Chương 2301:
“Hà mỹ nhân, em đừng chống cự, danh tiêt của phụ nữ lớn hơn thiên, lát nữa chờ em thành người phụ nữ của anh, sẽ thích anh, anh hứa với em, chỉ cần em phục vụ tốt, anh sẽ nghĩ đến chuyện cưới em, để em làm Thiếu phu nhân của anh!”
Hà Băng như cười như không: “Vậy…
được thôi, anh muốn chơi thế nào, hiện tại tôi liền cởi quần áo.”
Nói rồi Hà Băng vươn tay chậm rãi cởi áo khoác ngoài trên người đi.
Lộ Tư thụ sủng nhược kinh, cô gái mới vừa rồi còn không muốn bây giờ lại nhiệt tình như lửa, xem ra miệng của phụ nữ đều không tin được: “Ha, ha ha, tiểu mỹ nhân, em thực sự là một người thông minh, anh thích!”
Lúc này Hà Băng ném áo khoác lên trên mặt Lộ Tư, Lộ Tư đã cảm thấy một hương thơm xông vào mũi, hắn nhanh chóng gạt áo khoác của mỹ nhân đặt dưới mũi ngửi một cái.
Lúc này Hà Băng nhắm ngay thời cơ, cô nhặt lên một gậy gộc, trực tiếp nên trên đầu Lộ Tư.
Lộ Tư lung lay hai cái, ngất đi.
Hà Băng cầm lấy áo khoác ngoài của mình, còn đá chân Lộ Tư, Lộ Tư đã hôn mê như một lợn chết.
Chỉ với sức chiến đấu này lại vẫn học người ta cướp sắc, hành vi nguy hiểm như vậy, về sau vui lòng đừng bắt chước theol Hà Băng ra khỏi lêu.
Phía ngoài lều là có thủ hạ của Lộ Tư gác, Hà Băng nhân lúc người ta không để ý thời len lén chạy đi.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Lúc này một thủ hạ phát hiện ra cô, đuổi tới.
Hà Băng không hề sợ, thế nhưng một giây kế tiếp “a”, phía sau truyền đến hét thảm một tiếng.
“Sói, là chó sói, sói đến đấy rồi!” Thủ hạ khác nhóm nhao nhao thét chói tai.
Hà Băng dừng bước, ngoái đầu nhìn lại, trong bóng tôi sáng lên vô sô đôi mắt xanh lạnh, một đám sói xuất hiện.
Không phải một con, mà là sáu bảy con chó sói.
Con sói vọt tới, chỉ hơn mười giây, toàn bộ thủ hạ trước mặt đều ngã xuống, ngay cả trong không khí đều tràn ngập mùi máu tanh.
Con ngươi Hà Băng co rụt lại, cô thật không ngờ đêm nay lại sẽ gặp phải đám sói hung mãnh như vậy.
Lúc này một con sói xông tới cô.
Hà Băng nhanh chóng rút ra dao bên hông, trong nháy mắt con sói nhào tới, tay cô chém xuống, nhanh chóng chém được một con sói.
Máu nóng văng đến trên gương mặt trứng ngỗng, đôi mắt Hà Băng lóe ra ánh sáng kiên định dũng cảm, từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh bố, cô có thể ứng phó với các tình huống nguy hiểm đột phát, nơi này có sáu bảy con chó sói, cô đang tính toán làm thế nào để giải quyết chúng nó.
Gào ú.
Lúc này càng ngày càng nhiều tiếng sói tru vang lên, Hà Băng ngắng đầu nhìn lên, trong bóng tối lại đi ra một đám sói.
Đám sói tản ra ánh sáng u lam, đều muốn xé nát cô ăn no nê.
Hà Băng bắt đầu lo lắng, nếu như sáu bảy con sói, cô còn có thể liều đánh một trận.
Thê nhưng, hiện tại tới một đám con sói.