Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1557

Chương 1557:

 

Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa căn hộ của cô vang lên.

 

Là ai2 Diệp Linh thuận tay cầm áo khoác ngoài phủ thêm, sau đó mở cửa ra, ngoài cửa là bố của Cố Dạ Cần – Có Hiền.

 

Tình cảm của Diệp Linh đối với Có Hiền rất phức tạp, năm đó bố mẹ cô chết trong tai nạn giai thông, anh trai ruột lại mắt tích trong một đêm, cô lập tức làm cô nhi, đúng lúc đó Có Hiền xuất hiện, mang cô về Có gia.

 

Diệp Linh rất cảm kích Có Hiền, bác Cố trong khoảng thời gian rất dài như đã làm bó cô, thế nhưng cô rất nhanh đã nghênh đón chửi rủa sắc bén của Cố phu nhân, trong đó rất nhiều lời mắng cô giống với mẹ cô, đều là hồ ly tinh, trưởng thành liền muốn bò lên trên giường Có Hiền.

 

Cứ như vậy, Diệp Linh cảm giác giữa mình và Cố Hiền rất lúng túng, theo lớn lên, cô cũng càng ngày càng cách Có Hiền thật xa.

 

Hiện tại không ngờ Có Hiền sang đây thăm cô.

 

“Bác Có, sao bác lại tới đây?”

 

Cố Hiền từ ái nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, bác vừa lúc tới Đề Đô làm một chút việc, cho nên tiện đường tới thăm con, mấy năm này con cũng không về nhà, cũng không chủ động liên lạc bác, bác lo lắng cho con.”

 

“Bác Có, con rất tốt ạ, bác không cần lo đâu ạ.”

 

Cô Hiên nhìn thoáng qua trong căn hộ: “Linh Linh, trong căn hộ con có ai không, chúng ta vào nói chuyện đi.”

 

Diệp Linh đã trưởng thành, mặc kệ Cố Hiền đối với cô là tâm tư gì, hai người cũng không thích hợp ở một chỗ: “Bác Cố, bạn con ở bên trong, đêm nay không tiện lắm.”

 

Cố Hiền gật đầu: “Linh Linh, kỳ thực những lời này của bác, bác với mẹ con là cố nhân, trước đây đón con về nhà chính là muốn nuôi con như con gái, nhưng vợ bác…”

 

Nói rồi Cố Hiền nặng nề thở dài một hơi: “Con à, máy năm nay con thẹn với con, khổ con rồi.”

 

Hàng mi như cánh quạt của Diệp Linh run lên: “Bác Có, bác không thẹn với con mà, trong lòng con rất cảm kích bác.”

 

“Linh Linh, bác…” Cố Hiền muốn nói lại thôi, đầy mặt bi thương, sau đó gã chậm rãi vươn tay, kéo bàn tay nhỏ của Diệp Linh.

 

Còn chưa kéo đến, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười thật thấp: “Bó, bố tới Đế Đô sao không nói với con một tiếng?”

 

Diệp Linh ngẳng đầu, lập tức liền tháy Có Dạ Cản.

 

Có Dạ Cần tới, hiện tại cao ngất đứng lặng ở trong góc phòng mờ tối phía trước, ánh sáng bên kia rất yếu, khuôn mặt đẹp trai không thể kén chọn kia ẩn ở bên trong lộ ra vài phần bí hiểm.

 

Anh tới gấp gáp, nơi đầu vai phẳng đọng phong sương giá rét, mặc dù đang cười, nhưng nụ cười lại lạnh thấu xương.

 

— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu —— Sáng sớm hôm sau, Lục Tư Tước đến công ty, tiếp tân nhanh chóng chào đón: “Chủ tịch, những thứ này đều là nhóm thục viện thiên kim hôm qua tặng cho ngài, ngài xem nên xử lý như thế nào?”

 

Lục Tư Tước nhìn thoáng qua đống quà chồng chất như núi kia, nhóm thục viện thiên kim đều mua toàn thương hiệu quốc tế, mặt Lục Tư Tước không chút thay đổi, đi nhanh: “Vứt hết.”

 

“Vâng, chủ tịch.”

 

Lúc này Lục Tư Tước đột nhiên thấy được một chiếc túi xách tay tinh xảo, anh quỷ thần xui khiến dừng bước.

 

“Chủ tịch, món quà này là một cô gái tặng cho ngài, cô bé này rất đẹp, cô bé ngày hôm qua đợi anh một ngày, đến khuya mới đi.” Tiếp tân đưa chiếc túi lên.

 

Lục Tư Tước lấy món quà bên trong ra, đây là một cái…

 

hộp đựng sao giấy.

Bình Luận (0)
Comment