Chương 2367:
Em là ánh dương của anh.
Diệp Minh ở trong lòng lặp lại cái tên này, sau đó nói: “Bọc cái nhẫn này lại đi”
Chiếc Maybach dừng trên sân cỏ bên ngoài biệt thự, lúc Diệp Minh mở cửa xe ra đã nhìn thấy trên sân cỏ đậu một chiếc xe sang trọng khác, có khách tới.
Diệp Minh cất nhẫn kim cương vào túi quần mình, sau đó đi vào biệt thự.
Bên trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, trong phòng khách có một người, Hạ Tịch Quán tới.
“Anh Diệp, anh đã về? Linh Linh đi lên lầu xem Băng Băng rồi, anh ngồi đi, em có việc nói muốn nói với anh.”
Trái tim Diệp Minh khẽ nhói, anh có một loại dự cảm rất xấu: “Việc gì?”
“Cơ thể Băng Băng…”
“Chị Quán Quán!” Lúc này bên tai vang lên một giọng nói yếu ớt lo lắng.
Diệp Minh ngước mắt nhìn, Hà Băng đã dậy, cô một thân váy trắng đứng ở lan can khắc hoa, đôi mắt kia khẩn trương bất an nhìn về nơi đây.
Diệp Minh một tay đút trong túi quần, hơi chau mày kiếm, đôi mắt đen sắc bén nhìn vê phía Hạ Tịch Quán: “Cơ thể Băng Băng bị gì?”
“Chị Quán Quán, đừng nói mài” Hà Băng chạy tới nơi này, thế nhưng bị Diệp Linh kéo lại.
Diệp Linh khẽ lắc đầu một cái.
“Anh Diệp, Băng Băng nhất định vẫn chưa nói cho anh biết, lần trước ở Miêu Cương, Băng Băng vì hái Đông trùng Hạ thảo cho anh, đã nhiễm kịch độc, trong khoảng thời gian anh không ở đây, Băng Băng vẫn luôn ở trong bệnh viện tiếp thu trị liệu.” Hạ Tịch Quán nhẹ giọng nói.
“Chị Quán Quán!”
Diệp Minh ngước mắt nhìn lại, Hà Băng đã đứng ở bên thang lâu, sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ bất an nhìn anh.
Rất nhanh, Diệp Minh biến sắc, bởi vì có hai giọt máu đỏ tươi từ trong mũi Hà Băng chảy ra.
Tầm mắt Hà Băng đen sầm, thân thể nhỏ mềm lắc lư vài cái, lúc cô ngã xuống cô thấy Diệp Minh chạy tới, đôi mắt thâm trầm kia trong nháy mắt dính vào tơ máu, sắc mặt âm u đáng sợ.
Anh chạy tới, đón lấy thân thể lay động của cô.
Lúc Hà Băng nhắm mắt lại nghe được Diệp Minh gầm nhẹ: “Băng Băng!”
Hà Băng bị đưa đên bệnh viện, đây tới phòng phẫu thuật khẩn cấp, chờ ròng rã suốt hai tiếng đồng hò.
Diệp Minh ngồi trên ghế băng ở hành lang, ngọn đèn tường kéo xuống một cái bóng dài.
Diệp Linh ở bên cạnh anh: “Anh ơi, anh có khỏe không?”
Diệp Minh mở miệng: “Băng Băng từ khi nào bắt đầu phát bệnh?”
“Ở Miêu Cương đã phát bệnh rồi, trong khoảng thời gian này vẫn luôn nằm viện tiếp thu trị hóa trị liệu.”
Hai bàn tay đút ở trong túi quần của Diệp Minh nhẹ nhàng ma sát, đã rât lâu rồi, cô phát bệnh rất lâu rồi.
Cô một mực nằm viện, một mực chịu khổ.
Thảo nào cô nhớ anh, lúc gặp anh uất ức thương cảm như vậy.
Anh đến muộn rồi.
Anh nên ở cạnh cô sớm một chút.
Cô đã từng cô đơn và sợ hãi biết bao.
“Không có cách nào sao?”
“Quán Quán vẫn luôn nghĩ cách, ngày hôm qua Quán Quán ghim kim, thành công dồn kịch độc trên người Băng Băng đến trên tủy, cứ như vậy, chỉ cần chúng ta tìm được người có tủy thích hợp với Băng Băng, làm phẫu thuật cấy ghép tủy là được.”
Diệp Minh hai mắt sáng ngời: “Vậy đã †ìm được chưa?”