Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 539

Chương 539: Cách Tôi Xa Một Chút

Lúc đầu Lục Hàn Đình muốn uy hiếp cảnh cáo nho nhỏ cô một chút, để cô ở đây an phận hơn đôi chút, anh nào biết rằng cô vậy mà phản bác lại lời anh.

Cái miệng nhỏ này của cô thật đúng là… mồm mép tép nhảy.

Ánh mắt Lục Hàn Đình nhanh chóng nhìn lướt qua trên môi củ ấu đỏ bừng của cô, sau đó chau mày kiếm anh khí, trầm giọng nói: “Có phải cô muốn chết hay không?”

“Người khác sợ anh, chứ tôi không sợ đâu!” Hạ Tịch Quán nhướng hàng mày lá liễu khiêu khích trừng mắt anh một cái: “Anh còn dám bắt nạt tôi, tôi sẽ mách bà nội, để bà nội anh dạy dỗ anh lại!”

“GôP “Cô cái gì mà cô, anh dám bắt nạt tôi sao, anh tới đi.” Dáng người nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán trực tiếp lấn đến gần anh, nhón chân lên áp gương mặt môi đỏ răng trắng tiến đến trước mặt anh, thực sự là dáng vẻ ăn gan hùm.

Cơ thể cao ngất của Lục Hàn Đình trực tiếp cứng đờ, hai người gần như thế, cô gần như phả ra làn khí lên người anh, trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh đêm qua anh đã hôn cô khi cô ngủ.

Cổ họng Lục Hàn Đình bỗng chuyển động, giọng đã khàn khàn: “Cô cánh tôi xa một chút!”

Nói xong anh xoay người rời đỉ.

Hạ Tịch Quán nhìn bóng lưng anh tuần của anh, thật sự giống như anh muốn cách xa cô một chút, càng xa càng tốt, cô chính là nước lũ và mãnh thú, thì ra anh thực sự ghét cô như vậy.

Lão phu nhân đã bắt đầu ăn uống lại, buổi sáng bà ăn nửa chén cháo nhỏ, Hạ Tịch Quán cũng không để bà ăn nhiều, vẫn chậm rãi tăng dần lượng ăn, như vậy có thể “làm ít công to”

chữa khỏe cho lão phu nhân.

Thu xếp ổn thỏa cho lão phu nhân, Hạ Tịch Quán cầm lấy túi của mình: “Bà nội, mẹ Ngô, cháu đi trước nha, tối cháu sẽ về „ sớm.

“Ừ ừ được rồi, A Đình, không phải cháu cũng định đến công ty sao, cháu tiện đường đưa Quán Quán đoạn đường nhé!?” Lão phu nhân mở miệng nói.

Bà nội ăn cơm rồi, hết thảy đều trở nên tốt hơn, mây đen trong lòng Lục Hàn Đình cũng tản ra, tâm trạng không tệ, anh có thể tiễn cô đoạn đường…

Nhưng Hạ Tịch Quán từ chối: ‘Không cần đâu bà nội, Lục tổng đưa cháu đến trường quá huênh hoang rồi, đến lúc đó truyền ra tin đồn gì cháu có mọc trăm cái miệng đều cũng không thanh minh được, tự cháu đi được rồi, bye bye.”

Hạ Tịch Quán ra khỏi biệt thự.

Khuôn mặt tuần tú Lục Hàn Đình trầm xuống, anh là muốn cho cô an phận một chút, không muốn cô quyến rũ mình, nhưng nhìn cô từ chối anh đưa cô đến trường, còn sợ truyền ra tin đồn gì, bộ dáng kiệt lực nới rộng khoảng cách giữa hai người, anh vẫn cảm thấy rất khó chịu, ngực rầu rĩ.

“Bà nội, cháu cũng đi đây.” Lục Hàn Đình cầm chìa khóa xe ra khỏi môn.

Chiếc Rolls-Royce Phantom phóng ra, chạy đến đường cái tấp nập, Lục Hàn Đình ngồi ở ghế lái xuyên qua cửa số xe nhìn, trong vô thức tìm kiếm dáng người nhỏ nhắn kia.

Rất nhanh anh liền tìm được, Hạ Tịch Quán ở ngay phía trước.

Nhưng, cô không ở một mình, bên người cô đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ, Tôn Tiến cầm bó hoa hồng to đưa cho cô.

Lục Hàn Đình đột nhiên nheo lại đôi mắt hẹp, anh đạp chân ga, chiếc Rolls-Royce Phantom vụt qua bên người hai người họ.

Lúc đầu Hạ Tịch Quán muốn đến trường, cô cũng không biết tên Tôn Tiến từ đâu chui ra, đang không hiểu gì thì bị anh ta nhét bó hoa hồng đỏ to đùng cho cô.

“Tôn thiếu, tôi đã nói rất rõ rồi, chúng ta đã giải trừ hôn ước, tôi cũng không thích anh, hy vọng anh đừng phí thời gian lên người tôi.” Hạ Tịch Quán từ chối nói.

Tôn Tiến si mê nhìn khuôn mặt nhỏ xinh lớn chừng bàn tay của Hạ Tịch Quán, giọng điệu kiên quyết: “Tịch Quán, tôi cũng đã nói, từ giờ trở đi tôi muốn theo đuổi em, tôi tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày em sẽ thấy tôi thật lòng, em sẽ…”

Tôn Tiến còn chưa nói hết, chiếc Rolls-Royce Phantom kia của Lục Hàn Đình kia đột nhiên lao đến, thổi một đám bụi lên mặt anh ta.

Bình Luận (0)
Comment