Chương 667: Cô Gái Tàn Nhẫn Này
Thế nhưng, cô một lần, rồi lại một lần xuất hiện trước mắt anh.
Mỗi lần cô vừa xuất hiện, anh liền không khống chế được, không còn giống mình.
Anh đã từng nỗ lực, không để cô quyến rũ nữa, nhưng không được.
Từ khi ở phòng khách lúc nãy biết được cô chính là cô bé năm đó kia, là nàng dâu nhỏ năm xưa mẹ hứa gả cho anh, anh liền cảm thấy khắc chế cùng ẫn nhãn máy ngày nay đã sụp đỗ rồi.
Ánh mắt Lục Hàn Đình đỏ tươi mà ngoan lệ nhìn cô chằm chằm, sau đó mắp máy đôi môi mỏng, nhếch miệng mang theo ý châm biếm: “Vì sao Từ Thiếu Nam có thể, Lục Tử Tiễn có thể, còn theo tôi lại không? Vì sao cô có thể ngủ với bọn họ, lại không thể ngủ với tôi?”
“cm Hạ Tịch Quán bị anh nhục nhã mặt vừa đỏ lại trắng, cô giơ bàn nhỏ lên, lại tát lên gương mặt đáng ghét đó.
Thế nhưng lần này không tát được, vì Lục Hàn Đình ở giữa không trung cản lại cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, không để cô tát được.
Lục Hàn Đình âm trầm nhìn cô: “Hạ Tịch Quán, tôi không biết cô ở đây già miệng cái gì, tôi có thể cho cô thứ mà tuyệt đối bọn Lục Tử Tiễn Từ Thiếu Nam không thể cho cô, cô còn già miệng như vậy, tôi liền nghi ngờ cô mơ tưởng đến danh phận và có con với tôi, đừng nên quá tham. Loại con gái tâm cơ còn mập mờ lẳng lơ với đám đàn ông được tôi nguyện ý bao nuôi như cô nên thấy may mắn tôi nễ tình tình cảm không chê cô bẳn. Cô căn bản căn bản cũng không xứng đáng trở thành Lục phu nhân của tôi, cũng không xứng sinh con cho tôi!”
Hạ Tịch Quán đã cách anh rất xa, thế nhưng anh vẫn cứ thình linh chạy tới, tay cầm dao đâm vào tim của cô, đâm cô máu chảy dầm dề, sát muối lên trái tim cô.
Hàng mi nhỏ dài run rây, Hạ Tịch Quán dùng sức rút về cỗ tay trắng, sau đó đầy anh ra, từ trên bục rửa mặt nhảy xuống.
“Cảm tạ Lục tổng đã ưu ái, tôi vẫn là câu nói kia, tôi sẽ không trở thành tình nhân của anh, anh căn bản không cần uất ức bản thân để cái giày rách là tôi bò lên giường anh!”
Nói xong, Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.
Cả người Lục Hàn Đình tản ra vài phần hàn khí âm trầm, cô lại từ chối anh, vì sao, anh thực sự không rõ vì sao những tên khác đều có thể, chỉ duy anh lại không được?
Cô khinh người quá đáng!
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Lục Hàn Đình vươn tay túm cô.
Lúc này Hạ Tịch Quán đột nhiên ngừng lại, cô nhanh chóng xoay người, húc đầu gồi lên đỉnh quần Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình không hề phòng bị, lúc này nơi chỗ quần dâng lên cơn đau, thực sự bị cô húc đến.
Lục Hàn Đình rên khẽ một tiếng, khuôn mặt tuần tú trắng bệch, trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Anh hoàn toàn không ngờ cô vậy mà lại tập kích anh.
Cô còn ra tay ác như thế, ác liệt húc đầu gối, anh không hề hoài nghỉ cô là muốn phế anh đi.
Cô gái tàn nhẫn này!
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán rơi vào trên khuôn mặt tuần tú trắng bệch của anh, tiếng nói lạnh như băng: “Lục Hàn Đình, anh tốt nhất cách xa tôi một chút, đừng nên để ý đến tôi nữa, anh chết cái tư tưởng ấy đi! Dù cho tôi có ngủ với người đàn ông nào, cũng sẽ không ngủ với anh! Nếu có lần sau nữa, tôi thực sự sẽ phế anh đi, không có cây thịt đó, tôi xem anh thế nào còn ỷ vào nó mà hành hung!”
Nói xong, Hạ Tịch Quán kéo cửa phòng, đi thẳng ra ngoài.
Hạ Tịch Quán đến hành lang, gió lạnh bên ngoài phát đến mặt cô, cô chỉ có một ý niệm trong đầu, cô sẽ không bao ngờ muốn gặp lại Lục Hàn Đình nữa rồi!