Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1409

Chương 1409:

 

“Đúng vậy, em trai con yêu một cô gái, nhà gái gia muốn mấy trăm ngàn tiền sính lễ, lần này bó mẹ qua đây chính là để con nghĩ một vài cách.”

 

“Tiểu Liên, không phải ba mẹ ép buộc con, Ngô Hạo đối với con rắt tốt, tại sao con lại cãi nhau với Ngô Hạo, nghe lời ba mẹ, mau về nhà đi! Về sau phải sống hòa thuận với Ngô Hạo.”

 

Hai mắt đỏ hồng Trầm Tiểu Liên nhìn bó Trầm mẹ Trầm, ả thất hồn lạc phách dùng sức lắc đầu: “Con không muốn, con không muốn trở về nữa, bố mẹ không biết Ngô Hạo đối với con thế nào, Ngô Hạo có phải lại đồng ý cho hai người tiền không?”

 

“Cái này…” Bố Trầm cười giả lả nói: “Tiểu Liên, Ngô Hạo là con rễ của chúng ta, nó lấy chút tiền hiếu kính chúng ta là việc nên làm.”

 

“Tiểu Liên, mẹ nghe Ngô Hạo n bên ngoài con gặp được người đàn ông rất có tiền, cái này có phải thật không? Người đàn ông này thực sự rất có tiền sao, nhiều tiền hơn cả Ngô Hạo?” Hai mắt mẹ Trầm sáng rực, có chút muốn đổi con rễ.

 

Bố Trầm nhanh chóng kéo lại Mẹ Trầm: “Bà biết cái gì, bên ngoài những người đàn ông có tiền tuổi đều rất lớn, hơn nữa còn là có gia đình có con, Tiểu Liên chỉ có thể làm… vợ bé của bọn họ, vợ bé lầy không được tiền, chúng      ta sẽ không có tiên tiêu.”

 

Mẹ Trầm không đồng ý quan điểm này: “Tôi lại nghe nói vợ bé mới là có tiền nhất, chỉ cần hầu hạ những người đàn ông kia được rồi, kiếm tiền thể đếm tới mỏi tay.”

 

“Thật vậy chăng?” Hai vợ chồng một phen thương định phía dưới lúc này tha thiết nhìn về phía Trầm Tiểu Liên: “Tiểu Liên, cái kia có tiền người đàn ông đối tốt với ngươi sao, anh ở đâu, ngươi làm cho anh mời chúng ta ăn, cũng cho chúng ta hảo hảo nhận thức một chút anh a.”

 

Trầm Tiểu Liên thất vọng cùng cực nhìn bố Trầm mẹ Trầm: “Bố mẹ, hai người xem con thành cái gì, hàng hóa sao, treo giá cao rồi bán?”

 

Vừa so sánh với lòng tham lam của bố Tràm Mẹ Trầm, Trầm Tiểu Liên giống như là đóa hoa nhỏ yếu ớt trong gió, khiến người ta hận không thể hiện tại bảo vệ ả vào trong ngực.

 

“Tiểu Liên, con nói thế, bố mẹ nuôi con lớn như vậy, đây là lúc con hiều thuận bọn ta, hơn nữa, không phải con đã tìm được một người đàn ông có tiền sao, bọn ta muốn gặp anh ta thế nào?”

 

Trầm Tiểu Liên níu chặc quả đấm nhỏ, ả khẽ động, gót chân đã treo lơ lửng, làm cho đám quần chúng ăn dưa hít vào một ngụm khí lạnh.

 

Nhưng ả không biết lúc này nguy hiểm, trong đôi mắt to ngập nước lộ ra sâu đậm tuyệt vọng: “Tôi sẽ không để cho hai người gặp anh ấy, anh ấy chính là đại ca ca của tôi, con tình nguyện chết ngay bây giờ…”

 

Trầm Tiểu Liên làm bộ xoay người nhảy xuống, quần chúng ăn dưa vừa định lên tiếng ngăn cản, Trầm Tiểu Liên khẽ ngừng lại, ả ngẳng đầu, ánh mắt nhanh chóng rơi trên người Lục Hàn Đình, ả như là nhận hết tất cả ủy khuát, mũi đỏ lên, từng giọt nước mắt lớn cứ như vậy rơi xuống, còn nức nở nói: “Đại ca ca…”

 

Lục Hàn Đình mang theo Hạ Tịch Quán hiện thân vẫn luôn không hé răng, hiện tại đột nhiên bị ánh mắt của mọi người dán vào.

 

Bố Trầm mẹ Trầm nhìn Lục Hàn Đình, khiếp sợ há to miệng, bọn họ không thể tin nói: “Tiểu… Tiểu Liên, anh ta chính là… người đàn ông có tiền mà con tìm được?”

 

Bố Trầm mẹ Trầm hết sức tham lam, thích nhất tiền, bọn họ cũng đã gặp vài kẻ có tiền, nhưng kẻ này so với đệ nhất tài phiệt toàn cầu Lục Hàn Đình, đơn giản là cách biệt một trời.

 

Bố Trầm mẹ Trầm từ trên xuống dưới nhìn Lục Hàn Đình mắy lần, chất vải sang trọng khoác lên thân Lục Hàn Đình, chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay rắn chắc, toàn thân cộng lại trên cả nghìn vạn lần rồi, tất cả đều là tiền.

 

Đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình nhàn nhạt quét qua bố Trầm Mẹ Trầm còn có Trầm Tiểu Liên, anh cũng không lập tức tiếp lời Trầm Tiểu Liên, mà là ôn tồn nhéo nhéo tay Hạ Tịch Quán: “Trên sân thượng gió lớn, có lạnh không?”

 

Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Em vẫn ổn.”

 

Lục Hàn Đình giơ lên ngón tay rõ khớp xương cởi áo khoác ngoài trên người ra, sau đó khoác trên bờ vai oánh  nhuận của cô.

 

Áo khoác ngoài của anh rất lớn, bọc hết cơ thể nhỏ nhắn của cô, chỉ để lại cái đầu nhỏ, ngón tay anh thông thạo lật qua lật lại, thay cô cài chắc nút áo: “Em đứng yên ở đây đừng đi đâu cả.”

 

“Biết rồi, anh đi đi.”

 

Lục Hàn Đình lúc này mới nhắc chân dài tiến lên, đi về phía Trầm Tiểu Liên, anh cao ngất đứng nghiêm, ánh mắt rơi trên mặt Trầm Tiểu Liên: “Nơi đó nguy hiểm, qua đây.”

Bình Luận (0)
Comment