Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1833

Chương 1833:

 

Cô kêu đau, kêu rất nhỏ, sinh ra vài mùi vị ngây ngô mềm yếu, Cố Dạ Cẩn không muốn thực sự giết chết cô, nên anh buông lỏng môi cô ra, khàn giọng khiển trách: “Kêu loạn cái gì? Nói bao nhiêu lần rồi, đau, cũng phải nhịn.”

 

Diệp Linh tránh khắp nơi, muốn tách rời hỏi ngực anh, né tránh hơi thở nam ính công thành đoạt đất của anh: “Em hực sự đau… bụng em đau quá…”

 

Diệp Linh thực sự cảm thấy đau bụng, cô đầy đầu đều là hình ảnh sảy thai năm 18 tuổi áy, rất nhiều rất nhiều máu từ trong thân thể cô tuôn ra ngoài.

 

Lách tách.

 

Trong gian phòng thuê nho nhỏ, máu nhiễm đỏ ga giường, sau đó một giọt tiếp lấy một giọt lách tách rơi trên mặt đất, giống như dòng suối nhỏ quanh co chậm rãi chảy xuôi đến cạnh cửa.

 

Cô nằm ở trên cái giường nhỏ đó, cảm giác có vật gì chảy ra khỏi cơ thể mình, khi đó anh không ở cạnh, không ở bên cạnh cô, cô chỉ có thể nghe tiếng máu nhỏ xuông “tí tách tí tách”.

 

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, có lẽ không có gì hơn nữa.

 

Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh hoảng loạn rung rung vài cái, trong mắt đã có giọt lệ nóng bỏng điên cuồng đập xuống.

 

“Đau, em đau quá… bụng em đau quá…” Cô rên rỉ nói.

 

Cố Dạ Cẩn biết thân thể cô mềm, không chịu nổi đau, trước đây anh cưng chiều cô thương yêu cô, cho nên mới nhịn xuống không động vào cô.

 

Cô về đã mấy năm, mấy năm này cô nở rộ, mỗi ngày đều khoe sắc trước mặt anh, mặc dù trong lòng đã muốn cô muôn đên nôi điên, anh vân phải nhịn xuống.

 

Song, thương yêu cô cưng chiều cô là chuyện của anh, anh cam tâm tình nguyện, cô đừng nên đạp phải ranh giới cuối cùng của anh.

 

Hiện tại anh không biết cô lại đang giở trò gì, anh sẽ không mắc lừa nữa, anh phải giáo huấn cô một trận thật tốt, để cô về sau không dám tái phạm nữa.

 

“Khóc cái gì? Không cho phép khóc!”

 

Hai bàn tay to của Có Dạ Cẩn chống ở bên người cô, đóng rồi mở mắt: “Sao vào phòng thằng khác thì trang điểm xinh đẹp, cởi cả áo khoác, đến chỗ anh liền yếu ớt không chịu được, Diệp Linh, em cứ như vậy đoán chắc có thể ăn tôi đến chết?”

 

“Mây ngày nay làm cái gì, tại sao không đi thăm anh, em thực sự một chút lương tâm cũng không có, nhiều năm như vậy anh cơm ngon áo đẹp cung cấp nuôi dưỡng em lớn lên, em ăn của anh, dùng của anh, mặc của anh, mà sao trong lòng chẳng có chút tình cảm gì, anh muốn ngủ em em phải cởi quần áo nằm sẵn ở đó, đừng ở chỗ của anh lập đền thờ trinh tiết cái gì!”

 

Anh âm ngoan hung ác cất giọng, triệt để không nể mặt mũi, nói vô cùng khó nghe.

 

Diệp Linh đã cảm thấy quá đau, nước mắt treo đầy khuôn mặt nhỏ, cô cầm bàn tay của anh: “Bụng em thật sự rất đau… anh xoa xoa bụng em đi…”

 

Cô kéo bàn tay to của anh đên trên bụng mình.

 

Thế nhưng một giây kế tiếp Có Dạ Cần liền vô tình hất tay cô ra.

 

Cố Dạ Cần hất tay cô ra: “Diệp Linh, em nói bụng của em đau thì anh phải tin à? Anh sẽ không bao giờ tin tưởng em nữa, em chính là một con nhóc nói dồi”

 

Diệp Linh lắc đầu, cô chậm rãi giơ hai tay nhỏ bé lên ôm cổ Cố Dạ Cần, chôn khuôn mặt nhỏ ẩm ướt trong cỗ anh cọ cọ: “Em thật sự rất đau mà… Anh trai, em đau quá…”

 

Anh trai…

 

Cô gọi anh một tiếng “anh trai”, trong veo mềm mại hệt như trước đây.

 

Cố Dạ Cần nhanh chóng nhắm mắt lại, yết hầu nhô ra lăn lên lăn xuống, anh cảm giác mình sớm muộn gì sẽ chêt trên người phụ nữ này.

Bình Luận (0)
Comment