Chương 1687:
Đàn ông tặng trang sức cho phụ nữ, phụ nữ phải lấy cơ thể tặng lại, không phải giao dịch thì là cái gì?
Cố Dạ Cẩn còn chưa tặng châu báu kim cương cho cô, bởi vì anh và cô đều là nam nữ trưởng thành, một khi cửa số bị đâm thủng rồi, sẽ không kiêng nễ gì cả.
Ta.
Diệp Linh để điện thoại di động xuống, không nhắn nữa.
Thế nhưng rất nhanh tiếng đập cửa đã vang lên, ngoài cửa có người.
Người nào?
Diệp Linh ngắng đầu, nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt.
“Cốc cốc cốc”, cô nghe được tiếng ngón tay rõ ràng khớp xương của người đàn ông gõ trên ván cửa, phát ra âm thanh chằm chậm có lực.
Cô không mở cửa, người ngoài cửa cũng không gấp, ngược lại mười phần kiên trì tiếp tục gõ cửa.
Diệp Linh biết, Có Dạ Cần tới.
Đúng như Hoa tỷ nói, cô khẽ ngoắc ngoắc ngón tay, chó Nhật Cố Dạ Cẩn liền hấp ta hấp tấp chạy tới.
Cô có nên mở cửa hay không?
Cô biết mình một khi mở cửa, sẽ không còn đường rút lui.
Ngoài cửa thật sự là Cố Dạ Cần, anh đang gõ cửa, nhưng, Diệp Linh không mở.
Anh gõ thật lâu, song bên trong không có động tĩnh gì.
¿ Cô không muôn mở cửa.
Cố Dạ Cần ở ngoài cửa đứng một hồi, sau đó xoay người rời đi.
Một giây kế tiếp “cạch” một tiếng, cửa phòng sau lưng mở ra.
– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Năm đầu tiên của Lục Tư Tước cùng Liễu Anh Lạc, nghênh đón sinh nhật 15 tuổi của Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc 15 tuổi đã kinh diễm toàn bộ giới thiết kế trang sức, cô thành lập ra nhãn hiệu trang sức của riêng mình, nhưng tên thương hiệu đời này của cô không phải FLY, mà là – QUEEN.
Liễu Anh Lạc nghĩ, bản thân đời trước yêu tự do, lại hèn nhát, đời này, cô chỉ muốn làm QUEEN của chính mình, dũng cảm yêu, không phụ yêu.
Sinh nhật 15 tuổi của Liễu Anh Lạc tổ chức ở Los Angeles, đoàn đội nhỏ của cô gồm hơn 30 người quay vòng cô, cô ở giữa lời chúc phúc của tất cả mọi người cầu nguyện.
Cô chỉ có một điều ước – gả cho Lục Tư Tước… sinh cho Lục Tư Tước một đứa con trai, sinh một đứa con trai giống như… Lục Tử Tiễn.
Mỗi khi nhớ tới Lục Tử Tiễn, trong lòng Liễu Anh Lạc vẫn mơ hồ đau đớn như cũ.
: Lúc này không biết là người nào hét lên một tiếng – ấy, Lục tổng tới!
Liễu Anh Lạc trong ánh nến chập chờn ngắng đầu, Lục Tư Tước đã đi tới bên cạnh cô.
Cố Dạ Cẩn dừng chân, sau đó xoay người, cửa phòng chỉ mở một kế hở, Diệp Linh đứng ở bên trong, lộ ra đôi mị mâu, đang nhìn anh.
Cô thay váy, trên người bây giờ là váy ngủ màu đỏ hoa hồng, màu đỏ hoa hồng rất kén, phụ nữ thông thường đều không khống chế được nó, đều có vẻ rất quê mùa, thế nhưng khoác trên người Diệp Linh lại hoàn mỹ đến lạ, sắc đỏ hồng càng tôn lên da thịt trắng nõn của cô, tăng thêm mấy phần yêu mị, hiện tại mái tóc quăn lười biếng khoác lên vai, cô để chân trần đứng ở trong khe cửa, đôi mắt ươn ướt nhìn anh, thực sự là một… tiểu yêu tinh.
Có Dạ Cần chạy tới, đi tới trước mặt cô, anh câu môi mỏng cười nhẹ: “Anh nghĩ em sẽ không mở cửa cho anh.”