Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1560

Chương 1560:

 

Nói xong, Cố Dạ Cần xoay người.

 

Có Dạ Cần đi tới hành lang gấp, rất xa anh ở phía trước thấy được Diệp Linh, Diệp Linh cũng không có vào căn hộ, mà là đứng ở nơi đó, đang chờ anh.

 

Cô cúi cái đầu nhỏ, mái tóc xoăn màu trà dính hơi nước rũ xuống đầu vai, lui đi vẻ gai nhọn lãnh diễm ngày thường, cô bây giờ rất nhu thuận mềm mại.

 

Trước đây cô vẫn ngoan ngoãn mềm mại như vậy, cười rất ngọt rất ngọt, sau này, cô đã thay đồi.

 

Đại khái chính là một đêm sinh nhật 18 tuổi kia của cô, anh tính kế chiếm đoạt cô, phá hủy cô, một đêm kia cô kéo hành lý rời đi, lúc trở lại lần nữa chính là dáng vẻ gai góc đó.

 

Cố Dạ Cần chậm rãi dừng bước, anh đứng ở chỗ này, từ rất xa nhìn cô, anh nhớ tới rất nhiều năm trước lần đầu tiên lúc nhìn thấy cô.

 

Khi đó cô là hòn ngọc quý trên tay của Diệp gia nhà cao cửa rộng, có một lần bố anh Có Hiền dẫn anh đến Diệp gia làm khách, Diệp Linh và mấy đứa bé trong đại viện cùng nhau tan học trở về.

 

Ngày đó Diệp Linh mặc một đôi giày da mũi tròn, mái tóc dài mang theo vẻ gợn sóng tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mà kiều diễm, nụ cười nắng mà rực rỡ.

 

Cô bị những đứa bé kia vây ở chính giữa, những đứa trẻ kia đều rất thích cô, giương mắt muốn nói chuyện với cô.

 

Trong đó có một đứa bé thấy được anh, nhanh chóng vươn tay chỉ: “Linh Linh, cậu mau nhìn kìa, nhà cậu lại có khách tới, chắc lại là mời bó cậu làm việc rồi.”

 

Diệp Linh nho nhỏ quay đầu, lập tức liền thấy anh.

 

Cô không giống với những đứa trẻ kia, không có cảm giác về ưu việt và vẻ cao cao tại thượng trời sinh, cô chạy tới, mở to đôi mắt sữa vừa mềm vừa to chớp chớp nhìn anh, thanh tuyến ngọt ngào gọi anh: “Anh ơi, chào anh nha, em mời anh ăn kẹo.”

 

Cô đưa một cây kẹo que ngũ sắc trong bàn tay tới.

 

Về sau rất nhiều năm Có Dạ Cần mới biết, Diệp Linh với anh không phải là người của một thế giới, thật giống như khoảng cách giữa bọn họ hiện tại, cách thiên sơn vạn thủy.

 

Anh chỉ có thể đứng ở nơi này, từ xa nhìn cô.

 

Cô từ nhỏ đã sinh trưởng ở trong ánh dương, là đóa hồng yếu ớt được che chở, mà anh từ nhỏ sinh trưởng trong hắc ám và dơ bẩn, muốn phá hủy nhát chính là kiểu như cô, nhưng, muốn có được nhất cũng là cô.

 

Lúc này phía trước Diệp Linh ngẳng đầu, thấy được anh.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Dạ Cần thu hồi tâm tư, sau đó nhấc chân dài, đi tới bên cạnh cô.

 

Ánh mắt Diệp Linh rơi vào má phải của anh, vừa rồi một cái tát kia Có Hiền đánh hết sức lực, nên má phải của anh hồng hồng, mơ hồ có thể thấy dấu tay: “Bác Cố đánh anh?”

 

Có Dạ Cần câu môi: “Thấy rồi còn hỏi?”

 

“Bác Cố vì sao đánh anh, hai người cãi nhau?” Diệp Linh tiến lên, giơ bàn tay nhỏ lên sờ sờ lên vết đỏ trên khuôn mặt tuần tú ấy.

 

Có Dạ Cần vươn tay, kéo lại bàn tay nhỏ bé của cô, anh móc môi thành đường vòng cung tà nịnh: “Bố anh cấm anh tới quấy rầy em.”

 

“Vậy đáng đời! Nên để cho bố anh đánh chết anh!” Diệp Linh giận anh liếc mắt, trực tiếp rút tay mình về.

 

Lúc này Có Dạ Cần chú ý tới trên người cô, trong cổ áo khoác ngoài cô lộ ra một đoạn cổ trắng nhỏ, da thịt cô quá mềm, tinh tế trắng nõn thơm ngát, bên trong cô dường như không mặc quân áo.

 

Khuôn mặt tuần tú Cố Dạ Cần thoắt cái liền lạnh xuống: “Diệp Linh, bên trong em không mặc quần áo liền chạy ra ngoài?”

 

Có ý gì?

 

Diệp Linh nhìn anh.

Bình Luận (0)
Comment