Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1437

Chương 1437:

 

Ngón tay Liễu Anh Lạc cuộn lại, gương mặt đã đỏ có thể nhỏ máu, hai lần trước đều là ở trong mơ, còn lâu mới có được cảm giác cường liệt như khi tỉnh như bây giờ, hiện tại bà cảm giác được rõ ràng bàn tay của ông rơi trên người bà.

 

Đã đến nước này, Liễu Anh Lạc xem như đã hiểu, vậy căn bản cũng không là mơ, mà là… thật.

 

Ông chắc là cho bà uống thuốc gì, để bà mê man, sau đó thừa dịp bà ngủ mê man vào phòng bà, không cố ky mà bắt nạt bà.

 

Nhưng, bà còn có một nghỉ vấn, đó chính là thân thể của ông…

 

Lẽ nào, ông đã “được” rồi?

 

*Bảo em đêm nay ở lại chỗ này vì sao không nghe lời?”

 

Lúc này ông cúi đầu thì thầm bên tai bà: “Tuy là cho em uống thuốc này không tổn hại thân thể, thế nhưng cơ thể em bây giờ chung quy vẫn không thể uống thuốc nữa.”

 

Bàn tay của ông dời xuống, rơi trên bụng bà, êm ái quay vòng: “Anh bây giờ còn không biết nên làm sao với em và con bây giờ,, anh chưa từng ngờ em sẽ mang thai, lúc đầu vốn chỉ muốn… yêu thương em một chút…”

 

Con?

 

Liễu Anh Lạc hoàn toàn không biết ông đang nói cái gì, con gì cơ, ông nhằm à?

 

Bà gần đây khẩu vị không tốt, bình thường sẽ nôn mửa, nhưng tuyệt đối không phải mang thai, năm đó con gái của bà mắt đi, ông lại đòi hỏi vô độ, bà rất sợ chính mình sẽ lại mang thai, cho nên len lén làm giải phẫu hạn chế sinh đẻ, nên bà sẽ không mang thai nữa, hơn nữa bà bao nhiêu tuổi rồi chứ, cháu trai cháu gái cũng ba tuổi rồi, bà làm sao có thể mang thai?

 

Quán Quán nói tất cả rồi, bà do nhiễm lạnh ban đêm nên mới chán ăn.

 

Nhưng có một việc khẳng định, đó chính là… ông thực sự bỏ thuốc bà, sau đó…

 

Liễu Anh Lạc cảm giác nụ hôn của ông lại rơi trên mặt bà, rất nhanh ông liền cầm tay bà, đại khái là cố ky bà mang thai, không dám lại xằng bậy, cho nên nắm tay bà một đường đi xuống…

 

Liễu Anh Lạc đụng phải một khúc gỗ nóng rực, đó là!

 

Bà đột nhiên rút tay mình về, sau đó mở mắt ra: “Lục Tư Tước, tên lưu manh này!”

 

Lục Tư Tước hoàn toàn không ngờ tới Liễu Anh Lạc lại đột nhiên tỉnh lại, ngay lúc ông đang khắc chế cơn động tình, cặp mắt u trầm kia nhiễm vài phần tình dục, lúc này bàn tay của ông đột nhiên hất qua, Liễu Anh Lạc dưới người đã tỉnh.

 

Liễu Anh Lạc đẩy ông ra, xấu hổ và giận dữ khiến cả khuôn mặt bà bạo nổ, bà đưa tay cầm lên một cái gối, dùng sức nện vào khuôn mặt tuần tú của ông.

 

Lục Tư Tước không tránh, bị gối cho đập trúng, hiện tại ông biết mình lộ rồi, ông vươn tay ôm Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, em hãy nghe anh nói!”

 

Liễu Anh Lạc hiện tại không muốn nghe gì, chỉ cần nghĩ đến chuyện ông đã làm với mình, bà liền hận không thể nhào tới cắn ông một cái.

 

Ông sao lại… vô liêm sỉ như thế!

 

Bây giờ nghĩ lại lần đầu tiên bà ngủ lại chỗ ông cũng chính là lúc bà mới từ Lan Lâu Cổ Quốc trở lại, ông vậy mà đã đưa bà… đến giường rồi.

 

Lần thứ hai lại mơ giấc mơ kỳ quái kia, bà liền nghỉ ngờ, ông còn gọi bác sĩ tới diễn kịch cho bà xem, quả thực xem bà thành một đứa đại ngốc.

 

Khi đó bà còn đang cho bà đã mộng xuân về mình và ông mà chột dạ né tránh, ông rõ ràng cái gì cũng biết, còn giả vờ là chính nhân quân tử!

 

Thân thể ông căn bản cũng không có khuyét điểm, ngược lại còn rất hoàn hảo!

 

“Lục Tư Tước, anh đừng đụng vào tôi!” Liễu Anh Lạc đứng dậy xuống giường, bà trực tiếp chạy đến ngoài cửa, bà không muốn lại ở cùng ông nhiều hơn một giây nào nữa.

 

Thế nhưng Lục Tư Tước chân dài đuổi theo, ông vươn cánh tay tráng kiện từ phía sau bóp chặt rồi vòng eo mềm mại của bà, bá đạo kéo bà vào trong ngực mình: “Anh Lạc, em hãy nghe anh nói, đừng tức giận.”

 

“Lục Tư Tước, anh buông ral Anh… lão già lưu manh này!”

 

Liễu Anh Lạc dùng sức gỡ ngón tay của ông, muốn tránh thoát ràng buộc của ông.

 

Liễu Anh Lạc sẽ không mắng người, lần này cũng bị buộc nóng nảy nên mới mắng ông một tiếng “lão già khốn nạn”, “Lão già khốn nạn” Lục Tư Tước: “…

Bình Luận (0)
Comment