Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2271

Chương 2271:

 

Cái ghế chuyển động một cái, trong bóng tối, có một đôi mắt đỏ thắm khóa qua hướng cô, âm u tàn nhẫn.

 

Ánh mắt này rất hung tàn lại khiến cô cảm thấy… xa lạ lại quen thuộc.

 

Hà Băng giật mình.

 

Người đàn ông kia mặc dù đang bị trói, thế nhưng anh linh hoạt tránh thoát dây thừng, sau đó từ dưới đất bò dậy, anh đi nhanh đến.

 

Hà Băng kinh ngạc còn chưa kịp phản ứng, lúc này bàn tay thô ráp của người đàn ông liền nhanh chóng thò qua đây, chế trụ cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào.

 

“Âm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại…

 

Tầm mắt Hà Băng bỗng chốc tăm tối, cô cảm giác mình bị người đàn ông trước mắt lôi vào trong bóng tối rất nghèo nàn ánh sáng.

 

Lưng gây tựa trên ván cửa, người đàn ông ngăn cô giữa ván cửa và lồng ngực to lớn của anh.

 

“Cô là ai?” Anh trong bóng đêm hung ác hỏi cô.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Hà Băng chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay mềm mại hướng đến mặt anh vuốt ve.

 

Nhưng còn chưa kịp chạm đến, bàn tay to của người đàn ông lại đột nhiên bóp cổ cô: “Muốn chết!”

 

Hà Băng cảm thấy khó thở, cần cổ thon gây trong lòng bàn tay lớn của anh đơn giản không chịu nổi một kích, phảng phất chỉ cần anh nhẹ nhàng gập lại, cổ của cô liên gãy đoạn, cái mạng nhỏ này cũng liền giao trong tay anh. “ang 5 Hà Băng có thể cảm giác được anh không bình thường, hiện tại anh không chút lý trí nào, toàn thân tràn đầy khát máu hung ác, chắc cũng là nguyên nhân anh bị trói chặt.

 

Hà Băng nhớ tới thuở thiếu thời mình từng ở những trại cai nghiện thấy rất rõ ràng, người đàn ông trước mắt không thể nghi ngờ đã nghiện ma túy.

 

Hà Băng cảm thấy hô hấp khó khăn, khuôn mặt nhỏ từ từ trướng hồng, cô so với ai khác đều biết anh hiện tại nguy hiểm cỡ nào, một người nghiện ma túy sẽ mắt hết tính người, anh sẽ thương tổn mọi người, bao gồm cả cô.

 

Thê nhưng, cô không hê sợ.

 

Hà Băng cật lực giơ ngón tay lên từ từ với tới về phía trước, rất nhanh, đầu ngón tay của cô chạm đến mặt anh.

 

Trong bóng tối, bàn tay nhỏ bé của cô bò trên mặt anh, từng chút xíu, chậm rãi mơn trớn mặt mày anh, sau đó rơi Vào trên môi anh.

 

Không biết bao lâu anh chưa cạo râu rồi, hàng râu đâm vào tay cô đau.

 

Viền mắt trắng nõn của Hà Băng từ từ biến đỏ, cô xác định, người đàn ông trước mắt này chính là – Tiêu Thành!

 

Là anhIl Cô tìm được anh rồi!

 

Trong bóng tối thân thể Tiêu Thành cứng đờ, bởi vì anh cảm nhận được bàn tay nhỏ mềm mại của cô, mang theo vô tận thương tiếc và yêu thương vuốt ve trên mặt anh, loại cảm giác này khiến anh thấy quen thuộc, quen thuộc đến trong lòng rung động.

 

Bàn tay chậm rãi buông ra, anh buông lỏng cổ cô ra.

 

Hà Băng từng ngụm từng ngụm hít vào không khí, cô không muốn chết, không hề muốn chết.

 

Cô nhón chân lên, to gan hôn lên đôi môi mỏng của Tiêu Thành.

 

Anh không mặc đồ, phía dưới là chiếc quần dài, cô vô ý sờ tới bắp thịt trên người anh, bắp thịt của anh từng cục nhô ra giống như hàng rào, vô cùng cường tráng.

Bình Luận (0)
Comment