Hai ngày sau…..
Thiên Tuyết sau khi ăn sáng và tắm rửa thay quần áo xong đi qua bên phòng tìm Lam Diệp, nàng gõ cửa: “A Diệp, ngươi xong chưa?”
Lam Diệp mở cửa bước ra đáp: “Thuộc hạ đã xong rồi ạ, phó cung chủ chúng ta đi thôi.” Thiên Tuyết gật đầu rồi cả hai cùng đi đến dược phòng tìm Sở Vân như đã hẹn trước.
Trên đường đi tất cả thuộc hạ đều cúi đầu chào: “Phó cung chủ! Lam hộ pháp!” Thiên Tuyết và Lam Diệp chỉ gật nhẹ đầu và đi thẳng đến dược phòng.
Đến nơi thì thấy Sở Vân đã đứng trước cửa đợi từ lúc nào, y hôm nay mặc bộ quần áo màu lục nhạt đơn giản, eo được ôm gọn bằng đai lưng trắng đơn giản kèm theo túi thơm thảo dược bên cạnh, mái tóc được buộc hờ một nửa
phía sau bằng dây buộc mà lục đậm đẹp mắt làm lộ ra gương mặt thanh tú thoát tục.
Thiên Tuyết nghĩ bụng: “Nhan sắc như này đến ta còn mê đắm thì trách sao tên thần kinh kia không yêu cho được chứ?”
Thiên Tuyết cất tiếng gọi: “A Vân ca!” Rồi nhanh chân cùng Lam Diệp bước đến.
Lam Diệp lên tiếng chào y: “Sở dược sư.” Y cũng gật đầu đáp lại.
Thiên Tuyết mỉm cười nhìn y hỏi: “A Vân, huynh đợi bọn ta lâu chưa?”
Sở Vân mỉm cười: “Ta cũng chỉ vừa mới xong việc mà thôi.” Rồi y nhìn lại Thiên Tuyết, hôm nay nàng chọn bộ quần áo nam nhân màu xám do Lam Diệp chuẩn bị vài hôm trước, đai lưng màu bạc ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn cùng với mảnh ngọc bội được buộc bên cạnh, mái tóc được vấn củ tỏi đơn giản với tram cài gỗ khắc hoa văn đơn giản làm lộ ra gương mặt vốn đã xinh đẹp nay lại thêm vẻ tuấn lãng làm người say mê.
Lam Diệp cất tiếng: “Phó cung chủ, Sở dược sư.
Vậy thuộc hạ xin phép đi trước.”
Sở Vân thấy vậy liền ngăn lại: “A Diệp cô nương hãy đợi một chút.” Lam Diệp nhìn Sở Vân thắc mắc nhưng y chỉ mỉm cười không nói.
Đúng lúc ấy Lương Thanh và Thần Phong cũng đi tới, Sở Vân mở miệng nói: “Lương Thanh, A Diệp hôm nay đi đến Ỷ Mộng lâu và Tú Nhạc phường nhưng không có ai đi cùng, đngs lúc hôm nay ngài rảnh hay là hãy đi cùng với cô ấy đi.”
Lương Thanh quay sang nhìn Lam Diệp thế nhưng cô lại từ chối: “Không cần đâu ạ! Thuộc hạ có thể tự đi được.
Thuộc hạ xin phép đi trước.” Nói rồi cô nhanh chóng xoay người rời đi, Sở Vân nhìn qua nháy mắt với Lương Thanh, anh thấy vậy liền nhanh chóng chạy theo.
Thiên Tuyết quay sang nhìn Sở Vân: “A Vân, chúng ta cũng đi thôi.” Nàng căn bản không để ý đến Thần Phong dù chỉ là một chút khiến hắn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Thần Phong lên tiếng: “Thiên Tuyết, nàng định đi đâu sao?”
Thiên Tuyết thờ ơ trả lời: “Ta đi xem xét các công việc kinh doanh của sòng bạc.
Cung chủ có gì dặn dò?”
Thần Phong thấy thái độ lạnh nhạt của nàng lại bỗng dưng khó chịu: “Nàng sao lại lãnh đạm với ta như vậy?”
Thiên Tuyết nhìn hắn trân trân trong lòng thầm hỏi: “Tên Thần Phong hôm nay lại bị thần kinh à? Lúc trước Tử Dao yêu hắn thì từ chối, giờ nàng muốn tránh xa hắn thì hắn lại hỏi tại sao? Đã yêu A Vân thì cứ chú tâm đến y là được rồi quan tâm đến ta làm gì? Tên điên này!” Thiên Tuyết vẫn gương mặt không cảm xúc đáp: “Lúc trước ta theo thì ngài xua đuổi, giờ ta làm theo lời ngài tự lùi ra xa thì ngài lại không vừa ý.
Tâm tư của cung chủ quả thật thâm
sâu khó đoán mà.”
Nói rồi nàng nắm lấy tay Sở Vân đi mất bỏ lại Thần Phong đứng đó ngơ ngác: “Tâm tư ta khó đoán sao? Đúng vậy, rõ ràng người ta yêu là Sở Vân nhưng sao ta lại cứ mãi chú tâm đến nàng chứ?” Ngay cả hắn cũng không biết giải
thích chuyện này như thế nào, hắn nhẹ xoay người đi về chính điện mà trong lòng vô số câu hỏi được đặt ra mà chính bản thân hắn lại không thể giải đáp được..