Chương 470: Quãng Thời Gian Ngọt Ngào (2)
Hạ Tịch Quán rất giận, cô đứng phốc từ trên giường lên, hai tay xuôi bên người đều siết thành quyền, hung hăng nhìn chằm bóng lưng anh tuần của chằm anh, cô chỉ có thời gian năm ngày, đợi khi cô chết rồi chứng kiến trong ngực anh ôm người đẹp như hoa ở trên giường lăn lộn, cô đoán chắc mình sẽ nồi điên đến nỗi sống dậy luôn mắt.
Sớm biết thế cô cứ nên để anh biến thành thái giám, cô không chiếm được thì người đàn bà khác cũng đừng hòng chiếm được!
Lục Hàn Đình không phản ứng cô, tiếp tục đi về phía phòng tắm.
Sự im lặng của anh rơi vào mắt cô lại là xem thường, Hạ Tịch Quán lao xuống giường, chạy đến trước mặt anh, vươn tay chặn đường đi của anh lại, không cho anh vào.
Hai người có khác biệt chiều cao nhất định, cô phải ngước khuôn mặt nhỏ xíu lên nhìn anh, vì để cho bản thân có khí thế hơn, cô hất chiếc cằm xinh xắn, đáng yêu trừng anh: “Đây là phòng tắm em, anh muốn làm chuyện dung tục gì ở bên trong, không cho phép anh vào, không cho anh tắm nước lạnh, nhịn xuống cho eml”
Cô gái trước mặt mang theo đôi mắt đen láy ươn ướt như làn nước trong veo trừng anh, không hề nháy mắt, trông có vẻ rất hung dữ, nhưng là kiểu vừa hung dữ lại vừa mềm yếu, Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng, vươn tay đưa ôm ngang cô lên.
Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hàm răng cắn lên môi đỏ mọng, anh ôm cô cứ như là ôm một chú mèo nhỏ, sức lực bạn trai đạt đến max.
Còn chưa phản ứng kịp, người đã bị anh ném lên chiếc giường lớn mềm mại, anh quỳ một gối xuống, một tay chống bên người cô, tay kia bóp khuôn mặt nhỏ xinh của cô, bóp miệng cô chu lên: “Lục phu nhân, em làm vậy sao được, đây chính là khuê giường của em, em cứ như vậy quấn quít một người đàn ông cầu hoan? Chưa thỏa mãn dục vọng cho nên ăn vạ khóc lóc om sòm à?”
“cớ Hạ Tịch Quán nỗ lực để mình không thua khí thế, thé nhưng cô phát hiện mình không thể, hiện tại cơ thể anh tuấn của anh phủ trên người cô, phủ lên dáng người nhỏ bé của cô.
Anh còn rất không tôn trọng người khác, nói ôm thì ôm cũng được đi, còn tùy tiện bóp mặt cô, thực sự là tác phong nhất quán của tổng tài bá đạo mà.
“Anh buông em ra” Hạ Tịch Quán đầy anh một cái.
Nụ hôn của Lục Hàn Đình như thác đổ, còn hỏi một cái câu: “Trước kia lúc em ngủ trên chiếc giường này, có nghĩ tới người đàn ông tương lai đè em là ai không?”
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Hạ Tịch Quán nổ bùng, trước kia… Trước kia cô mới bây lớn chứ, đúng là tên biến thái!
Lúc này Lục Hàn Đình bắt lại bàn tay nhỏ bé của cô, Hạ Tịch Quán lại càng hoảng, lúc ý thức được anh muốn làm cái gì, cô giống như điện giật dùng sức giãy người khỏi anh.
Thế nhưng, cô có giãy thế nào cũng không thoát khỏi được…
Lúc Lục Hàn Đình tắm gội đi ra thì thấy Hạ Tịch Quán còn nằm trên giường, bóng dáng mềm mại nhỏ xíu co lại thành một khối, tức giận không để ý tới anh.
Anh đi tới dùng khăn mặt cần thận lau từng ngón tay nhỏ của cô, sau đó cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Giận sao? Đừng giận mà…”
Giọng nói anh nhuốm phần vui vẻ, dỗ dành cưng chiều, vô cùng từ tính.
Hạ Tịch Quán từ từ nhắm mắt đẩy anh ra, còn dùng chăn che lại đầu mình: “Anh đi đi, em hiện tại không muốn thấy anh!”
“Thực sự không muốn thấy anh? Anh đi đấy nhé.”
Hạ Tịch Quán trong chăn liền nghe được tiếng bước chân của anh càng lúc càng xa, cô nhanh chóng vén chăn lên ngồi dậy, trong phòng vậy mà thực sự không có một bóng người.
Anh đi thật?
Hạ Tịch Quán bị chọc tức, cô đứng dậy xuống giường, chạy ra ngoài, nhưng cả một đường cũng không có thấy bóng dáng anh.
Anh đi đâu rồi?
muốn thấy anh!”
“Thực sự không muốn thấy anh? Anh đi đấy nhé.”
Hạ Tịch Quán trong chăn liền nghe được tiếng bước chân của anh càng lúc càng xa, cô nhanh chóng vén chăn lên ngồi dậy, trong phòng vậy mà thực sự không có một bóng người.
Anh đi thật?
Hạ Tịch Quán bị chọc tức, cô đứng dậy xuống giường, chạy ra ngoài, nhưng cả một đường cũng không có thấy bóng dáng anh.
Anh đi đâu rồi?