Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1779

Chương 1779:

 

Quán Quán đáp – Chờ đến lúc mẹ gọi điện thoại cho bó, bố có thể về.

 

Ông không chắc chắn – Mẹ con mà gọi điện thoại cho bố sao, có đôi khi bố cảm thấy mẹ con có chút thích bố, có đôi khi lại cảm thấy bố chỉ là đồ chơi giải trí của bà ấy, trái tim của bà ấy luôn không đoán ra được, bố không chắc chắn.

 

Quán Quán nói – Bố, nếu như mẹ gọi điện thoại cho bố rồi, vậy đại biểu bà ấy đang nói cho bố biết… bà thích bố đó.

 

Trong khoảng thời gian đi công tác này ông sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho người làm nữ, hỏi bà mỗi ngày đã làm gì, không rõ chỉ tiêt, chỉ muôn biết tin tức của bà.

 

Song ông rất nghe lời Quán Quán nói, dù sao Quán Quán là cô con gái cưng duy nhất của ông và Lâm Thủy Dao, chuyện con gái giao phó, mặc kệ cao thấp, khẳng định có lý do của con, ông làm theo là được.

 

Tuy là con gái từ nhỏ đã không có lớn lên bên người ông, nhưng cái này cũng không gây trở ngại Lệ Quân Mặc trở thành người hầu của cô con gái mình.

 

Ông một mực chờ đợi điện thoại của Lâm Thủy Dao.

 

Tối hôm qua, điện thoại của bà tới.

 

Ông biết, ông cuối cùng đã có thể trở vê nhà.

 

Lệ Quân Mặc vươn bàn tay bưng lấy mặt của Lâm Thủy Dao : “Dao Dao Dao Dao, em cũng thích anh, đúng không?”

 

Lâm Thủy Dao tuy tức giận, nhưng bà không muốn lừa mình dối người, mấy ngày này ông rời đi đã móc rỗng trái tim bà.

 

Vừa rồi bà tưởng ông xảy ra tai nạn xe cộ, khoảnh khắc ấy cả bầu trời bà như thể đã đồ sụp.

 

Bà Lâm Thủy Dao thích một người sẽ không kinh sợ, yêu là phải nói ra thật {o.

 

“Lệ Quân Mặc,” Bà ngước khuôn mặt nhỏ tỏa nắng động nhân nhìn ông: “Anh nghe cho rõ, em thích anh, em thích anh, sau này anh còn dám bỏ em lại bỏ chạy, em liền… ưml”

 

Lệ Quân Mặc trực tiếp hôn lên môi bà.

 

Lâm Thủy Dao cảm thấy đại não thiếu oxi, bà vươn tay đầy ông ra, lúc này có một món đồ nho nhỏ tròng vào ngón tay phải áp út của bà.

 

Là một chiếc… nhẫn kim cương.

 

Ông đeo nhân cưới cho bà: “Dao Dao, gả cho anh, chúng ta kết hôn đi!”

 

Lâm Thủy Dao nhìn chiếc nhẫn cưới rạng rỡ tỏa sáng, trong nước mắt cong đôi môi đỏ mọng: “Nhẫn cưới cũng đã đeo lên, em còn có thể cự tuyệt sao?”

 

Bà đồng ý rồi!

 

Bà sắp trở thành vợ ông rồi!

 

Lệ Quân Mặc vươn tay, lần nữa ôm Lâm Thủy Dao vào trong ngực của mình.

 

Lâm Thủy Dao đã cảm thấy ông ôm đặc biệt dùng sức, bà nhanh thở không nổi, bà nỗ lực từ trong ngực của ông chui cái đầu nhỏ ra: “Em bằng lòng gả cho anh, điêu kiện nhận lời lây anh ngay từ đầu anh nói không cho quyt, anh đã nói sẽ giao tất cả tiền cho em, để em đếm tiền sống qua ngày.”

 

Lệ Quân Mặc dùng sức hôn mái tóc dài của bà: “Yên tâm, anh sẽ không quyt, tiền của anh đều giao hết cho em, em cho anh một chút tiền tiêu vặt là được.”

 

Lâm Thủy Dao hừ hừ: “Anh ngàn vạn lần đừng tưởng rằng em chiếm món hời lớn, người giống em bên trong có thể xinh đẹp như hoa, bên ngoài có thể kiếm tiền nuôi gia đình, nữ vương em đã làm qua, hoàng hậu cũng đã từng là lựa chọn của em, làm vợ anh vốn chính là tiện cho anhl”

 

“Hơn nữa, em còn có đầu óc kinh doanh, nếu như em đi thi ngành quản lý tài chính, hiện tại ít nhât cũng lên đên chức giáo sư rồi đó… ưml”

 

Lệ Quân Mặc lần nữa chặn lại cái miệng nhỏ đóng mở không ngớt kia của bà lại.

Bình Luận (0)
Comment