Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 99

Chương 99: Lương thảo

 

Dư Vô Dương đến khá muộn, khi ngồi xuống thản nhiên ngồi bên cạnh Cảnh Tầm Vân, hoàn toàn không để ý ánh mắt khác thường của mọi người. Cảnh Tầm Vân chậm chạp không nhận ra gì, Vu Lược khẽ nheo mắt, thân thiết gọi:

 

"Con trai, con lại đây, để cha nhỏ nhìn con một chút."

 

Dư Vô Dương im lặng đứng dậy, sau khi bị Vu Lược nhéo một trận thì lại tiếp tục bị đè thấp giọng cảnh cáo: "Con kiềm chế một chút! Con không cần danh tiếng nhưng cô bé người ta còn cần đấy!" Ông ấy không ngờ đứa con trai vốn luôn kín đáo của mình lại có hành vi đánh dấu chủ quyền ngây thơ như vậy.

 

Dư Vô Dương: "..."

 

Y liếc nhìn, "Hết chỗ rồi."

 

Chỗ ngồi trên bàn đã cố định, mọi người đều đã ngồi xuống, chỉ còn lại chỗ bên cạnh Cảnh Tầm Vân.

 

Vu Lược cười: "Có mà, con yên tâm."

 

Lát sau, Dư Thịnh Tuyệt trừng mắt nhìn Dư Vô Dương chướng mắt bên cạnh, Dư Vô Dương mặt đen lại nhìn Vu Lược đang ngồi bên cạnh Cảnh Tầm Vân.

 

Mọi người: "..."

 

Cảnh Tầm Vân tính cách phóng khoáng, có vài phần giống Vu Lược, có lẽ vì vậy, Vu Lược càng nhìn Cảnh Tầm Vân càng vừa mắt, sau bữa cơm, liền muốn nhận Cảnh Tầm Vân làm đồ đệ. Cảnh Tầm Vân sớm đã biết Vu Lược võ nghệ cao cường, nghe ý định của Vu Lược thì mừng như điên, lập tức đồng ý ngay tại chỗ.

 

...

 

Sau buổi tiệc, Cảnh Đường Vân liền bận rộn đối chất với các chưởng quỹ.

 

Dù cho chuyện các chưởng quỹ tham ô thì mọi người đều đã ngầm hiểu với nhau, nhưng Đường ca nhi lại khổ vì chưa bắt được bằng chứng xác thực.

 

Cậu lần lượt thẩm vấn từng chưởng quỹ, những chưởng quỹ đó hoặc giả vờ vô tội, hoặc là kiêu ngạo không sợ hãi, hoặc là kêu oan, thẩm vấn một vòng, không ai thành thật khai báo. Họ dường như đã bàn bạc kỹ lưỡng thà chết không khai, kết quả cuối cùng nhiều nhất chỉ là bị cách chức, đợi chuyện này qua đi, họ sẽ dùng số tiền tham ô được những năm nay chuộc thân là có thể thoát khỏi Vương phủ. Số tiền họ tham ô những năm này không phải là nhỏ, đủ để họ sống sung sướng nửa đời còn lại.

 

Đường ca nhi trầm tư một lát, sai người nhốt các chưởng quỹ lại với nhau.

 

Trong phòng củi, các chưởng quỹ nhìn nhau.

 

"Có phải cậu ta đã biết gì không? Sao đột nhiên không thẩm vấn chúng ta nữa? Lại còn nhốt chúng ta chung một chỗ, sẽ không phải là muốn giết hết chúng ta chứ."

 

"Cậu ta không dám! Chúng ta tuy là nô bộc của Vương phủ, nhưng chúng ta ký khế sống, họ không thể tùy tiện quyết định sống chết của chúng ta!"

 

"Nhưng Thừa Tuyển Doãn là Vương gia mà."

 

"Hắn vừa mới về, không dám gây ra động tĩnh lớn như vậy, bây giờ trong triều có rất nhiều người đang theo dõi hắn."

 

Nói là nói vậy, nhưng đa số trong lòng vẫn lo sợ.

 

Sau sự im lặng, có người lên tiếng xác nhận, "Những thứ đó các ngươi đã hủy hết chưa? Không còn sót lại gì chứ?"

 

Sổ sách mà Vương phi mang đi đều là sổ giả công khai, không thể tra ra gì. Sợ là Vương phi tìm được sổ sách thật của bọn họ.

 

Các chưởng quỹ gật đầu, nhưng mắt chưởng quỹ tửu đ**m lại lóe lên.

 

Nghe nói Thừa Tuyển Doãn trở về, họ liền hủy hết sổ sách thật, nhưng gã đã đề phòng, sợ nhỡ ai phản bội, gã còn có thể cầm sổ sách lập công chuộc tội, nên đã giấu sổ sách thật đi. Bây giờ thấy tất cả chưởng quỹ đều quả quyết gật đầu, ngược lại gã lại thấy hoảng. Sớm biết đã không giữ lại cuốn sổ đó! Gã nhìn ra ngoài, nghĩ phải tìm cách truyền tin ra, bảo vợ gã đốt cuốn sổ đi.

 

"Các ngươi đừng quá lo lắng, gần đây người quản lý đều là vị kia, mà vị kia chẳng qua chỉ là một ca nhi, ta thấy hắn là tân quan nhậm chức hăng hái, đợi cơn hăng này qua đi, nói không chừng còn phải mời chúng ta trở về quản lý ấy chứ?" Người đó cười khẩy, "Dù sao nhiều cửa hàng như vậy, không thể nào không có người quản lý được."

 

Một số người cảm thấy lời này có lý, thần sắc đều thả lỏng hơn nhiều.

 

Chiều hôm đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, có chưởng quỹ theo khe cửa nhìn ra ngoài, thấy từng nhóm người nối tiếp nhau bước vào.

 

Họ nhìn nhau.

 

"Đây là muốn làm gì? Mua nhiều người như vậy một lần?"

 

"Vương phủ cũng không thiếu hạ nhân mà."

 

Lời vừa dứt, mọi người im lặng.

 

Vương phủ không thiếu hạ nhân, vậy thì là các cửa hàng bên ngoài cần người.

 

"Cậu ta điên rồi sao? Những người này biết gì chứ?"

 

"Chẳng lẽ cậu ta muốn đào tạo những người này trong vài ngày?"

 

"Vương gia thật là điên rồi, để một ca nhi làm càn như vậy!"

 

Các chưởng quỹ bàn tán xôn xao, như thể làm vậy có thể kiềm chế được sự bất an trong lòng. Ban đầu họ có thể không sợ hãi như vậy, là vì họ cảm thấy mình khó có thể thay thế.

 

Chưởng quỹ gần cửa lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong ngực nhét qua khe cửa, vừa đập cửa vừa kêu, "Mấy huynh đệ, hỏi thăm chuyện này."

 

Tục ngữ nói có tiền mua tiên cũng được, hộ vệ canh cửa nhìn nhau, một người đưa tay rút lấy ngân phiếu, hỏi: "Chuyện gì?"

 

Các chưởng quỹ mừng rỡ, hỏi: "Những người kia làm gì?"

 

"Vương phi mua về, không giữ trong phủ, hình như nói là sau khi dạy quy củ xong sẽ đưa ra ngoài làm ăn."

 

Các chưởng quỹ nghe vậy, lòng lạnh đi một nửa. Hành động này của Vương phi là hoàn toàn không có ý định dùng lại những người như họ nữa.

 

Có chưởng quỹ không giữ được bình tĩnh hỏi: "Khi nào chúng tôi được ra ngoài?"

 

Bây giờ họ chỉ muốn rời khỏi Vương phủ. Lần này bên ngoài không có bất kỳ hồi đáp nào, rõ ràng một tờ ngân phiếu chỉ có thể trả lời một câu hỏi.

 

Các chưởng quỹ đau lòng rút ngân phiếu từ trong ngực ra hỏi thăm lính canh cửa, càng hỏi, lòng càng lạnh.

 

Thì ra Vương phi ở Thuyền Châu đã làm ăn buôn bán, mà việc buôn bán này không nhỏ. Xốt nổi tiếng những năm trước là sản nghiệp dưới danh nghĩa Vương phi.

 

Điều này chứng tỏ Vương phi của họ tuyệt đối không dễ bị lừa như vẻ bề ngoài.

 

Mấy ngày tiếp theo, Cảnh Đường Vân không gặp bất kỳ chưởng quỹ nào của họ, như thể đã quên mất họ, họ bị nhốt trong phòng củi, từ tức giận đến sợ hãi, rồi đến im lặng.

 

"Chẳng lẽ cậu ta muốn cứ nhốt chúng ta đến chết sao?"

 

"Không đâu, cậu ta đang ép chúng ta nhận tội."

 

"Ở đây có gì không tốt chứ? Có ăn có uống."

 

"Điều này chẳng phải chứng tỏ cậu ta sẽ không giết chúng ta sao?"

 

Chưởng quỹ khách sạn nghe họ thì thầm, cúi mắt, ánh mắt lóe lên.

 

Lúc đêm khuya thanh vắng, cậu ta thấy những người khác đã ngủ say, lặng lẽ gọi lính canh ngoài cửa, bảo hộ vệ gửi một phong thư nhà. Hộ vệ thấy số ngân phiếu khá cao, cười, đồng ý. Chưởng quỹ khách sạn thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng được dỡ bỏ, nằm trên nền đất lạnh, chốc lát đã ngủ thiếp đi.

 

Khi tỉnh lại lần nữa, gã bị tạt nước mà tỉnh.

 

Mặt trời chói mắt, gã nheo mắt nhìn sang hai bên, mới phát hiện tất cả chưởng quỹ đều bị trói quỳ dưới nắng gắt. Đường ca nhi ngồi trên ghế thái sư, bên cạnh có người che ô, sợ Đường ca nhi bị nắng.

 

Chưởng quỹ khách sạn chú ý đến thứ Đường ca nhi đang cầm, gã lắc đầu, hất nước trên mặt đi, nhìn kỹ thứ cậu đang cầm, mặt tái mét.

 

Cuốn sổ sách đó sao lại ở trong tay Vương phi?

 

Đường ca nhi tùy ý lật xem sổ sách, tay dừng lại ở một trang, đọc ra mấy con số, sắc mặt tất cả chưởng quỹ đều thay đổi. Họ không hiểu sao Đường ca nhi lại tìm được cuốn sổ sách đã bị hủy, nhưng theo từng câu nói của Đường ca nhi, mặt họ đã xám như tro tàn.

 

Đường ca nhi đóng sổ sách lại, nhìn Hách Đa Dư, "Làm phiền huynh dẫn người đến Nha môn một chuyến."

 

"Chuyện nhỏ." Hách Đa Dư phất tay, các chưởng quỹ liền như xâu kẹo hồ lô nối tiếp nhau theo sau Hách Đa Dư rời đi.

 

Đa Nặc chạy lạch bạch đến, nghiêng đầu hỏi cậu, "Tiểu Trúc Tử đâu ạ?"

 

Đường ca nhi dịu dàng xoa đầu nó, "Tiểu Trúc Tử vào cung rồi, hôm nay con không cần đến thư viện sao?"

 

Họ hộ tống tiền thuế vào kinh, Hách Đa Dư thì mang theo gia sản của họ đi ở phía sau, gia sản của họ nhiều, nô bộc cần mang theo cũng không ít, đông người nên đi chậm. Do đó khi họ đến kinh thành, Hách Đa Dư vẫn còn đang trên đường. Hách Đa Dư đến nơi,Cảnh Đường Vân liền sắp xếp đưa Đa Nặc vào thư viện.

 

Đa Nặc mấy năm này vóc dáng dài ra, trông đã là một đứa trẻ nửa lớn nửa nhỏ, nhưng giọng nói vẫn còn chút non nớt chưa dứt, "Ngày mai đi." Nó lại hỏi: "Cảnh tỷ tỷ đâu ạ? Con muốn tìm chị ấy chơi."

 

Cảnh Đường Vân nghĩ đến thân phận đặc biệt của Đa Nặc, liền nói: "Cô ấy ra ngoài rồi, nếu con muốn ra ngoài chơi, chi bằng đi theo ta đi." Mắt Đa Nặc sáng lên.

 

Mùa đông đã đến, trời kinh thành tuy lạnh nhưng không lạnh cắt da cắt thịt như Thuyền Châu, Đường ca nhi quấn chặt áo choàng, dắt Đa Nặc lên kiệu. Kiệu lắc lư suốt đường, cuối cùng dừng lại ở một tửu đ**m đóng chặt cửa.

 

Đường ca nhi đẩy cửa đi vào, quét mắt nhìn khách sạn, nói với Hy ca nhi, "Đổi chỗ này thành Trúc Tửu Lâu đi."

 

Hy ca nhi ngẩn ra, Đường ca nhi lại nói: "Chuyện này giao cho cậu làm."

 

Hy ca nhi mờ mịt, "Chủ phu, tôi làm được không?"

 

Đường ca nhi mỉm cười, "Tại sao không được? Hy ca nhi không kém bất cứ ai."

 

Nhờ câu nói này của Đường ca nhi, Hy ca nhi như tràn đầy năng lượng, bận rộn cả ngày. Liên tiếp mấy ngày, Đường ca nhi không thấy bóng dáng Hy ca nhi. Nghe hạ nhân nói Hy ca nhi lại không ăn sáng, cậu liền nghĩ đi bắt người, nào ngờ đi không đúng lúc, đến tửu lâu thì thấy cảnh tượng tan hoang.

 

Hy ca nhi mắt đỏ hoe, khi thấy cậu thậm chí không dám nhìn cậu. Cậu hỏi: "Chuyện gì vậy?"

 

Hy ca nhi hít một hơi sâu, cố nén nghẹn ngào đáp: "Tối qua cửa tửu lâu bị cạy, đánh bị thương tiểu nhị canh giữ tửu lâu, rồi phá nát tửu lâu."

 

Tửu lâu hôm qua vừa mới sửa chữa xong, rất nhiều đồ đều mới, vốn định hôm nay ngày mai sắp xếp lại, ngày kia có thể khai trương. Sau chuyện này, ngày khai trương lại phải lùi lại, mà những tổn thất này cũng không phải là số tiền nhỏ.

 

"Tổn thất của tửu lâu, tôi sẽ dùng lương tháng của mình đền." Hy ca nhi tự thấy có lỗi với Đường ca nhi.

 

Đường ca nhi lắc đầu, "Không phải lỗi của cậu, bọn họ đập phá tửu lâu là nhằm vào tôi và phu quân, không phải cậu."

 

"Nhưng..." Hy ca nhi còn muốn nói gì đó, lại bị Đường ca nhi chặn lại, "Cậu thanh toán tổn thất một chút, tôi vào cung một chuyến."

 

Đường ca nhi vào cung, không phải để kiện cáo, mà là tìm Thao Thiết. Thời gian này Tiểu Trúc Tử và Cảnh Tầm Vân học võ trong cung, Thao Thiết tinh ranh quỷ quái phát hiện người trong cung đều hầu hạ nó như ông chủ, liền ngày ngày lấy lý do bảo vệ Tiểu Trúc Tử mà ăn vạ trong cung, một lòngham chơi rồi.

 

Cậu trước hết đến sân tập võ xem Tiểu Trúc Tử. Dưới ánh mặt trời, Tiểu Trúc Tử mồ hôi đầm đìa, nhưng không hề kêu dừng. Cảnh Tầm Vân cũng mồ hôi đầy đầu, nhưng thần sắc lại vô cùng hưng phấn. Cô bé dường như trời sinh là người học võ, khi múa đao múa thương oai phong lẫm liệt, khiến người ta không thể rời mắt.

 

Vu Lược phát hiện cậu trước, chậm rãi đi tới, "Đến thăm Tiểu Trúc Tử à?"

 

Đường ca nhi nói thẳng, "Gặp chút chuyện, đến tìm Thao Thiết ạ."

 

Vu Lược không hỏi cậu chuyện gì, chỉ gọi hạ nhân đến hỏi tung tích Thao Thiết. Hạ nhân nói, "Thao Thiết đại nhân không ở hậu cung, có người thấy ngài đi về phía điện triều."

 

Lúc này triều sớm vẫn chưa tan. Đường ca nhi mím môi, bất lực lẫn chút tức giận, Thao Thiết này thật sự quá quậy.

 

Vu Lược cười nói, "Không sao, không ai dám làm hại nó đâu."

 

Đường ca nhi nào phải sợ người ta làm hại nó, cậu sợ là Thao Thiết làm hại người.

 

Trên triều đình, bách quan đang yêu cầu Dư Vô Dương lập Thái tử phi. Mấy năm trước, bách quan còn vui vẻ yêu cầu Dư Thịnh Tuyệt làm đầy hậu cung, sau này thấy vô ích, liền đánh chủ ý lên Dư Vô Dương. Dư Vô Dương cũng không còn trẻ nữa, công tử nhà bình thường ở tuổi hắn, e là con cái đã biết chạy rồi.

 

Dư Vô Dương lần này lại trái với thường lệ, không dùng đủ loại lý do để phản bác như trước. Điều này khiến bách quan thấy hy vọng, càng tích cực hơn, có người còn trực tiếp bắt đầu khen ngợi con gái đến tuổi nhà mình, sợ người khác không biết mục đích thực sự của họ.

 

Dư Vô Dương chỉ im lặng nghe họ lải nhải, đợi họ nói xong mới nói: "Ta đã có ý trung nhân, cả đời này không phải nàng không cưới, các vị đại nhân đừng bận tâm chuyện này nữa."

 

Bách quan chỉ cảm thấy bị đùa giỡn, lại bắt đầu truy hỏi người này là ai, thân phận thế nào? Lời nói trong ngoài đều ám chỉ ý trung nhân của Dư Vô Dương không xứng với vị trí Thái tử phi.

 

Thừa Tuyển Doãn lập tức lạnh mặt, chặn họng từng người nói những lời này, lời lẽ vô cùng không e dè:

 

"Chẳng lẽ chỉ có nữ tử nhà các vị mới xứng với vị trí Thái tử phi? Các vị đại nhân tốn hết tâm tư muốn nhét con cái vào hậu viện Thái tử, chẳng lẽ có ý đồ gì khác?"

 

Lời vừa dứt, các đại thần sợ đến mức quỳ rạp xuống đất. Thừa Tuyển Doãn hừ một tiếng, liếc Dư Vô Dương, hiếm khi nói một câu phạm thượng, "Thái tử tuy có ý trung nhân, nhưng ý trung nhân của ngài còn chưa chắc đã có ý với Thái tử, các người lo chuyện bao đồng quá rồi."

 

Bách quan thấy Thừa Tuyển Doãn đột nhiên chĩa mũi dùi vào Thái tử, chỉ cho rằng Thừa Tuyển Doãn hôm nay bị điên rồi, nếu không sao lại tóm ai cắn người đó. Ngược lại, bản thân Thái tử lại thần sắc nhàn nhạt, nhìn kỹ trong mắt còn có chút chột dạ.

 

Hướng Tuyệt chợt lên tiếng, "Nghe nói Thừa Vương phi là vợ của Thừa đại nhân cưới lúc hoạn nạn, hạ thần biết Thừa đại nhân nhớ tình xưa, nhưng vị trí Vương phi không phải người thường có thể ngồi, Thừa đại nhân chưa từng nghĩ đến việc cưới một Vương phi chân chính sao?"

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn đột nhiên lạnh đi, chưa kịp nói gì thì thấy trước mắt hồng quang lóe lên.

 

"Đátttt!" Kèm theo tiếng kêu đầy khí thế, Thao Thiết không biết từ đâu nhảy ra, một vuốt đá thẳng vào mặt Hướng Tuyệt. Hướng Tuyệt kêu lên ai oán, bay ngược ra ngoài.

 

Thao Thiết lăn lộn linh hoạt trên không, khi tiếp đất còn tự tạo dáng, tự cho là vô cùng oai phong. Bách quan ngớ người, sau đó rơi vào cảnh hỗn loạn không hề bình thường.

 

Dư Thịnh Tuyệt gắng gượng căng mặt quát lùi thị vệ mang đao xông lên, "Lớn mật! Đây là Thần thú Hộ quốc Thao Thiết! Lui xuống!" Thị vệ mang đao nhìn con thú con đầy uy phong, ngoan ngoãn lui xuống.

 

Hướng Tuyệt bị Thao Thiết đá trẹo cả cằm, gã ôm miệng muốn nói gì đó, lời chưa ra khỏi miệng thì nước bọt đã chảy xuống trước. Dư Thịnh Tuyệt sai người đưa Hướng Tuyệt đi điều trị, lại nói với bách quan: "Chuyện Thao Thiết được tìm về vốn không muốn rêu rao, nhưng đã để các vị thấy rồi, thì cho các vị nhận mặt, kẻo ngày sau xúc phạm phải nó."

 

Ông nghiêm túc nhắc nhở, "Thao Thiết là Thần thú Hộ quốc, tính tình nóng nảy, trẫm còn không dám dễ dàng chọc." Ánh mắt bách quan nhìn Thao Thiết thay đổi, lúc tan triều đều đi vòng tránh Thao Thiết, sợ chọc giận nó.

 

Đợi bách quan đi hết, khóe mắt Dư Thịnh Tuyệt mới lộ ra ý cười, "Tuy cái thứ này tính khí không ra gì, nhưng nó đã làm cái việc mà ta luôn muốn làm."

 

Thừa Tuyển Doãn trầm giọng nói: "Lời nói của Hướng Tuyệt này nói ra, Vương phủ gần đây chắc chắn không được yên, gã thật sự biết cách gây phiền phức cho ta."

 

Dư Vô Dương suy đoán, "Ta thấy gã không chỉ muốn gây phiền phức cho huynh đâu." Y luôn cảm thấy Hướng Tuyệt lại đang toan tính điều gì đó.

 

Kim Mộng đi đến bên tai Dư Thịnh Tuyệt thì thầm vài câu, Dư Thịnh Tuyệt nhìn Thao Thiết, ánh mắt trêu chọc, "Thao Thiết, Đường ca nhi đến tìm ngươi rồi."

 

Thao Thiết toàn thân cứng đờ, nó làm những chuyện này là dựa vào việc Đường ca nhi không có ở đây.

 

Thừa Tuyển Doãn nhanh tay lẹ mắt túm cổ Thao Thiết xách nó lên, lắc lư nó đi về phía hậu cung, "Chịu số phận đi, ngươi chắc không muốn Đường ca nhi giận hơn đâu." Tay chân Thao Thiết rũ xuống, trông như một con chó nhỏ bị rút hết sinh khí.

 

Dư Vô Dương hỏi, "Thao Thiết sao lại sợ Đường ca nhi?"

 

Dư Thịnh Tuyệt mắt sâu thẳm, cười an ủi, "Không phải sợ, là yêu." Bởi vì quan tâm, nên mới sợ.

 

Đường ca nhi nghe chuyện Thao Thiết làm, giơ tay búng trán Thao Thiết một cái. Thao Thiết ôm trán, phồng má, mặt đầy vẻ không phục. Nghe nói Trúc Tửu Lâu bị đập phá, "vụt" một cái đứng dậy, bay thẳng ra ngoài.

 

Vu Lược lo lắng, "Nó sẽ không bỏ nhà đi đấy chứ?"

 

Đường ca nhi lắc đầu, cười dịu dàng: "Nó đi làm việc rồi ạ."

 

Tối hôm đó, Thao Thiết đã trở về.

 

Người đập phá tửu lâu là lưu manh côn đồ địa phương, nhưng chủ mưu là Hồng Ương của Hồng gia. Hồng Ương biết rõ Trúc Tửu Lâu mở ra sẽ gây uy h**p cho Hồng gia tửu lâu, Đường ca nhi lại nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của Hồng Ương, ân oán mới cũ chồng chất, Hồng Ương không thể nào để Trúc Tửu Lâu khai trương thuận lợi được.

 

Hồng Ương cũng không sợ Đường ca nhi điều tra ra chuyện là do cô ta làm, lần này cô ta sai người động thủ, vốn dĩ là tuyên chiến.

 

Đường ca nhi nghe Thừa Tuyển Doãn kể lại, mím môi, "Phu quân, ngày mai ta phải đi gặp Hồng Ương một phen."

 

Thừa Tuyển Doãn biết không thể ngăn cản Đường ca nhi, liền nói: "Dẫn Tầm Vân theo, thế nào?" Cảnh Tầm Vân thân thủ không tồi, có khả năng tự bảo vệ mình. Khí Mĩ và Thủy lại càng võ nghệ cao cường, ba người họ cộng thêm Hỏa canh giữ Đường ca nhi, ít nhất có thể đảm bảo Đường ca nhi an toàn.

 

Đường ca nhi gật đầu, "Cô bé lớn rồi, có thể để cô bé biết một số chuyện rồi."

 

Thừa Tuyển Doãn kéo Cảnh Đường Vân vào lòng, "Nếu ngày mai tôi không vướng bận việc khác, tôi thật sự muốn đi cùng mình."

 

Trình quốc và Sở quốc muốn khai chiến với Dư quốc, khai chiến thì cần lương thảo và binh khí. Binh khí thì dễ nói, nhưng lương thảo lại không dễ có. Khoảng thời gian trước phương Bắc bị thiên tai tuyết rơi, quốc khố vừa mới sung túc lại vì thế mà hụt đi lần nữa. Quốc khố không có tiền, lương thảo liền không thể cấp.

 

Người phe Hướng Tuyệt lại gây rối ở giữa, cứ kéo dài thời gian. Nhưng họ có thể kéo dài thời gian, biên giới lại không thể, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, nếu tiếp tế không đến nơi đến chốn, họ dù có sáu phần thắng cũng chỉ còn lại ba phần.

 

Thừa Tuyển Doãn mấy ngày này nghĩ nát óc, cuối cùng lại nghĩ ra một cách. Cách này chính là linh cảm Đường ca nhi cho hắn lúc trước. Ở Thuyền Châu, Đường ca nhi sai quan viên tự bỏ tiền túi để khuấy động sự tích cực và chủ động của quan viên.

 

Tham quan ô lại trong triều cũng không ít, không có bằng chứng, họ không thể đụng tới, nếu thật sự đụng, đó là động chạm toàn thân. Vì người không thể động, thì tiền luôn có thể động. Tuy nói cách này không được quang minh chính đại, nhưng thời gian gấp gáp, hắn không thể quản nhiều như vậy.

 

Thấy cằm đau đau, Thừa Tuyển Doãn hoàn hồn cúi đầu, lại thấy Đường ca nhi trừng mắt nhìn hắn, "Mình đang nghĩ gì vậy? Em gọi mình mấy tiếng rồi!"

 

Thừa Tuyển Doãn vội vàng nhận lỗi, kể lại chuyện vừa nghĩ cho Đường ca nhi, Đường ca nhi mở to mắt, "Phu quân muốn ăn trộm tiền hả?"

 

Thừa Tuyển Doãn hôn nhẹ lên mí mắt Đường ca nhi, "Đây gọi là hành hiệp trượng nghĩa."

 

Đường ca nhi tiếp thu tốt, "Tiền bẩn đó để chúng ta xử lý đi." Cậu giãn mày ra, cười đáng yêu , "Mình chân ướt chân ráo đến, thương hội kinh thành không thể hòa nhập vào, vừa hay nhân cơ hội này, mượn tiền của phu quân làm viên gạch lót đường nha."

 

"Hơn nữa..." Đường ca nhi dừng lại, rúc vào lòng Thừa Tuyển Doãn cười như một con mèo trộm cá, "Nếu chúng ta quyên tiền, bọn họ không quyên cũng ngại đúng không?"

 

Thừa Tuyển Doãn cười cưng chiều, "Đường ca nhi nhà ta thật thông minh."

 

Đường ca nhi hỏi Thừa Tuyển Doãn, "Mình định ra tay lúc nào?"

 

Thừa Tuyển Doãn ý vị thâm trường nói, "Không vội đâu."

 

Sáng hôm sau triều sớm. Thừa Tuyển Doãn trước hết đưa ra ý kiến "Lương thảo không đủ, mọi người cùng góp" và dẫn đầu quyên một vạn lượng vàng. Dư Thịnh Tuyệt công khai khen ngợi Thừa Tuyển Doãn vì nước vì dân, không hổ là Thủ phụ đương triều.

 

Hướng Tuyệt ánh mắt lạnh đi, "Hạ thần nguyện dốc hết gia tài, quyên một vạn lượng vàng!" Bách quan thấy vậy cũng lần lượt bày tỏ thái độ, có người quyên nhiều người quyên ít, nhưng mỗi lần quyên xong đều không quên kêu nghèo, phần lớn lời nói đều giống Hướng Tuyệt, số tiền này là do họ dốc hết gia tài quyên góp.

 

Dư Thịnh Tuyệt cũng không qua loa, lần lượt khen ngợi, như thể không hề nhận ra vẻ đau lòng của họ. Lúc tan triều, Thừa Tuyển Doãn thản nhiên rời đi dưới ánh mắt giận dữ của mọi người, không hề sợ hãi.

 

...

 

Hồng Ương đang tổ chức tiệc tại Hồng gia tửu lâu, mời các tiểu thư thế gia. Đường ca nhi dẫn Cảnh Tầm Vân không mời mà đến, một con sói xám uy phong lẫm liệt buộc lính canh cửa lui lại, xuất hiện đã thu hút ánh nhìn.

 

Hồng Ương mặc hồng y, môi tô đỏ, trông như ác quỷ hút máu, môi vừa mở ra, răng lại trắng chói mắt.

 

"Người đến là ai?" Cô ta ngồi trên ghế, tay đỡ cằm, lười biếng nhìn Đường ca nhi.

 

Hà Quán thấy Tiểu Trảo đồng tử co rút, đứng dậy nói: "Là ngươi!"

 

Đường ca nhi nhìn Cảnh Tầm Vân bên cạnh, "Quen biết à?"

 

Cảnh Tầm Vân gật đầu, "Gặp cách đây không lâu, dẫn theo một đám phế vật muốn cướp Tiểu Trảo với ta, bị ta dạy cho một bài học rồi."

 

Đường ca nhi nghe vậy, nhìn Hồng Ương nói: "Dũng Chân Vương phi, Cảnh Đường Vân." Cậu chậm rãi đi về phía Hồng Ương, "Có chuyện muốn nói với Hồng lão bản."

 

Hồng Ương nhìn lính canh đang r*n r* ngoài cửa, sắc mặt hơi thay đổi: "Ngươi trông không giống muốn nói chuyện tử tế với ta chút nào."

 

Đường ca nhi mím môi, cười dịu dàng, "Hồng lão bản mấy hôm trước tặng ta một món quà lớn, lần này ta đặc biệt đến đáp lễ."

 

Hồng Ương sầm mặt, đứng dậy nói với mọi người, "Có việc đột xuất, bữa tiệc hôm nay không thể tiếp tục, ngày khác ta sẽ đến tận nhà xin lỗi từng người."

 

Hà Quán âm trầm, cô ta dẫn đầu đứng dậy rời đi, lúc đi qua Cảnh Tầm Vân thì dừng bước, "Đừng quá kiêu ngạo!"

 

Cảnh Tầm Vân không lên tiếng, chỉ thò chân ra, ngáng chân Hà Quán ngã chổng vó.

 

Hà Quán tức đến mức suýt mất lý trí, Cảnh Tầm Vân cười, "Ta chính là kiêu ngạo, ngươi làm gì được ta?" Hà Quán tức điên. Cô ta bò dậy muốn tát Cảnh Tầm Vân một cái, Tiểu Trảo gầm lên một tiếng, liền dọa cô ta chạy té khói.

 

Sau khi dọn dẹp xong, Cảnh Đường Vân bảo Hy ca nhi đóng cửa tửu lâu lại, ngay trước mặt Hồng Ương đập nát Hồng gia tửu lâu. Hồng Ương lại rất nhẫn nhịn, dù tức đến mức mặt mày vặn vẹo, vẫn đứng yên không động đậy, không giãy dụa cũng không trốn thoát.

 

"Hồng lão bản tâm trạng thế nào?" Cảnh Đường Vân nhìn Hồng Ương, khẽ nhếch môi cười, Hồng Ương mắt hơi lóe lên, ánh mắt âm hiểm nói, "Cảnh lão bản thật là xinh đẹp vô cùng."

 

Lời đáp trật lất này khiến Cảnh Đường Vân vô cùng khó chịu, cậu cảm thấy ánh mắt Hồng Ương như rắn độc quấn lấy mình, khiến cậu có cảm giác nghẹt thở.

 

"Đập xong rồi." Ánh mắt Hy ca nhi khó che giấu sự hưng phấn, cười thỏa mãn.

 

Cảnh Đường Vân liếc nhìn vào trong, "Hồng lão bản là người hào phóng, tổn thất của Trúc Tửu Lâu Hồng lão bản quên đưa, vậy chúng ta đành phải tự lấy." Hy ca nhi hiểu ý, dẫn người lật tung phòng bao duy nhất còn nguyên vẹn, tìm được mấy trăm lượng bạc.

 

Lúc rời đi, Cảnh Đường Vân cúi mắt nói, "Hồng lão bản, hẹn gặp lại ngày khác."

 

Hồng Ương đứng giữa một đống hỗn độn nhìn họ đi xa, cuối cùng vẫn không nhịn được gào thét thất thanh.

 

Ngay trong ngày, người trong thương hội đều biết chuyện Đường ca nhi làm, họ đánh giá, "Dũng Chân Vương phi nhìn mềm mại ngoan ngoãn dễ bắt nạt, nhưng tính cách lại vô cùng quái đản khó đoán, khó chọc, khó chọc."

 

Đêm khuya.

 

Trên mái hiên Dũng Chân Vương phủ, Tiểu Trảo vươn dài cổ, hơi mở miệng hướng về mặt trăng, tiếng sói tru chưa kịp phát ra đã bị Thao Thiết một vuốt đánh xuống mái hiên.

 

[Kêu cái gì mà kêu! Hôm nay chúng ta đến để làm trộm! Không phải để biểu diễn!]

 

Tiểu Trảo ấm ức ôm miệng, kẹp đuôi đi theo Thao Thiết.

 

Sau lưng chúng, từng bóng đen lướt qua. Những người này, là ám vệ Thừa Tuyển Doãn mượn nhờ của Vu Lược. Ám vệ tuy là lần đầu tiên làm chuyện trộm cắp này, nhưng hành động thô mà có tinh, không chỉ quét sạch kho bạc của tham quan, lúc đi còn không quên xóa dấu vết.

 

Gà trống vẫn đang ngủ say, một tiếng ai oán lớn hơn cả tiếng gà gáy vang lên trong Hà phủ, gà trống giật mình tỉnh giấc trong giấc ngủ, ánh mắt mơ màng. Tiếng ai oán này như một tín hiệu, cũng là một sự bắt đầu, liên tiếp những tiếng ai oán khác vang lên khắp kinh thành, đánh thức hết con gà trống này đến con gà trống khác. Các con gà trống không ngờ có ngày bị loài người cướp mất công việc, đều trở nên hơi bực bội.

 

Lúc triều sớm, các quan viên mặt mày xám xịt, từng người như bị rút hết tinh huyết, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng gắng gượng đến thượng triều. Phủ Hướng Tuyệt cũng bị càn quét, nhưng tiền của Hướng Tuyệt không đặt ở một chỗ, tuy tổn thất nặng nề, nhưng ít ra cũng không bị thật sự dốc sạch như các quan viên khác.

 

Dư Thịnh Tuyệt hỏi: "Các vị sao vậy? Sao sắc mặt đều khó coi như thế?"

 

Hướng Tuyệt nghiến răng nghiến lợi đáp, "Hạ thần chỉ là lo lắng chuyện chiến sự!" Hôm qua họ vừa kêu nghèo ở đây, nói tiền có bao nhiêu đã quyên hết rồi. Lúc đó họ sợ Thừa Tuyển Doãn lại giở trò khiến họ quyên tiền nên mới kêu nghèo, không ngờ trong phủ bị trộm, tiền mất hết thật rồi.

 

Họ thì muốn dâng tấu xin Hoàng thượng điều tra triệt để, nhưng họ phải giải thích thế nào về số tiền bị trộm đó từ đâu ra? Chuyện này nếu bị người khác nắm được thóp, chẳng phải sẽ kiện họ tội khi quân sao? Vì vậy họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, đừng nói là cầu Hoàng thượng bắt hung thủ, họ thậm chí không thể để người ngoài biết tiền của họ bị trộm.

 

Dư Thịnh Tuyệt không hỏi thêm. Lúc tan triều, Hướng Tuyệt đi đến bên cạnh Thừa Tuyển Doãn, "Có phải ngươi làm không?" Gã nghi ngờ chuyện này từ đầu đến cuối đều là âm mưu của Thừa Tuyển Doãn!

 

Thừa Tuyển Doãn mặt đầy mơ màng, "Lời này có ý gì?" Hướng Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh rời đi. Thừa Tuyển Doãn khẽ nhếch mày, nén ý cười dưới đáy mắt.

 

Ba ngày sau, biên giới gửi thư về, Trình quốc dẫn binh tấn công, chiến sự thật sự nổ ra. Đường ca nhi nhân cơ hội quyên tiền, mang ra một số tiền khổng lồ, chấn động triều đình. Các thương nhân khác thi nhau bắt chước, từng gánh tiền nối nhau khiêng vào quốc khố, Dư Thịnh Tuyệt cười không khép được miệng, phong Đường ca nhi là Nhất phẩm Phu lang, các thương nhân khác cũng được khen thưởng tương ứng.

 

Các quan viên đều nghi ngờ tiền của Đường ca nhi không rõ nguồn gốc, nhưng không ai dám nói, còn phải ở trên triều đình khen ngợi Đường ca nhi, cười gượng gạo.

 

Tại Thương hội, các ông chủ bàn tán xôn xao.

 

"Cảnh Đường Vân này từ đâu ra nhiều tiền như vậy?"

 

"Việc kinh doanh của cậu ta ở Thuyền Châu làm rất tốt, xưởng tương còn kiếm tiền hơn bất cứ thứ gì, Thừa Tuyển Doãn từng làm Tri phủ ở Thiền Châu, chắc chắn cũng không ít vơ vét, có nhiều tiền như vậy không có gì lạ."

 

"Lời ngươi nói mâu thuẫn, nếu Thừa Tuyển Doãn thật sự biết vơ vét, sao lại nỡ quyên nhiều tiền như vậy?"

 

Mọi người cãi qua cãi lại không có kết quả, Hồng Ngọ Chiêu lên tiếng, "Dù sao đi nữa, Cảnh lão bản gia sản phong phú, có tư cách vào thương hội chúng ta." Ánh mắt lão lóe lên một tia sáng tối, "Theo thông lệ, người mới vào hội do các ngươi quyết định, số đông phục tùng số ít, những người cho rằng Cảnh Đường Vân có thể vào hội xin bày tỏ thái độ."

 

Kết quả cuối cùng là, đa số đều đồng ý Cảnh Đường Vân vào hội.

 

Đường ca nhi nhận được lời mời của Hồng Ngọ Chiêu nhưng không đáp lại ngay, mà để Hồng Ngọ Chiêu chờ mấy ngày mới đồng ý. Bước vào thương hội, Đường ca nhi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu thương hội, ánh mắt thâm trầm.

 

Trong đại sảnh có một nhóm ông chủ ngồi, và trong nhóm người này, chỉ có một mình Cảnh Đường Vân là ca nhi. Họ tâng bốc Cảnh Đường Vân có năng lực và phong thái của nam tử, Cảnh Đường Vân chỉ cười nhạt, đáp lại không mang tính tấn công nào, nhưng các ông chủ thương hội đều là người tinh ranh, thấy vậy lại càng không dám xem thường Cảnh Đường Vân.

 

Rượu qua ba tuần, Hồng Ngọ Chiêu nói đến chuyện chính. "Cảnh lão bản có ý muốn gia nhập thương hội của chúng ta không?"

 

Đường ca nhi lại thành khẩn, "Hơn cả ý muốn?" Là ý hướng vô cùng sâu sắc ấy chứ.

 

Hồng Ngọ Chiêu giơ chén rượu lên, mắt nhìn chằm chằm Cảnh Đường Vân, ánh mắt đầy tính xâm lược, "Cảnh lão bản người đẹp mà tham vọng cũng lớn, ta thích." Các ông chủ nghe vậy thần sắc hơi thay đổi, nhìn nhau, ánh mắt đều có chút mờ ám. Các ông chủ có mặt, ai mà không biết sở thích của Hồng Ngọ Chiêu. Chỉ là Hồng Ngọ Chiêu gan lại lớn đến vậy, ngay cả Dũng Chân Vương phi cũng dám trêu chọc.

 

Đường ca nhi khẽ nheo mắt, "Hồng lão bản từng nghe câu nói này chưa..." Cậu dừng lại, ý cười nhạt, "Họa từ miệng mà ra." Cậu đứng dậy, cổ tay xoay chuyển, rượu trong chén đổ ra mặt bàn, cậu nhìn thẳng Hồng Ngọ Chiêu, giọng không nặng không nhẹ, "Chén rượu này của Hồng lão bản, e là ta không dám uống."

 

Không khí đông lại, các ông chủ nhìn nhau. Ai cũng không ngờ Cảnh Đường Vân lại dám trực tiếp đối đầu với Hồng Ngọ Chiêu. Dù sao Hồng Ngọ Chiêu cũng là Hoàng thương, lại là Hội trưởng thương hội, địa vị không tầm thường.

 

Hồng Ngọ Chiêu sầm mặt, một lúc sau lại cười. Ánh mắt lão lóe lên ánh sáng đỏ, nhìn chằm chằm Cảnh Đường Vân, lời nói ra hoàn toàn không hề che giấu, "Ta chính là thích tính cách này của Cảnh lão bản."

 

Đường ca nhi thần sắc hơi thay đổi, "Đáng tiếc, ta không thích."

 

Cậu chào các ông chủ khác, rời đi phóng khoáng, như thể hoàn toàn không nhận ra ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng mình, như muốn ăn sống nuốt tươi cậu.

 

Đường ca nhi về phủ, liền kể chuyện này cho Thừa Tuyển Doãn. Hũ giấm của Thừa Tuyển Doãn đổ rồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần sau tôi sẽ đi cùng em!" Hắn ôm Đường ca nhi không buông, "Sao hết người này đến người khác lại nhòm ngó phu lang của tôi."

 

Đường ca nhi cười cười nhìn hắn, "Chuyện lương thảo thế nào rồi?"

 

"Tiền đủ rồi, tự nhiên không có vấn đề gì." Thừa Tuyển Doãn ánh mắt hơi trầm xuống, "Bây giờ chỉ xem cha ta và bọn họ thôi." Đường ca nhi biết hắn lo lắng Vạn Bách Phiếm, an ủi: "Cha rất lợi hại, người có thể đánh thắng, việc chúng ta cần làm là xử lý những người cần xử lý trước khi người về."

 

Thừa Tuyển Doãn tựa cằm lên vai Đường ca nhi, "Tội chứng chúng ta đang có vẫn chưa đủ để hạ bệ Hướng Tuyệt, bây giờ chỉ có thể chờ." Chờ Hướng Tuyệt tự tìm đường chết. Rồi họ dùng tội chứng đã thu thập được để giáng đòn chí mạng cho Hướng Tuyệt.

 

Trúc Tửu Lâu sau khi sửa chữa lại khai trương, việc kinh doanh bùng nổ, ngày khai trương đã chật kín khách. Đường ca nhi cười hài lòng, lại chợt nghĩ đến một số chuyện phiền lòng, cau mày lo lắng.

 

Mấy ngày này Vương phủ vô cùng náo nhiệt, hoặc là nữ quyến phủ đại thần nào đó đến thăm, gặp mặt thì vô cùng nhiệt tình, hoặc là thương nhân giàu có nào đó vác mấy gánh vàng bạc châu báu đến, nói lời dễ nghe, đại ý là muốn dùng tiền mua thân phận, thân phận gì? Thân phận Vương phi.

 

Đường ca nhi đã không biết đuổi đi bao nhiêu đợt người, thật sự đã mệt mỏi, suy đi tính lại, dứt khoát vào cung tìm Vu Lược giúp đỡ. Vu Lược nghe tình hình này, liền tổ chức tiệc mời nữ quyến có thân phận và địa vị ở kinh thành đến thưởng hoa tại hậu hoa viên, sau khi cảnh cáo một hồi, không còn ai dám đến Vương phủ tự tiến cử nữa, nhưng kinh thành lại truyền ra tin đồn Đường ca nhi vì giữ địa vị của mình mà định huynh muội cùng hầu một chồng.

 

Đường ca nhi vốn không để ý đến những lời đồn đại vô căn cứ này, cho đến khi tin đồn ngày càng lan rộng, cuối cùng ngay cả Hùng Bối Miêu cũng nghe được, thần sắc rối rắm đến hỏi cậu. Cậu vội vàng giải thích rõ ràng với Hùng Bối Miêu, đợi Hùng Bối Miêu đi rồi, cậu biết không thể để tin đồn này tiếp tục lan rộng.

 

Cậu sai hạ nhân trong phủ đi điều tra xem tin đồn này từ đâu ra, lại vào cung tìm Cảnh Tầm Vân đang học võ. "Muội ở kinh thành có đắc tội với ai không?"

 

Cảnh Tầm Vân cười ngượng ngùng, "Người muội đắc tội hơi nhiều, huynh chỉ cái nào?" Cảnh Tầm Vân không chịu uất ức, người khác cho cô bé một, cô bé phải trả người ta mười.

 

Cô ra ngoài chơi lại luôn thích dẫn theo Tiểu Trảo, Tiểu Trảo là một con sói thuần chủng, những công tử nhà giàu bị nuông chiều thấy con sói này không ai là không thèm muốn. Có người biết lý lẽ sẽ thương lượng với Cảnh Tầm Vân, có người lại trực tiếp cướp đoạt, mà những người cướp đoạt thường bị Cảnh Tầm Vân dạy cho một bài học rất thảm. Hà Quán chính là một ví dụ điển hình.

 

Đường ca nhi: "..."

 

Cậu thở dài, "Mấy ngày này muội cứ ở Hậu cung này nghỉ ngơi cho tốt, không có việc gì thì đừng ra ngoài." Hạ nhân Hậu cung không dám nói gì với Cảnh Tầm Vân, Cảnh Tầm Vân ở đây, có người bảo vệ, cũng yên tĩnh hơn, không cần nghe những lời phiền phức vô lý bên ngoài.

 

Cảnh Tầm Vân mắt lóe lên, ngoan ngoãn đồng ý. Đường ca nhi vừa đi, cô ném con dao trong tay cho thái giám bên cạnh, chạy đến trước mặt Khí Mĩ đang ngồi uống trà trong đình, nghiêm túc hỏi: "Tỷ nhận ra không?"

 

Khí Mĩ nhấp trà, mí mắt cũng không nhấc lên, "Chủ phu có chuyện giấu muội?"

 

"Đúng!" Cảnh Tầm Vân quả quyết nói: "Huynh ấy chắc chắn giấu ta chuyện gì, chúng ta xuất cung ngay đi."

 

Khí Mĩ chưa uống hết trà, không muốn đi lắm, cô hỏi: "Nếu ta nói cho muội biết chủ phu giấu muội chuyện gì, muội có thể không xuất cung không?"

 

Cảnh Tầm Vân dí mặt vào trước mặt Khí Mĩ, ép hỏi đầy áp lực: "Thành khẩn thì khoan hồng, chống đối thì nghiêm trị!"

 

Khí Mĩ thần sắc thản nhiên, ngay cả mí mắt cũng không động đậy, "Bên ngoài đang đồn chủ phu muốn Vương gia cưới muội làm Vương phi."

 

"Cái gì!" Một tiếng hét chói tai làm mặt hồ dưới đình gợn sóng.

 

"Giả thôi." Khí Mĩ hỏi: "Muội hoảng gì?"

 

"Ta đương nhiên biết là giả, nhưng sao lại có tin đồn vô lý như vậy truyền ra? Ai làm? Chẳng lẽ là muốn ly gián tình cảm giữa ta và ca ca? Quá độc ác!" Cảnh Tầm Vân nghiến răng nghiến lợi đọc hết những cái tên cô bé có thể nghĩ ra.

 

Khí Mĩ uống hết ngụm trà cuối cùng, đưa hai ngón tay kẹp lấy bánh đậu xanh, đang định đưa vào miệng, thì bị Cảnh Tầm Vân kéo đi. Bánh đậu xanh rơi khỏi tay, sắc mặt Khí Mĩ lạnh xuống.

 

Cảnh Tầm Vân cảm thấy lưng lạnh toát, quay đầu thấy ánh mắt lạnh lùng của Khí Mĩ, vỗ mạnh vai cô, "Ta biết tỷ cũng rất tức giận, chúng ta cùng đi tìm hung thủ thực sự!"

 

Khí Mĩ hất tay trên vai, "Bánh đậu xanh của ta chưa ăn xong."

 

Cảnh Tầm Vân nhận ra, cười hề hề, "Đừng giận, chúng ta lát nữa ra ngoài mua."

 

Khí Mĩ thần sắc dịu đi một chút. Cô tuy luôn lạnh lùng với người ngoài, nhưng lại dễ dỗ hơn nhiều trước mặt Cảnh Tầm Vân. Cảnh Tầm Vân lại nói, "Không đúng nha, bánh đậu xanh đó không phải Thủy mua cho ta sao?" Khí Mĩ thần sắc hơi khựng lại, "Muội không thích ăn mà."

 

"Ta không thích ăn." Cảnh Tầm Vân luôn cảm thấy có gì đó không ổn, một lúc sau cô ấy nói, "Ta không thích ăn, sao Thủy lại mua cho ta?" Cô nhớ lại, Thủy mỗi lần nói mua đồ ăn ngon cho cô ấy, nhưng đồ mua lại hầu hết không hợp khẩu vị cô ấy mà lại vô cùng hợp khẩu vị Khí Mĩ. Cô bé nhìn Khí Mĩ đang sải bước đi về phía trước, nheo mắt lại.

 

"Hai người có phải giấu ta làm gì không?"

 

Cô bé áp sát tai Khí Mĩ truy hỏi, Khí Mĩ hoặc là không để ý, hoặc là chuyển đề tài, trốn tránh rất rõ ràng. "Trả lời ta đi Khí Mĩ! Hai chúng ta không phải là tỷ muội tốt nhất sao? Huhu, có phải tỷ có đàn ông rồi nên không chơi với ta nữa không?"

 

Cảnh Tầm Vân lải nhải không ngừng, Khí Mĩ chợt dừng lại, chống tay bịt miệng cô bé. Cô bé chỉ nghĩ đã chọc giận Khí Mĩ, đang định nhận thua, lại thấy Khí Mĩ nhăn mày nhìn chằm chằm phía xa.

 

Cảnh Tầm Vân nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy một nha hoàn đang kéo tay Bảo Bảo đi rất nhanh. Họ cách nha hoàn một khoảng hồ, Khí Mĩ nhìn chằm chằm nha hoàn một lúc lâu, nói: "Nha hoàn đó không phải hạ nhân trong cung này."

 

Cảnh Tầm Vân thần sắc thay đổi, "Chặn nó lại!" Lời vừa dứt, Khí Mĩ liền bay người lên, mấy cái vọt đã đáp xuống bờ bên kia hồ.

 

Nha hoàn thấy Khí Mĩ, sắc mặt kinh hãi, lại muốn ôm Bảo Bảo bỏ chạy. Nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị Thủy chặn lại, nha hoàn thấy trước sau đều bị chặn, nghiến răng rút dao găm từ trong ngực ra đâm về phía Bảo Bảo.

 

"Keng!" Hòn đá không biết từ đâu bay tới đánh văng con dao găm trong tay nha hoàn, khi con dao găm rơi xuống đất, Khí Mĩ đoạt lại Bảo Bảo, Thủy áp nha hoàn xuống đất.

 

Cảnh Tầm Vân nhìn sang bên cạnh mình, Vu Lược thu tay, thần sắc lạnh lùng.

 

Bảo Bảo được Khí Mĩ ôm trong lòng vẫn còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghi ngờ nhìn xung quanh. Khí Mĩ hỏi nó, "Có bị thương không?" Bảo Bảo lắc đầu.

 

Để phòng ngừa vạn nhất, Vu Lược lại cho Thái y đến một chuyến. Thái y xem xong nói một tràng, đại ý là, đứa bé này quá mập, cần giảm cân. Mọi người im lặng, Tiểu Trúc Tử phản bác, "Bảo Bảo mập vừa đủ!"

 

Thái y bất lực lắc đầu, hàm ý nói với Vu Lược: "Lão phu hành nghề y nhiều năm, chỉ từng thấy có hai ca nhi tròn trịa như nó."

 

Vu Lược hỏi: "Ca nhi kia bây giờ thế nào rồi?"

 

Thái y vuốt râu trắng, "Từ khi ta nói đứa bé đó mập xong, người nhà họ liền không cho ta đi khám bệnh cho đứa bé đó nữa." Ông ấy nhìn Tiểu Trúc Tử, "Tiểu thế tử e là cũng không muốn gặp lại ta." Mấy năm trôi qua, ông ấy vẫn nhớ ánh mắt giận dữ của Lý đại nhân nhìn ông, thái độ đó gần như hoàn toàn giống với Tiểu thế tử bây giờ.

 

Vu Lược: "..."

Bình Luận (0)
Comment