Chương 275: Cứu Một Bà Lão
Hạ Tịch Quán ôm Tiểu Viên Viên trở về phòng ngủ, Tiểu Viên Viên vùi vào trong ổ của mình, rất nhanh ngủ say.
Hà Tịch Quán nằm trên giường, nghĩ đến những gì bà nội vừa nói, cô lăn qua lăn lại không ngủ được.
Xoay người sang một bên, cô vươn bàn tay nhỏ bé chậm rãi vuốt ve chiếc gối anh đã ngủ, bây giờ anh đang làm gì nhỉ?
Hà Tịch Quán lấy điện thoại ra, gửi cho anh ấy một tin nhắn Wechat: “Tối nay anh thực sự không về sao?”
“Ting” một tiếng, anh rất nhanh đã trả lời lại, khiến người ta không thể không hoài nghi liệu thời khắc này có phải anh cũng giống cô, đang cầm điện thoại gửi tin nhắn.
Lục Hàn Đình: “Anh ngủ trong công ty.”
Hà Tịch Quán đếm những từ mà anh trả lời, một, hai, ba, bốn, năm… chỉ có năm từ, thực sự quá ngắn.
Hà Tịch Quán soạn một tin khác: “Em muốn nói chuyện với anh…”
Nhưng tin vẫn chưa gửi đi, tin nhắn của anh lại đến:
“Anh đi họp rồi, em ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Anh đơn phương tuyên bố kết thúc cuộc trò chuyện.
Hà Tịch Quán tức giận ném điện thoại lên tủ giường, sau đó ôm gối của anh vào lòng, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt đẹp trai nổi giận của anh, cô siết chặt tay đấm hai cái vào gồi.
Rất nhanh, cô lại đặt cái gối xuống dưới đầu, mùi thơm sạch sẽ của anh vẫn còn vương trên gối, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào đó, mê man chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Tịch Quán đến viện nghiên cứu Xu Mật từ sớm, còn chưa tới giờ làm việc, không thấy bóng người nào.
Con ngươi của bà cụ có chút tan rã, bà yếu ớt thương tâm nhìn Hạ Tịch Quán: “Bà sắp chết rồi sao? Trước khi chết bà còn gặp được một tiên nữ.”
“Tiên nữ” Hạ Tịch Quán quỳ trên mặt đất, nhanh chóng lấy khăn tay chặn máu mũi bà cụ lại, vết máu đỏ tươi lập tức nhuộm đỏ những ngón tay trăng nõn của cô, trên tay còn lại cầm một cây kim bạc, đôi mắt trong vắt nhìn về phía bà cụ, cô yêu kiều nở nụ cười:
“Bà cụ, cháu không phải tiên nữ, hôm nay bà may mắn đó, cháu lại là Đại La thần tiên được trời cao phái đến cứu bà.”
“Đại La thần tiên? Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Đại La thần tiên xinh đẹp như vậy. Đừng tưởng rằng cháu có thể lừa gạt bà, cháu rõ ràng là một tiểu tiên nữ.” Bà cụ nhìn Hạ Tịch Quán, khóe môi tái nhợt cũng cong lên một nụ cười.
Lúc này, Hà Tịch Quán đâm cây kim bạc trong tay vào huyệt đạo của bà cụ, máu bà cụ đang chảy cũng nhanh chóng ngừng lại.
Lần này Hạ Tịch Quán đổi thành một cây kim vàng mảnh mai, cô sờ một chút vào huyệt đạo trên đầu bà cụ, nhẹ giọng hỏi: “Bà ơi, bà có sợ không?”
Lão bà có chút chống cự: “Cháu đừng dùng kim châm cho bà được không?”
Hà Tịch Quán lắc đầu: “Không được.”
“Vậy tiểu tiên nữ nhẹ nhàng một chút nhé, bà sợ đau.”
“Được rồi, bà cụ, bà nhắm mắt lại đi nhé.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Hà Tịch Quán như có ma lực không thể cưỡng lại, bà cụ thật sự nhắm chặt hai mát.
Trong nháy mắt, Hà Tịch Quán đã chính xác đâm kim vàng trong tay vào huyệt vị trên đầu bà cụ.