Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1883

Chương 1883:

 

Phạm Tư Minh hiện tại giông như là con kiến bò trên lửa, anh ta tâm tâm niệm niệm đều tìm Diệp Linh.

 

Lúc này an ninh bên người đột nhiên cung kính nói: “Cố tổng.”

 

Cố tổng…

 

Phạm Tư Minh thốt nhiên ngắng đầu, anh ta ở phía trước thấy được Cố Dạ Cần.

 

Cố Dạ Cần đã cởi áo khoác, trên người bây giờ là sơ mi trắng quần đen, cà- vạt còn vắt trên cổ, anh cao to như ngọc đứng lặng ở cạnh cửa, lui đi vẻ nho nhã lịch sự lúc ban ngày, anh buổi tối nâng tay nhấc chân đều có một loại tà mị lười biếng, là mị lực mà phụ nữ đều sẽ vì thê mà nồi lên xuân tâm.

 

Hiện tại Cố Dạ Cần lặng lặng đứng ở đó, tư thế cao cao tại thượng đã quen, không biết từ lúc nào đã đứng ở chỗ này nhìn, lẳng lặng nhìn vẻ chật vật không chỗ che giấu của Phạm Tư Minh.

 

Phạm Tư Minh đã cảm thấy cực đại nhục nhã, anh ta nghiến chặt răng đến mức hàm kêu ken két.

 

Lúc này Cố Dạ Cẩn giơ tay lên, nhẹ nhàng phát: “Đi xuống đi.”

 

“Vâng, Cố tổng.” Nhân viên an ninh đều lui xuống phía dưới.

 

Phạm Tư Minh lúc này xông lên trước: “Cố Dạ Cần, Diệp Linh đâu?”

 

Cô Dạ Cân tự tay, đóng lại cửa phòng sau lưng: “Phạm công tử, cậu đang tìm Linh Linh? Linh Linh bây giờ đang tắm.”

 

Linh Linh bây giờ đang tắm.

 

Cố Dạ Cần nói một câu nhẹ bãng đã diễn tả chính xác ý đồ, tính công kích mười phần.

 

Phạm Tư Minh nhìn cửa phòng đóng chặt phía sau Cố Dạ Cẩn: “Tôi muốn gặp Linh Linh, tôi sẽ gặp Linh Linh ngay bây giò!”

 

Cố Dạ Cần khẽ động, một tay đút trong túi quần dùng đầu vai phẳng của mình chặn ánh mắt mong mỏi của Phạm Tư Minh: “Phạm công tử, Linh Linh không muốn gặp cậu, giữ lại cho mình một phần thể diện vaf tôn nghiêm đi.”

 

Đầy mắt Phạm Tư Minh là tia máu, người đàn ông Cô Dạ Cân này là một đối thủ cường đại đến kinh khủng, anh quá biết rõ làm sao nhục nhã và dằn vặt một người.

 

“Cố Dạ Cần, Linh Linh là em gái của anh, tôi còn gọi anh là chú Cố, anh dĩ nhiên cùng Linh Linh phát triển thành loại quan hệ này, anh không cảm thấy buồn nôn sao?”

 

Con ngươi đen thanh bần của Cố Dạ Cần rơi trên mặt Phạm Tư Minh, tràn ra chút ý cười mỏng lạnh: “Phạm công tử, cậu rốt cuộc cũng biết lúc cậu gọi tôi là chú Có, tôi buồn nôn thế nào à?”

 

“…” Phạm Tư Minh tức đến ghẹn họng.

 

Cố Dạ Cần tiến lên, đi tới bên người Phạm Tư Minh, anh hơi tiến tới, tiếng nói lãnh đạm giảm thâp xuông một ít: “So với lãng mạn của cậu, Linh Linh lựa chọn vào vào phòng tổng thống của tôi, nói vậy ý tứ của Linh Linh cậu đã rất rõ ràng.

 

“Cậu nói tôi là anh trai Linh Linh cũng được, dù sao, cô ấy là tôi nuôi lớn, loại thiếu nam như cậu tôi không phải chưagặp qua, dùng vài phần thật tình vài câu dỗ ngon dỗ ngọt tới dỗ dành con gái, bông hoa tôi nuông chiều, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng trộm đi.”

 

“Phạm công tử, cậu mới bao lớn, hả?

 

Phía dưới chắc cũng mọc chưa hết lông nữa, về sau cách Linh Linh xa một chút, tôi không thích thấy bên người cô lui tới thằng đàn ông nào khác ngoại trừ tôi, thông thường những kẻ chướng mắt này tôi đều cho biến mắt hết.”

 

Phạm Tư Minh toàn thân run rây, anh ta là Phạm gia công tử, vẫn được bảo vệ tốt, Cố Dạ Cần trước mắt vẫn là lần đầu tiên vạch trần mặt đen tối của con cho anh ta xem.

 

“Cố Dạ Cần, anh là đang uy hiếp tôi?”

Bình Luận (0)
Comment