Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 726

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 726: Vận Mệnh Tự Có An Bài

Lệ lão phu nhân tọa trấn Lệ gia nhiều năm như vậy, nói lời khí thế mười phần, mọi người thoắt cái biến sắc, chẳng lẽ có người cô ý hại Hạ Tịch Quán rơi xuông nước?

Người này lá gan cũng quá lớn đấy, dám xem Lệ lão thái quân Lệ gia không ra gì mà động thủ!

Dạ Huỳnh cứng đờ tại chỗ, bà ta nhìn bóng lưng Lục Tử Tiễn ôm Hạ Tịch Quán rời đi, Hạ Tịch Quán lại bình yên vô sự không chết?

Không thể nào!

Dạ Huỳnh âm thầm siết quyền, đây là một cơ hội tuyệt hảo, bà ta âm thầm tách Lục Tử Tiễn ra, lại để hầu nữ đụng Hạ Tịch Quán rơi xuống nước, lúc đầu Hạ Tịch Quán có thể cứ lặng yên không một tiếng động chết như vậy.

Nhưng là, Hạ Tịch Quán sống lại!

Đáng hận!

Dạ Huỳnh nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán, lúc này bà ta đột nhiên xuyên qua chiếc áo khoác trên người Hạ Tịch Quán thấy được một thứ, là bông hoa tử đằng đỏ tươi đến yêu dã.

Trời ạt Dạ Huỳnh lập tức quên mắt hô hấp của mình, hôm nay Hạ Tịch Quán mặc chiếc váy tinh không dài, hiện tại váy đã ướt nhẹp, trượt xuống một ít, liền lộ ra bông hoa phía dưới phiến xương cánh bướm của cô.

Dạ Huỳnh không hề xa lạ với bông hoa kia, vì cô 20 năm trước bà ta từng thấy qua.

20 năm trước, cô gái thần bí chạy ra từ trong phòng Lệ Quân Mặc kia, phía dưới xương cánh bướm của cô ấy cũng có một đóa hoa giống như đúc như thế!

Dạ Huỳnh nhanh chóng nhận ra được gì đó, lẽ nào Hạ Tịch Quán là… con gái của cô gái thần bí kia?

Vậy Hạ Tịch Quán chính là con gái ruột của Lệ Quân Mặc?

Không phải.

Sẽ không.

Lẽ nào đêm giao hợp 20 năm trước đã khiến cô gái kia hoài thai, cô gái kia sau đó lại sinh ra một đứa con gái chính là Hạ Tịch Quán?

lanh mắt lẹ đỡ Dạ Huỳnh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẹ, bà nội đang nhìn mẹ đó!”

Dạ Huỳnh ngắng đầu, nhanh chóng chạm phải cặp mắt sắc bén như tia X quang của Lệ lão phu nhân.

Lệ lão phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, như thể đã nhìn thấu hết thảy kế hoạch của bà ta.

Da đầu Dạ Huỳnh tê rần, bà ta nhanh chóng nghĩ tới hôm nay không thể đưa Hạ Tịch Quán vào chỗ chết, lại chuốc thêm phiền phức cho mình, Lệ lão phu nhân cung tâm quỷ kế gì không có thấy qua, sợ rằng trong lòng bà đã sớm hoài nghi bà ta.

Dạ Huỳnh miễn cưỡng bình tĩnh, bà ta kéo kéo khóe môi với Lệ lão phu nhân.

Lúc này Lệ Yên Nhiên thấy được Lục Hàn Đình, kinh ngạc lên tiếng: “Anh Hàn Đình…”

Lục Hàn Đình đã trở về, trong tay anh cầm một chiếc áo khoác ngoài đen, quần áo trên người vẫn còn ướt rượt, nhỏ nước lách tách, nhưng anh không hề để tâm đến mình, mà đứng lặng tại chỗ nhìn bóng lưng Lục Tử Tiễn đã ôm Hạ Tịch Quán đi xa.

Ngón tay thon dài của anh lập tức níu chặc áo khoác ngoài, đốt ngón tay kéo đến trở nên trắng bệch.

“Anh Hàn Đình, trên người anh sao ướt đẫm thế này, anh mau lên lầu đến phòng em tắm đi, rồi thay đồ mới đi! Kẻo nhiễm lạnh đấy.” Lệ Yên Nhiên quan tâm nói.

Ề Lục Hàn Đình nhìn bóng lưng Lục Tử Tiên và Hạ Tịch Quán, nhìn rất lâu, mãi đến khi bóng hình họ biến mắt trong đáy mắt mình.

Bình Luận (0)
Comment