Chương 1825:
Vậy nên, chị gặp được Diệp Linh.
Đó là nơi đất khách quê người, lúc đó Diệp Linh chỉ đầy 18 tuổi ngồi ở trong căn phòng trọ rất nhỏ, trong phòng trọ có một cánh cửa số, cô ôm đầu gối ngồi ở phía trước cửa sổ, ngước khuôn mặt nhỏ nhìn ánh mặt trời ngoài cửa số, lúc đó Hoa tỷ liền kinh hãi, cô không biết nên hình dung cô bé Diệp Linh này như thế nào, cô gái mới chỉ 18 tuổi lại như là… như là cây Mạn Đà La bên vách núi, tuyệt vọng mà yêu dã.
Cùng ngày đó, chị mang Diệp Linh về nước, đêm đó trở về nước, hai người đi trên đường cái.
Diệp Linh đột nhiên dừng bước, cô nhìn một nghệ nhân đang hát rong bên đường mà ngắn người.
“Linh Linh, em có muốn lên trước hát một bài không?”
“Được chứ ạ?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên được rồi.”
Hoa tỷ đi tới, cùng nghệ nhân kia trao đổi vài câu, sau đó từ trong túi móc ra mấy tờ tiền, nghệ nhân kia đưa đàn ghi-ta cho Hoa tỷ.
Hoa tỷ lại đưa đàn ghi-ta cho Diệp Linh: “Linh Linh, đàn một bản đi! Sau khi về nước, em chính là một người mới rồi, cùng đi cáo biệt bản thân đi, trước khi đi, em phải nhất hát một bài.”
Diệp Linh ngồi trên băng ghế, đặt đàn ghi-ta tà ở trước người, ngọc tay trắng nhỏ bé gảy lên.
Trước khi đi phải hát một bài?
E rằng cô cũng không biết mình muốn hát cái gì, cho nên tùy ý đàn hát rồi ca lên — Dập tắt khói thuốc đi!
Sẽ tốt cho sức khỏe hơn đôi chút.
Tuy là như vậy rất khó nỗi nhớ anh hằng đêm.
Luyến tiếc vứt đi tấm ảnh chụp chúng ta ôm nhau.
Nhưng lại không muôn đề mình nhìn thấy nữa.
Nên đành giấu nó sau khung ảnh.
Mở cửa số ra đi!
Tâm trạng sẽ khá khẩm hơn đôi chút, Như vậy em còn có thể mỉm cười buông tay anh.
Đây là đĩa nhạc em thích nhất.
Anh nói đây chỉ là một đoạn nhạc mà thôi.
Vậy mà lại làm em sau này nhớ mãi…
Diệp Linh có lẽ không biết bản thân đang hát cái gì, thê nhưng Hoa tỷ, tât cả mọi người tại chỗ nghe, ai nấy đều biết, đây là bài hát kinh điển những năm 80 của Lão Lang — “Thoát Khỏi Nguy Hiểm.”
Đường phố phồn hoa náo nhiệt không biết từ lúc nào đã an tĩnh lại, ai aia cũng ngoái đầu nhìn về hướng này, nhìn cô gái đó.
Trên người cô gái mặc chiếc váy xếp ly màu xanh nhạt, như một đóa hồng tỏa nắng động nhân chờ ngày nở rộ, 18 tuổi, thanh xuân mơn mỏn, vô ưu vô lo.
Nhưng cô chọn hát một bài như vậy, một bài ca tang thương đau xót.
Mọi người không biết vì sao cô 18 tuổi lại chọn bài hát này?
Mọi người không biệt vì sao giọng hát du dương ấy vừa ca lên bài hát này lại… khiến người ta muốn khóc đến như vậy?