Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1846

Chương 1846:

 

Anh vươn tay kéo lại tay Diệp Linh, tay cô rất lạnh, giống như khối băng.

 

“Rất lạnh à?” Anh chà xát tay cô, muốn truyền lại nhiệt độ của mình cho cô: “Em muôn biêt chút cái gì, có thê trực tiếp nói cho anh biết, bất kể là cái gì, chỉ cần trong lòng em có nghỉ ngờ, anh đều sẽ giúp em đi thăm dò, về sau đừng bận tâm về chuyện đó nữa, đừng ại ra ngoài gây chuyện cho anh nữa, biết không?”

 

Diệp Linh một chữ cũng không nói được, cô nhìn Cố Dạ Cẩn trước mắt, ay chân lạnh ngắt, chuyện cô bận tâm âu như vậy lại bị anh dễ như trở bàn ay điều tra ra, đã sớm biết anh là một người đàn ông rất nguy hiểm, lại không nghĩ rằng anh thờ ơ bên ngoài, lòng dạ ại sâu đến đáng sợ như thế.

 

Hiện tại anh xoa xoa tay cô, hết sức cưng chiều, thế nhưng, cô không cảm giác một tia ấm áp.

 

Đoạn chuyện cũ năm đó không phải nói không thì sẽ không tồn tại, đây là một cây gai giữa bọn họ.

 

Cô biết, anh hận người Diệp gia, cũng hận cô.

 

“Anh cảm thấy lời Sử tổng vừa nói đều là thật?” Diệp Linh mở miệng hỏi.

 

“Có ý gì?” Cố Dạ Cần nhẹ nhàng nâng mí mắt tuấn mỹ nhìn cô: “Vậy em cảm thấy cái gì mới là thật? Mẹ em không có câu dẫn bồ anh là thật, hai chân mẹ anh không phải là bởi vì các người phế đi là thật, mấy năm nay Cố gia thân ở liệt ngục không phải là Diệp gia các người gây ra mới là thật?”

 

Diệp Linh cũng biết, cũng biết anh không tin.

 

Anh từ trong xương cho rằng hết thảy đều là Diệp gia làm.

 

“Em không biết vì sao Sử tổng lại lật lọng, thế nhưng, em tin tưởng mẹ em, mẹ em không có… AI”

 

Diệp Linh lời vẫn chưa nói hết liền đau đớn hô lên, bởi vì Cố Dạ Cần đột nhiên siết chặc ngón tay, kéo lại cổ tay cô.

 

Diệp Linh cảm giác đầu khớp xương mình đều sắp bị anh bóp nát.

 

Cố Dạ Cẩn nhìn cô, mặt không chút thay đổi, ngay cả tiếng nói cũng bình tĩnh không chút phập phồng: “Đói bụng rồi nhỉ! Đi ăn cơm.”

 

Có Dạ Cần lôi cô đi.

 

Diệp Linh biết anh tức giận, cô bị kéo lảo đảo nghiêng ngã đi theo phía sau anh: “Cố Dạ Cần, anh đang tức giận cái gì, mặc kệ người khác nói như thế nào, em luôn tin tưởng mẹ em, em sẽ chứng minh tất cả, em sẽ chứng minh những gì anh gây ra cho em đều sai, em sẽ chứng minh anh từ lúc bắt đầu đã hận lầm người!”

 

Diệp Linh thực sự không biết Sử tổng sao lại lật lọng như thế, thế nhưng cô chỉ tin tưởng tim mình.

 

Có Dạ Cần dừng bước, giữami tâm anh tuần mỹ đã đặt lên một tầng sương mù: “Linh Linh, em biết, anh không thích nói đê tài này, ngoan một chút, cùng anh ăn cơm trước.”

 

Diệp Linh dùng sức rút tay mình về: “Với anh mà nói em chính là một tội nhân, tội nhân không xứng ăn cơm tối, anh tự ăn đi!”

 

Nói xong Diệp Linh liền xoay người đi lên lầu, thẳng vào phòng ngủ chính, còn khóa trái cửa phòng.

 

Cố Dạ Cẩn đứng ở dưới lầu một tay chống thắt lưng, anh dùng đầu lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, tức đến bật cười, anh vẫn còn đang giận, cô còn dám trưng cái sắc mặt ấy cho anh xem.

 

Có Dạ Cần đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, cô khóa trái cửa phòng, vậy đêm nay anh ngủ ở đâu?

 

Lễ nào, đây chính là… bị giam ngoài cửa phòng trong truyền thuyết… sao?

 

Cố Dạ Cẩn không thể chấp nhận nổi, đây là ngày đầu tiên anh và cô sống chung, anh kiên quyết sẽ không đến ngủ thư phòng.

 

Có Dạ Cẩn nhắc đôi chân dài lên lầu, anh đi tới ngoài cửa phòng ngủ chính, giơ tay lên gõ cửa: “Linh Linh, mở cửa.”

Bình Luận (0)
Comment