xem tình hình, về nói với Thừa Tuyển Doãn mặt mày vẫn còn cười, "Đáng đời! Phải cho đám quan lại quen sống an nhàn đó chịu khổ một chút!"

 

Thừa Tuyển Doãn cười nhạt, "Những người đó có động tĩnh gì chưa?"

 

Hách Đa Dư thần sắc nghiêm lại, "Không, họ vẫn kiên nhẫn, ngày ngày ở bến tàu khuân vác bao hàng lớn."

 

Hách Đa Dư cũng bực bội, "Nếu không phải thiếu người, tôi thật muốn dẹp sạch bọn họ một lần."

 

Thừa Tuyển Doãn thong thả nói, "Không vội."

 

Hách Đa Dư lại hỏi: "Vậy tên kia không phải ngày nào cũng la lối đòi rút quân, mình cho hắn rút chưa?"

 

Những người đó bị kẹt ở Thuyền Châu quá lâu, không chịu nổi gây áp lực cho Ngô Thiến Lược, Ngô Thiến Lược cũng sợ những người này gây chuyện ở Thuyền Châu, nên cứ đòi Thừa huynh rút quân.

 

Giọng Thừa Tuyển Doãn trầm xuống, "Ngô Thiến Lược dám rút quân, tôi dám tố cáo hắn tội bỏ bê chức trách!"

 

Hách Đa Dư thắc mắc, "Họ sao không tìm một nơi khác làm ổ."

 

Thừa Tuyển Doãn cười, "Họ sợ chết."

 

Ổ sơn tặc tìm kiếm đều chú trọng dễ thủ khó công, Thuyền Châu hoang sơn nhiều, nhưng những ngọn núi có địa thế như vậy lại không nhiều.

 

Hách Đa Dư không hiểu, nhưng cũng lười hỏi nhiều.

 

"Thừa đại nhân, Vu tiểu thư lại đến." Cẩu Khốn có chút cạn lời, "Cô ta nói muốn vào chờ Vu đại nhân về."

 

Thừa Tuyển Doãn cau mày, "Người không liên quan, không cho vào."

 

Cẩu Khốn khổ sở hỏi, "Lỡ cô ta lại khóc lóc ngoài phủ nha thì sao?"

 

Lần trước Đại nhân không cho Vu Oánh Mãn vào phủ nha, Vu Oánh Mãn liền khóc lóc cầu xin Đại nhân thành toàn lòng hiếu thảo của cô ta ở cổng.

 

Làm bách tính vây xem, danh tiếng Đại nhân bị tổn hại.

 

Thừa Tuyển Doãn ánh mắt lạnh lùng, "Cứ để cô ta làm ầm đi!"

 

Hắn đã từ chối Vu Oánh Mãn không chỉ một lần, Vu Oánh Mãn vẫn cứ bám lấy, hắn dù có tính tình tốt đến mấy, cũng bị làm cho nổi nóng. Cẩu Khốn bất lực, chỉ đành đi ra ngoài.

 

Quả nhiên, Vu Oánh Mãn lại bắt đầu làm ầm, mở miệng ra là Thừa Tuyển Doãn làm khó cô ta, không thành toàn lòng hiếu thảo của cô ta.

 

Cẩu Khốn nghe suýt chửi thề.

 

Vu Oánh Mãn có cái thá gì mà hiếu thảo, lần trước Vu Đồng Tri bảo cô ta xách thùng phân, Vu Oánh Mãn chạy nhanh hơn ai hết.

 

Đường ca nhi đến phủ nha tìm Thừa Tuyển Doãn, vừa lúc nghe thấy Vu Oánh Mãn đang làm ầm, cậu suy nghĩ một lúc, tiến lên dịu giọng nói, "Vu cô nương đừng vội, tôi tự mình dẫn cô đến gặp Vu đại nhân."

 

Vu Oánh Mãn ngây người, "Tôi không muốn!"

 

Cha cô ta chạy vào khe núi rồi, nghe nói khe núi còn bị dột, cô ta là cành vàng lá ngọc, sao có thể chịu khổ như vậy?

 

Đường ca nhi thắc mắc hỏi: "Tại sao không muốn? Cô không phải muốn tận hiếu sao? Tôi tự mình dẫn cô đi chẳng phải tốt hơn sao?"

 

Vu Oánh Mãn không trả lời được.

 

Sắc mặt Cảnh Đường Vân trầm xuống, "Vu Đồng Tri tự mình xuống ruộng, vì bách tính mà vất vả, còn cô lại ngày ngày ăn mặc lụa là, xách hộp thức ăn đến phủ nha nói muốn tận hiếu với Vu Đồng Tri? Tôi muốn hỏi ngươi, cô tận hiếu với ai? Là cái hiếu gì?"

 

Vu Oánh Mãn lắp bắp, mặt đỏ bừng.

 

Đường ca nhi dịu giọng, "Chẳng lẽ, Vu tiểu thư ý ở ngoài lời?"

 

Vu Oánh Mãn kích động phản bác, "Không phải!"

 

Nếu để người khác biết cô ta một cô gái chưa chồng lại có ý đồ với Thừa Tuyển Doãn, ngày ngày theo đuổi lấy lòng, người khác sẽ nhìn cô ta thế nào? Danh tiếng của cô ta còn cần không?

 

Cô ta không muốn bị người ta cười chê!

 

Đường ca nhi khóe môi cong lên, "Vậy chắc là tôi hiểu lầm."

 

Cậu hỏi: "Vu tiểu thư nếu không muốn đi tìm Vu Đồng Tri, vậy thì cùng tôi vào trong chờ."

 

Vu Oánh Mãn đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của bách tính, lại không dám vào.

 

"Tôi, tôi có việc, tôi đi trước."

 

Cô ta bỏ chạy thục mạng, Cẩu Khốn lắc đầu thở dài, "Vẫn là Chủ phu lợi hại."

 

Thừa Tuyển Doãn thấy Đường ca nhi đến, trầm giọng nói, "Đừng để ý người ngoài."

 

Cảnh Đường Vân biết Thừa Tuyển Doãn lo lắng cho cậu, nhẹ giọng nói, "Em đã đuổi cô ta đi rồi, cô ta sau này hẳn sẽ không đến phủ nha quấy rầy mình nữa."

 

Thừa Tuyển Doãn chăm chú nhìn mắt cậu, thấy cậu không buồn bã mới nói, "Vẫn là phu lang nhà tôi lợi hại."

 

Cảnh Đường Vân cười đẩy Thừa Tuyển Doãn ra, "Sáng nay tửu lâu Hồng gia có hai người không tầm thường đến ở."

 

Sau khi Hồng Lão bản bị bắt, cậu đã mua lại tửu lâu Hồng gia.

 

"Không tầm thường thế nào?"

 

"Em lướt qua họ, Thao Thiết nổi lông."

 

Chỉ khi cảm nhận được nguy hiểm hoặc cảm xúc kích động, Thao Thiết mới biểu hiện như vậy.

 

Đường ca nhi lại nói, "Em thấy họ tay có chai, hẳn là người luyện võ, nói năng không tệ, giọng nói cũng không giống người Thuyền Châu."

 

Thừa Tuyển Doãn nghe vậy nhìn Thao Thiết, Thao Thiết vẫy đuôi nói, [Họ có mùi máu tanh rất nặng.]

 

Thừa Tuyển Doãn nghiêm nghị nói, "Tôi sẽ sai người đi điều tra, mình nhớ tránh xa họ."

 

Không phải họ quá nhạy cảm, mà là từ khi Tiểu Trúc Tử xảy ra chuyện, họ càng thêm chú ý những người lạ xuất hiện ở Thuyền Châu.

 

Hướng Tuyệt vẫn luôn theo dõi họ, họ không thể không đề phòng.

 

Cảnh Đường Vân mím môi, lại nói chuyện khác, "Lão phu tử mãi không hồi âm, lòng em có chút bất an."

 

Thừa Tuyển Doãn nói, "Quê lão phu tử cách Thuyền Châu chỉ nửa tháng đường, tôi sai người đi xem, em đừng lo lắng quá."

 

Đường ca nhi bĩu môi, "Ừm."

Bình Luận (0)
Comment