Chương 1941:
Tiểu Lan nhận được điện thoại của Ôn Lam, ả nói tin tức tốt mình biết cho Ôn Lam: “phu nhân, thái thái hôm nay tới tháng rồi.”
“Thật không? Vậy thì quá tốt!” Ôn Lam hết sức mừng rỡ: “A Cần và Diệp Linh mới vừa kết hôn, tân hôn mà Diệp Linh lại tới tháng, quả là cơ hội tốt trời ban, Tiểu Lan cô nhất định phải nắm cơ hội này, sớm một chút cho tôi ấm cháu.”
“Vâng thưa phu nhân, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Hiện tại Ôn Lam đã về tới Cố gia đại trạch, kỳ thực tuy bà ta cho Cố Dạ Cần hai lựa chọn, thế nhưng bà ta không hề muốn đứa con của Diệp Linh.
Cháu của bà ta lại có một nửa cốt nhục của Diệp gia, suy nghĩ một chút chính là châm chọc lớn nhất đối với bà ta.
On Lam cúp điện thoại, bà ta nhìn Cô lão gia tử trên ghế salon: “Ba, hôm nay hẳn phát triển rất thuận lợi.”
Cố lão gia tử nhấp một ngụm trà: “Ta không muốn hẳn là, mà là… chắc chắn.”
“Ba, ý của ba là?”
Trong cặp mắt đục ngầu của Cố lão gia tử lóe lên vẻ sắc bén tính toán.
Ngày hôm nay Diệp Linh cũng không rời nhà, cô vẫn có ý định đi bệnh viện thăm anh trai.
On Lam cúp điện thoại, bà ta nhìn Cô lão gia tử trên ghế salon: “Ba, hôm nay hẳn phát triển rất thuận lợi.”
Cố lão gia tử nhấp một ngụm trà: “Ta không muốn hẳn là, mà là… chắc chắn.”
“Ba, ý của ba là?”
Trong cặp mắt đục ngầu của Cố lão gia tử lóe lên vẻ sắc bén tính toán.
Ngày hôm nay Diệp Linh cũng không rời nhà, cô vẫn có ý định đi bệnh viện thăm anh trai.
Hiện tại anh trai là động lực lón nhât của cô.
“Thái thái,” Lúc này Tiểu Lan đã đi tới, vui vẻ nói: “Đây là sách phu nhân đưa tới, tôi thấy là sách chuẩn bị trước mang thai, còn có thai giáo, bé con phía trên này thật là đáng yêu, thái thái, cô thích con gái hay là con trai, tuy là phu nhân ưa con trai, thế nhưng tôi cảm thấy có con gái cũng không tệ.”
“Đúng rồi, phu nhân còn đywa không ít thuốc điều trị thân thể qua đây, phu nhân nói trong đó có bí phương giang hồ, uống vào rất dễ dàng mang thai, thái thái, không bằng tôi sinh cho tiên sinh long phượng thai nhé!”
Tiểu Lan lúm đồng tiền như hoa, như thê long phượng thai đã ở trong bụng ả rôi.
Diệp Linh câu môi một cái: “Tỉnh lại đi!
Đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
TIỂU ¡an Diệp Linh nhìn thoáng qua quyển sách trong ngực ả, chính xác là sách kiến thức về mang thai và trẻ sơ sinh, ngay cả mặt bìa phía trên đều là những đứa bé đáng yêu.
Diệp Linh thu hồi ánh mắt, sau đó xoay người lên lầu đi lấy túi của mình.
Phòng ngủ chính, tay cầm túi của Diệp Linh đột nhiên đụng phải một vật, là thuốc Quán Quán đưa tới .
Ngón tay của Diệp Linh khựng lại, trong đầu đột nhiên nhớ đến mấy quyền sách mang thai sinh trong ngực Tiểu Lan, hàng mi như lông vũ chậm rãi rủ xuống, e rằng cô nên thừa nhận, cô ghen ty.
Điên cuồng đồ kị.