Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1970

Chương 1970:

 

Đi xuống lầu, Diệp Linh đi tới trước cửa số thủy tinh, cô nhìn chính mình trong kính.

 

Lúc này cô mặc quần áo bệnh nhân màu lam trăng, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, trông cô càng thêm gầy yếu, mái tóc quăn màu trà được bảo dưỡng tốt tùy ý rối tung đầu vai, quanh thân cô quanh quần một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.

 

Ánh mắt Diệp Linh rơi trên khuôn mặt nhỏ của mình, ngũ quan của cô vẫn xinh đẹp như cũ, thế nhưng trên má phải dán một tâng vải xô thật dày.

 

Diệp Linh cứng đờ vài giây, sau đó chậm rãi gio tay lên, tháo lớp vải xô trên mặt ra.

 

Con ngươi của cô kịch liệt co rụt lại.

 

Một vết thương rạch dài ở má phải cô, vết thương mới vừa được khâu lại, giếng như một con sâu lông xấu xí, phá hủy vẻ đẹp của cả khuôn mặt cô.

 

Diệp Linh giơ tay lên, muốn sờ sờ vết thương đó, thế nhưng đầu ngón tay của cô ở giữa không trung run rấy, cũng không dời tới được nửa phần nữa rồi.

 

Người phụ nữ đều thích chưng diện, gương mặt này là trời cao phá lệ yêu thích ưu ái với cô, thế nhưng, gương mặt này vân bị hủy.

 

AI Lúc này bên người truyền đến một tiếng thét chói tai, hóa ra là hai đứa bé ở bên cạnh chơi đùa, bọn nó thấy được Diệp Linh liền sợ đến một tiếng thét lên: “Kẻ quái dị! Có kẻ quái dị đột nhiên chạy đến kìa! Mặt của cô ta thật sự rất xấu!”

 

Tiếng thét chói tai của hai đứa bé nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của người đi đường, mọi người vây quanh: “Đã xảy ra chuyện gì? Áy, đây không phải là Diệp Linh đã lâu không lộ diện sao?”

 

Diệp Linh là siêu sao vòng giải trí nên rất dễ dàng bị người qua đường nhận ra, mọi người hít một hơi lạnh, đêu nhìn chằm chằm vết thương nơi má phải của cô.

 

“Trời ạ, mau nhìn má phải của Diệp Linh kìa, mặt của cô ấy làm sao vậy?”

 

“Không phải bị hủy mặt đấy chứ, cô ta như vậy thật sự rất xấu đó!”

 

“Mau lấy điện thoại ra chụp đí, đóa hồng đỏ kiều diễm nhất vòng giải trí ngày xưa đã tàn sắc rồi.”

 

Những người đi đường chen lấn lấy ra điện thoại, hướng về phía Diệp Linh “tách tách” chụp loạn.

 

Diệp Linh đã từng đối mặt qua vô số ống kính, đi qua rất nhiều thảm đỏ, cô luôn thong dong, phóng khoáng, thậm chí điên đảo chúng sinh, nhưng là bây giờ những ống kính trước mắt này để cô cảm thấy gai mắt, xa lạ, lại sợ hãi.

 

Cô muốn rời khỏi nơi đây.

 

Cô muốn chạy trốn.

 

Diệp Linh vươn tay cản một ống kính, Sau đó xoay người chạy.

 

Thế nhưng cô chạy quá gấp, dưới chân không biết vấp phải cái gì, chân khuya xuống, cô trực tiếp té xuống đất.

 

Lúc này người qua đường vây xem càng ngày càng nhiều, mọi người nghị luận ầm ï, thiện ý, bát thiện, đều có.

 

Diệp Linh cảm thấy rất ồn à, bên tai của cô tràn đầy những thanh âm này, cô muôn tránh, nhưng làm thê nào cũng không tránh khỏi, cô chỉ có thể vươn tay, dùng sức che kín lỗ tai của mình.

 

Cô tưởng là cô đã đi qua thời khắc khó Vượt qua nhất của cuộc đời, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, khó vượt qua nhất sau đó còn có càng khó chịu hơn.

 

Cuộc đời của Diệp Linh cô, cũng sẽ …

 

sợ sệt mà chật vật như vậy.

 

Lúc này trong tầm mắt cô rủ xuống đột nhiên nhiều hơn một đôi giày, đôi giày này khá quen, không phải là giày da cọ sáng gì, mà là đôi dép cùng kiểu với cô, kiểu nam.

Bình Luận (0)
Comment