Chương 2509:
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời tim Hà Băng đập rộn lên.
Có phải anh đã tới rất sớm rồi không, thấy cô ôm con trai người ta, cô nghĩ nghĩ thấy thật là ba chấm mà.
Khuôn mặt nhỏ Hà Băng nóng như lửa đốt, cô trả đứa bé về tay mẹ.
Diệp Minh cùng một quan lớn đứng chung một chỗ nói chuyện, tiếng bọn họ nói chuyện rất thấp, Hà Băng nghe không được bọn họ đang nói cái gì, nhưng cô thấy người kia nhìn vê phía cô, sau đó lịch sự gật đầu về phía cô một sau đó rời đi.
Trong hành lang chỉ còn sót hai người bọn họ, tim Hà Băng đập rộn lên.
Rất nhớ anh, rất muốn tới gần anh, tỉ tê với anh.
Thế nhưng cơ hội tới, cô đột nhiên lại không biệt nói gì.
Lúc này Diệp Minh nhắc đôi chân dài, đi tới cô.
Cô đứng yên không nhúc nhích, theo bước chân anh đến gân, trong tầm mắt dần dần đen, thần hình cao lớn kia đã bá đạo chặn lại tất cả tia sáng.
Cô ngửi được mùi thơm nam tính sạch sẻ ngào ngạt trên người anh, còn có khí tràng áp bách kia, khiến người ta trông đã khiếp sợ.
Anh đến gần.
Từng chút một đến gần.
Sau đó, đi thoáng qua cô, rời đi.
Anh cứ vậy mà đi?
Hai người xa nhau lâu như vậy, hiện tại thật vật vả mới gặp, lẽ nào một câu một chữ anh không có gì đề nói sao?
“Diệp Minh!”
Hà Băng kêu một tiếng.
Diệp Minh dừng bước.
Hà Băng nhanh chóng từ phía sau nhào qua, vươn hai tay nhỏ bé ôm lầy . vòng hông lớn của anh.
Cô từ phía sau ôm lấy anh.
Diệp Minh dừng bước chân lại.
“Diệp Minh,” Hà Băng dán mặt mình trên lưng anh cà cà, giống như con mèo nhỏ nũng nịu: “Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ rất rất nhớ, anh… có nhớ em không?”
Toàn thân Diệp Minh đều cứng lạ, bắp thịt rắn chắc dưới lớp áp nồi lên từng cục như hàng rào.
Phía sau dán lên chính là cơ thể hương mêm của cô, bên tai là giọng nói khe khẽ tỉ tê bày tỏ nỗi long của cô với anh.
Nhới Sao có thể không nhớ chứ?
Anh nhớ cô, sắp phát điên luôn rồi.
Trong lòng trong mắt đều đong đầy cô.
Anh hận không thể xoay người, ôm cô vào trong ngực, dùng sức nhào nặn vào trong cốt nhục mình.
Thế nhưng, bây giờ vẫn chưa được.
Hà Băng lặng lặng ôm anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh bình ổn mà âm áp, khoảnh khắc đó tưởng chừng như cả thế giới đều tĩnh lặng, tuyệt vời đến thế.