Chương 2720:
Lục Họa biết sắc mặt cậu rất kém, hơn nữa cậu còn là lạ, nói không được lạ ở chỗ nào.
“Chị Họa Họa, không sao đâu, ngày mai đi học em sẽ tự mình giải thích với anh rễ một chút.”
Ngày mai…
Ngày mai sẽ là cuộc thi lập trình chữ SỐ.
Lúc đầu Lâm Mặc không thừa nhận đồng ý đi dự thi, chuyện bây giờ còn làm thành như Vậy, trong chóc lát tâm Lục Họa loạn như ma.
Dương Thạnh Đề lúc đi ra hai chân vân còn mêm, Vừa nghĩ tới dáng vẻ Lâm Mặc toàn thân lệ khí, anh ta đều có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Dương Thanh Đề cầm chìa khóa xe, chuẩn bị lên xe, thế nhưng lúc này vài người áo đen xông ra, nhanh chóng ép tới gần anh ta.
“Các anh… Các anh là người nào?”
Dương Thanh Đề thằm nghĩ chết chắc rồi.
Người áo đen cầm đầu nhìn Dương Thanh Đề: “Anh đắc tội rồi người không nên đắc tội, biết không?”
Đắc tội người không nên đắc tội, là ai2 Trong ‹ đầu Dương Thanh Đề lập tức liên nồi lên khuôn mặt thiếu niên anh tuấn tràn ngập lệ khí của Lâm Mặc.
Là cậu sao?
“Các anh… các anh đừng làm xằng bậy, nêu như các anh dám đụng đên tôi, tôi liền kiện các anh… AI”
Ánh mắt Dương Thanh Đề tối sầm, bởi vì người áo đen trùm một túi nhựa vào đâu anh ta.
“Thả ra! Thả tôi ral”
Lúc giấy giụa Dương Thanh Đề cảm giác mình bị người nâng lên, một đường xóc nảy anh ta ngửi được. mùi âm ướt u ám, người áo đen thô lỗ ném anh ta vào trong một cái hẻm nhỏ, sau đó một trận đầm đá như mưa rên gió dữ tập kích tới.
“AI Cứu mạng, cứu tôi với!” Tiếng kêu Dương Thanh Đề thảm thiết vang lên.
Lúc này, ven đường chậm rãi lái tới một chiệc xe thương vụ đen phiên bản dài, cửa số xe phía sau trượt xuông, lộ ra khuôn mặt tuần tú kia của Lâm Mặc.
Người áo đen cầm đầu cung kính.
đứng ở bên cửa xe báo cáo: “Thiêu chủ, đã nghiêm khắc dạy dồ tên đó.”
Lâm Mặc nhẹ nhàng phát động mí mắt nhìn thoáng qua hướng trong ngõ hẻm, tiếng kêu thảm thiết của Dương Thanh Đề đã suy yếu.
Lâm Mặc thu hồi ánh mắt, ho khan thật thấp một tiếng.
“Thiếu chủ, cánh tay của ngươi lại chảy máu!”
Vừa rôi tai nạn xe Lâm Mặc đã bị thương, cậu chỉ bảo bác sĩ tư nhân băng bó đơn giản rồi đi tìm Lục Họa, hiện tại cánh tay cậu lại chảy máu, máu sắp thắm ướt một tảng lớn áo sơmi đen.
“Thiếu chủ, chúng ta tốt nhất đi bệnh viện làm kiệm tra toàn diện.” Người áo đen lo lắng khuyên nhủ.
Sắc mặt Lâm Mặc hơi tái nhọt, cậu lắc đầu: “Không cần, cơ thê của tôi tôi tự biết, tôi rất khỏe.”
“Thiếu chủ…” Người áo đen còn muôn khuyên.
Thế nhưng lúc này Lâm Mặc đột nhiên lên tiếng: “Xử lý một chút, sáng mai chúng ta liền rời khỏi nơi đây.”
Cái gì?