Chương 1101:
Lão nha hoàn kinh ngạc nhìn bóng lưng Hạ Tịch Quán, trong cặp mắt đục ngầu đột nhiên liền rơi tí tách những giọt nước mắt.
Đều nói người sắp chết, sẽ nói lời thật lòng và thiện tâm, lão nha hoàn đột nhiên nghĩ tới rất nhiều năm trước, khi đó Liễu Anh Lạc còn nhỏ, cô bé thắt bím tóc luôn đi theo phía sau bà, ngọt ngào lại vui vẻ gọi bà là mẹ… mẹ ơi…
Bà đã từng là toàn bộ thế giới của cô bé kia.
Lão nha hoàn quỳ rạp trên mặt đất, khóc ra tiếng.
Lúc này cửa phòng lần nữa bị mở ra, hai thị vệ áo đen đi đến, lôi lão nha hoàn đi: “Quân vương đã kết thúc họp triều rồi, hiện tại muốn dẫn bà đi hỏi.”
Rất nhanh, lão nha hoàn bị bắt đến trước mặt Thượng Quan Đằng, Thượng Quan Đằng mới vừa biết, còn lo lắng chuyện tróc nã bố con Vương Lực Vương Dung, hắn từ trên cao nhìn xuống lão nha hoàn, lạnh giọng hỏi: “Nói đi, bà và Vương Lực là quan hệ như thế nào, Vương Lực hiện tại đang trốn ở đâu?”
Lão nha hoàn hoảng sợ nhìn Thượng Quan Đẳng, toàn thân đều run rẩy.
Thượng Quan Đằng híp mắt, hắn đi tới trước mặt lão nha hoàn, nghỉ ngờ nói: “Sao tôi lại cảm giác… bà hơi quen mặt, ba từng gặp tôi?”
Lão nha hoàn tràn đầy sợ hãi, hai bàn tay già nua cào xuống sàn nhà, nhưng rất nhanh bà ta cúi đầu, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Tôi… Không biết ngài, khụ khụ.”
Lão nha hoàn chọt ho ra đầy miệng máu.
Có máu tươi bắn đến trên chân Thượng Quan Đằng, Thượng Quan Đằng giận dữ, lúc này một cước đạp lão nha hoàn: “Bà già kia, bà dám ô uế giày tôi!”
“Vâng, quân vương.”
Thị vệ khiêng lão nha hoàn đi.
Hạ Tịch Quán vẫn còn ở trong Vương cung, lúc này Tình Nhi thấp giọng báo lại: “Công chúa điện hạ, bà lão kia đã chết.”
Hạ Tịch Quán cũng không bất ngờ, vừa rồi lúc cô bắt mạch cũng biết bà ta sắp tàn hơi: “Trước khi chết bà ta có nói gì không?”
Tình Nhi lắc đầu: “Không có, lúc đầu Thượng Quan Đằng cảm thấy bà ta hơi quen mặt, nhưng bà ta cắn răng, cũng không nói gì.”
Hạ Tịch Quán không biết có phải do mấy câu nói vừa rồi hay không mà đã gợi lên chút lương tri cuối cùng trong lòng bà ta, duyên phận mẹ con của bà ta và dì Anh Lạc, và sự bảo vệ của dì Anh Lạc đã vẽ lên dấu chấm tròn: “Đã biết, thông báo dì Anh Lạc, để dì Anh Lạc đến nghĩa địa nhặt xác bà ấy đi.”
“Vâng.” Tình Nhi nhanh chóng lui xuống.
Hạ Tịch Quán cũng định rời đi, thế nhưng lúc này bên tai truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần, có người tới.
Là ai?
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nghe được chất giọng ỏng ẹo của Thượng Quan Mật Nhi: “Lục tổng, đây là mẫu phi của em Họa phi, mẫu phi đã sớm muốn gặp anh, cho nên hôm nay hẹn anh tới trong cung.”
Rất nhanh, giọng Họa phi truyền đến: “Lục tổng, hạnh ngộ.
“Họa phi khách khí rồi.” Giọng nói trầm thấp từ tính đặc hữu của Lục Hàn Đình tiếng nói từ từ truyền tới.
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, cô không ngờ rằng hôm nay Lục Hàn Đình cũng vào cung, hơn nữa còn là được Họa phi đích thân mời.
Từ khi cô đi tới Hoa Tây Châu, Họa phi này còn chưa xuất hiện qua trước mặt cô, rất rõ ràng cô còn chưa đủ để cũng đủ để Họa phi coi trọng, nhưng bây giờ Họa phi đích thân mời Lục Hàn Đình, đủ để có thể thấy được Họa phi đối với Lục Hàn Đình coi trọng, Họa phi này muốn làm gì?
Họa phi đặt mắt trên người Lục Hàn Đình từ khi nào?
Có phải Họa phi đã biết thứ gì rồi không?
“Lục tổng, chúng ta đừng đứng ở chỗ này hàn huyên, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi.” Lúc này Họa phi đề nghị.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đầy cửa một căn phòng ra, lần vào, lúc này cô cảm giác ba người bên ngoài kia cũng đã đi tới, dưới tình thế cấp bách, cô núp ở dưới bàn trà.
Mới vừa tránh xong, Lục Hàn Đình, Họa phi và Thượng Quan Mật Nhi cũng tiến vào rồi.
Họa phi nói: “Lục tổng, mời ngồi, Mật Nhi, dâng trà.”