Chương 374: Anh Đau Lắm
“Lục tiên sinh, đến cùng là anh bị sao vậy, bây giờ anh
đang ở đâu?”
“Anh… gặp tai nạn rồi, người anh đau quá, Quán
Quán, anh đau lắm…”
Anh lặp lại từng chữ, nói với cô, Quán Quán, anh đau
lắm, anh muốn cô trở về, lúc nãy không có cớ, còn
bây giờ anh gặp tai nạn rồi, đã có cớ bảo cô về.
Anh mạnh mẽ kiên trì để rồi cuối cùng cũng không thể
gắng gượng được nữa, ngay lúc điện thoại rơi khỏi
tay, Lục Hàn Đình nghe thấy cô gái lo lắng gọi tên anh,
Lục tiên sinh, Lục tiên sinhI
Hạ Tịch Quán tức tốc chạy đến bệnh viện, Lục Hàn
Đình đã được đưa đến bệnh viện, hiện đang hôn mê.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi? Đang yên đang lành tự
dưng lại xảy ra tai nạn chứ?’
“Bệnh nhân bị va chạm dữ dội, bị trầy xước ở nhiều
mức độ khác nhau. Hiện tại bệnh nhân đã được điều
trị không có vấn đề gì lớn, chắc là sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Sau khi tỉnh dậy, phải ở lại bệnh viện theo dõi hai
ngày. Vụ đâm xe lần này rất nghiêm trọng, cũng may
bệnh nhân lái chiếc Rolls-Royce đã phản ứng nhanh,
lần sau nhất định phải lái xe chậm lại, vì lần sau sẽ
không gặp may như vậy.” Nói xong, vị bác sĩ liền rời đi.
Hạ Tịch Quán đứng bên giường bệnh nhìn Lục Hàn
Đình đã hôn mê, hốc mắt trắng nõn chợt đỏ lên, bên
trong bao phủ một tầng hơi nước trong suốt.
Vì vừa rồi cô ăn liên hoan, Lục Hàn Đình mới xảy ra
tai nạn, Lục Tử Tiễn, viện trưởng Lý Văn Thanh còn
có Song Song không yên tâm nên cũng theo đến đây,
Song Song ôm bả vai Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, tôi
vừa hỏi thăm qua, họ đều nói Lục tổng lái xe không
cần mạng nữa, tốc độ nhanh đến mức hệt như tên lửa Vậy…
Hạ Tịch Quán nắm lấy tay Song Song: “Song Song,
mình phải ở lại đây cùng với Lục tiên sinh, cảm ơn
mọi người, mọi người đều trở về đi.”
“Được rồi Quán Quán, nếu có gì thì cứ gọi cho chúng
tôi.” Mọi người đi ra ngoài.
Lúc Lục Tử Tiễn ra đến cửa, quay đầu nhìn lại Hạ Tịch
Quán, Hạ Tịch Quán ngồi bên giường, cô nắm tay Lục
Hàn Đình, cúi đầu đau lòng hôn lên tay người đàn
ông, hôn lại hôn, bỗng nước mắt hệt như hạt châu lã
chã rơi xuống.
Lục Tử Tiễn thu lại ánh mắt, nhưng anh không rời đi,
mà đút hai tay vào túi quần, im lặng đứng ngoài cửa suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hàn Đình mở mắt, ý thức từ
từ trở nên rõ ràng, đập vào mắt là trần nhà màu trắng,
còn có mùi thuốc khử trùng nồng nặc, anh đang ở bệnh viện.
Lục Hàn Đình nhúc nhích, lúc này mới nhận ra tay
mình đang bị giữ chặt, nghiêng mắt nhìn liền thấy Hạ
Tịch Quán đang ghé nằm trên giường.
Hạ Tịch Quán đã ngủ rồi, nhưng cô cũng nắm chặt tay
anh trong giấc ngủ không dám buông.
Cô đã trở lại, trở về bên anh.
Lục Hàn Đình trở mình, áp khuôn mặt tuần tú tái nhợt
của mình kề sát gương mặt nhỏ nhắn của cô, dưới
lớp ga giường nơi mặt cô vùi xuống đọng chút nước,
rõ ràng là nước mắt đã khóc thật lâu.
Vẫn còn đó những giọt nước mắt đọng trên hàng mi
mảnh mai, cố gái mềm yếu nằm úp sắp ngủ, mang
theo vẻ lê hoa đái vũ(*) , trông vô cùng mong manh dễ VƠ.
(*) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng
vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng
để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Mọi rối rắm và đấu tranh trong lòng Lục Hàn Đình cuối
cùng cũng được cô xoa dịu, anh hạ mắt, nhẹ nhàng
hôn lên mắt cô.
Hạ Tịch Quán giật mình, bừng tỉnh.
“Lục tiên sinh, anh tỉnh rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh ri,
còn đau không anh, mau nói cho em biết.” Hạ Tịch
Quán nhìn Lục Hàn Đình đây lo lắng, quan tâm.
Lục Hàn Đình sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:
“Không sao, thấy em rồi liền không đau nữa.”
Hạ Tịch Quán siết chặt nắm tay đập vào vai anh: “Anh
làm em sợ chết khiếp… Lục tiên sinh, anh thật sự làm
em sợ chết khiếp…”
Cô gái nỉ non “làm em sợ chết khiếp”, giọng nói bỗng
nghẹn lại, nước mắt lại rơi xuống.