Chương 754: Ăn No Chùi Miệng Liền Chạy?
Lục Hàn Đình tới.
Hôm nay Lục Hàn Đình mặc một thân tây trang hợp thể màu đen, đeo khẩu trang màu trắng, anh xuống xe, sau đó lửng thững đi lên thảm đỏ, nhịp bước vững vàng tự mang khí phách của tổng tài, trong lạnh lùng kiêu ngạo lộ ra vẻ thờ ơ xa cách.
Một người đàn ông như vậy, vậy mà trên người anh đủ mọi tính từ “gắn lên”, nào là biến thái, quấy rồi, bát lực…
Vẻ tương phản mạnh mẽ này làm cho tất cả ký giả có mặt tại hiện trường điên cuồng chen chúc, một biển người đen kịt chỉ thấy đầu với đầu, mọi người chen nhau đưa micro đến, “Lục tổng, xin hỏi rốt cuộc anh và Hạ Tịch Quán có quan hệ thế nào?”
“Lục tổng, Hạ Tịch Quán có phải hay không bị vây giữa mối tình giữa hai anh em Lục thị nhà anh không, các anh sẽ vì tranh đoạt cô ấy mà tương tàn sao?”
“Lục tổng, thân thể anh có khỏe không, điểm trọng yếu của anh bị Hạ Tịch Quán húc phế rồi nhỉ, đối với hành động tự sát này của mình anh thấy thế nào?”
Lúc này bảo vệ xuất động, xếp thành ba vòng chặn lại đám phóng viên bên ngoài, Nghiêm Kiên đứng ra khoát tay nói: “Thật ngại quá, chủ tịch chúng tôi không tiếp nhận bát kỳ phỏng vấn nào.”
Toàn bộ đám phóng viên truyền thông đều bị chặn, bọn họ ngẳắng đầu nhìn, Lục Hàn Đình đã vào đại sảnh Lục thị, phía sau anh còn có một dãy nhân viên cấp cao đi theo, anh mặt không thay đổi bước nhanh chân, ánh ban mai sáng chói xuyên qua lớp kính hắt vào, càng tôn lên mấy phần lộng lẫy lóa mắt của anh.
Rất nhanh, anh đã khuất dạng.
Trong phòng làm việc chủ tịch.
Nghiêm Kiên đi vào, Lục Hàn Đình ngồi trên ghế làm việc đang xử lý văn kiện, anh rũ mí mắt anh tuấn, cầm bút máy trong tay ký tên soàn soạt trên văn kiện, chữ ký anh hệt như rồng bay phượng múa.
Nghiêm Kiên trong chốc lát cũng không chắc chủ tịch nhà mình đang nghĩ cái gì, bên ngoài đã dư luận xôn xao rồi, anh và Hạ Tịch Quán cũng đứng ở trên đầu gió đỉnh sóng, dư luận lần nữa lên men, nhưng anh hệt như chẳng có chuyện gì vật, không chút mảy may quan tâm đến.
“Chủ tịch, anh có muốn dùng quan hệ xã hội tẩy sạch hết các dư luận trên mạng không?” Nghiêm Kiên thử dò xét hỏi.
Lục Hàn Đình không ngẳắng đầu, không ai biết trong lòng anh đến tột cùng suy nghĩ gì, anh chỉ là mắp máy đôi môi mỏng: “Không cần.”
Anh không dùng quan hệ xã hội xuất thủ, mà tùy ý để dư luận lên men, anh nghĩ cái gì thế?
Nghiêm Kiên không dám hỏi: “Chủ tịch, vậy tôi xuống trước.”
“Đi đi.”
Nghiêm Kiên ra ngoài.
Văn phòng quay về yên tĩnh, Lục Hàn Đình xử lý xong toàn bộ văn kiện khó giải quyết, ném bút máy lên bàn, anh nặng nề dựa lưng vào ghế sô, sau đó giơ tay lên tháo cà-vạt.
Anh lấy điện thoại ra, trong điện thoại trống không, Hạ Tịch Quán không gọi điện thoại cho anh, ngay cả một tin nhắn cũng chả thấy đâu.
Cô đến tột cùng có ý gì hả?
Ăn no chùi miệng xong liền chạy?
Lục Hàn Đình gắn ra tiếng cười đáng sợ, dáng vẻ kéo váy lên liền vô tình của cô thật đúng là cực kỳ giống đại tra nữ mà!
Đặt di động xuống, anh nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt. Chợt trong đầu hiện lên một hình ảnh, giữa đêm khuya lành lạnh, cô đẩy anh ngã xuống bụi cỏ, mái tóc đen dài thanh thuần kia xõa tán loạn, vòng eo thon nhỏ như rắn nước đặt trong lòng bàn tay anh…