Chương 1206:
Viền mát Hạ Tịch Quán đỏ bừng, bên trong dâng lên tầng hơi nước trong suốt, ba năm nay ở Lan Lâu cô cũng là cửu tử nhất sinh, từng gian nan, từng lạc lõng, từng mê man, một bụng chua xót cùng ủy khuất.
Nhưng bây giờ hết thảy tất cả đều được xoa dịu, Hạ Tịch Quán đột nhiên cảm thấy đáng giá.
Thời gian thám thoát, giấy qua sặc sỡ, anh cùng cô vẫn là dáng vẻ thuở đầu khi gặp nhau, ai cũng không cách nào thay thế được bọn họ.
Đối mặt với lời tỏ tình thâm tình của Lida, Lục Hàn Đình mặt không chút thay đổi, đổi thành bát kỳ người đàn ông nào đều không thể cự tuyệt Lida tiến công nhiệt liệt như vậy, nhưng Lục Hàn Đình thờ ơ.
Lục Hàn Đình mắp máy môi mỏng, sau đó vô tình rút đi ống tay áo trong tay Lida, lúc này anh ngắng đầu, đôi mắt chim ưng đột nhiên nhìn sang hướng cạnh cửa: “Là ai? Đi .
ral” : Lục Hàn Đình khá cảnh giác, anh đã phát hiện Hạ Tịch Quán.
Thế nhưng, cạnh cửa không có động tĩnh gì, người kia cũng không có đi ra.
Lục Hàn Đình nhanh chóng chau mi tâm, anh bước qua, vươn bàn tay to dùng sức kéo lại cánh tay người đứng cạnh cửa.
Một thân thể nhỏ nhắn mềm mại trực tiếp ngã vào trong ngực anh.
Lục Hàn Đình hạ mắt liền thấy được khuôn mặt nhỏ quen thuộc, gương mặt ấy bây giờ ướt đẫm nước mắt.
Là Hạ Tịch Quán.
Vậy mà là cô!
Cô… đang khóc.
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới chính mình sẽ bị phát hiện nhanh như vậy, cô còn chưa kịp lau lệ trên mặt đã bị anh lôi đi ra, hiện tại va vào ngực của anh, cô nâng đôi mắt ươn ướt nhìn anh.
Lục Hàn Đình cũng nhìn cô, chỉ thấy hàng mi nhỏ dài như cánh ve hồ điệp hốt hoảng rung động, trong mắt cô đều là nước mắt, lóng lánh sóng nước, không gì sánh được sáng chói động lòng người.
Tim Lục Hàn Đình hung hăng siết lại, anh trầm giọng hỏi: *Sao cô lại ở chỗ này, cô… làm sao vậy?”
Khi một người đang uất ức không thể được ân cần thăm hỏi, bởi vì uất ức sẽ bị phóng đại, nước mắt trong suốt của .
Hạ Tịch Quán liền rơi xuống như thác đổ.
Cô càng khóc càng lợi hại, Lục Hàn Đình cũng cảm giác tim của mình bị bàn tay to tàn nhẫn siết chặt, vô cùng đau lòng, anh nhìn bên ngoài một chút: “Có phải có người bắt nạt cô không, có phải là chủ tử cô lại làm khó dễ cô?”
Lida đứng ở một bên, cô ta nhận ra Hạ Tịch Quán, đây không phải là tiểu nha hoàn kia sao?
Hiện tại Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình đứng chung một chỗ, hai người một cao một thấp, Lục Hàn Đình rũ mí mắt anh tuấn thấp giọng nói chuyện với cô, trong tiếng nói tựa hồ cũng lộ ra vài phần thận trọng mềm mại cùng dỗ dành cưng chiều.
Hạ Tịch Quán chỉ để ý khóc, ở trước mặt người đàn ông không ngừng rơi nước mắt, Lida đột nhiên có một ảo giác, thật giống như trước mắt hai người kia chính là cả thế giới bọn họ, bắt luận kẻ nào đều không chen lọt.
Lida kinh hãi, cô ta thấy qua một Lục Hàn Đình bạc tình, nhưng chưa thấy qua một Lục Hàn Đình hạ thấp mình dỗ dành một cô gái.
Thì ra anh cũng sẽ dịu dàng, chỉ là anh chỉ dịu dàng với người kia.
Thấy cô còn không dừng khóc, Lục Hàn Đình giơ bàn tay to lên, dùng lòng bàn tay to giúp cô lau nước mắt trên gò má: “Đừng khóc, nếu không, chúng ta đừng làm nha hoàn nữa…
“” Hạ Tịch Quán đột nhiên nở nụ cười, bị dáng vẻ vụng .
về của anh chọc cười vang, anh tưởng cô bị Thượng Quan Mật Nhi bắt nạ đến khóc. | Hạ Tịch Quán nhìn khuôn mặt quá mức anh tuần kia, đột nhiên nhào tới, hai tay nhỏ bé ôm chặt lầy vòng hông của anh.