Chiều hôm ấy, Thiên Tuyết bỗng nhiên nổi hứng liền cho Lam Diệp gọi tất cả nha hoàn trong viện ra đại sảnh, khi tất cả mọi người đầy đủ thì Thiên Tuyết đứng trước mọi người lên tiếng: “Ta nghe nói ở Huyết Long cung này có một gác lầu cao ở phía tây rất đẹp, các ngươi ở cùng ta trong biệt viện này cũng đã lâu rồi nên nay ta muốn dẫn các ngươi đến đó chơi có chịu không?”
Tất cả nghe xong thì vừa vui mừng vừa hớn hở, thế nhưng chưa kịp phấn khích thì bỗng mọi người cúi mặt xuống buồn thiu.
Thiên Tuyết lấy làm lạ bèn hỏi: “Mọi người sao vậy? Không muốn sao?”
Nhị nương là trù nương của tiểu viện lên tiếng: “Bẩm phó cung chủ, không phải bọn nô tỳ không muốn mà là không thể.
Thân phận thấp hèn như chúng nô tỳ làm sao được phép ra khỏi tiểu viện này, hơn nữa trên đó phải có sự cho phép của cung chủ mới được đặt chân lên đó ạ nếu làm càn đi lên mà bị phát hiện sẽ bị phạt rất nặng ạ!”
Thiên Tuyết nghe xong gật gật đầu và nói: “Cung chủ đã nói cho phép ta được đi khắp Huyết long cung này nhưng đâu có cấm ta dẫn các ngươi theo hầu hạ ta chứ! Các ngươi yên tâm, có chuyện gì bổn cô nương đây sẽ gánh thay các ngươi.
Giờ đi thôi, chúng ta cùng đi ngắm mặt trời lặn thôi.” Nói rồi nàng cùng Lam Diệp dẫn theo đám nô tỳ đi đến nơi đó.
khi mọi người đi qua thì tất cả thuộc hạ nhìn thấy nàng cùng đám nô tỳ đi về phía Kim Quang lầu thì lấy làm lạ, bọn họ nhìn nhau rồi nhìn lại đám người Thiên Tuyết nhưng không ai dám nói gì.
Bọn họ chỉ cúi đầu chào nàng một tiếng rồi tiếp tục lo phận sự của mình.
Tuy nàng đã thay đổi nhưng nàng vẫn là phó cung chủ vì vậy ai cũng e ngại trước những việc trước đây của Tử Dao mà kinh sợ nàng.
Phải mất gần hai mươi phút thì mọi người mới đi đến nơi, Thiên Tuyết đứng nhìn phía trên bức tường có đề tên Kim Quang lâu được khắc bằng gỗ đẹp mắt gái gác này thật sự rất cao đến tận mười tầng, đứng trên đây dường
như có thể thu hết cả Huyết Long cung vào trọn trong tầm mắt.
Tất cả mọi người cùng nhau nhìn ngắm ánh mặt trời đang khuất dần giữa nền trời màu hổ phách.
Thiên Tuyết vừa ngắm vừa cảm thán: “Thật đẹp, lâu rồi ta mới được ngắm hoàng hôn đẹp và yên bình như vậy.” Nhớ lúc trước mỗi ngày đều phải đi điều tra còn không là hộ tống nhận vật cấp cao đi dự sự kiện, số lần nàng được ở nhà ngắm hoàng hôn và bình minh đếm trên đầu ngón tay.
Bỗng nhiên Nhị nương cùng tất cả nô tỳ quay sang quỳ xuống dưới chân Thiên Tuyết và nói: “Chúng nô tỳ đa tạ phó cung chủ đã cho chúng tôi được lên đây với người.
Từ giờ chúng tôi xin thề sẽ luôn tận tâm trung thành với người đến chết không đổi.” Những ngày qua ở cùng với Thiên Tuyết, nàng đối xử với họ như người thân trong nhà, không hề có phân biệt tôn ti.
Sáng sớm cùng nàng tập luyện, chăm sóc cây cối hoa lá, cùng nhau dùng bữa và thưởng trà với những mẫu chuyện li kỳ mà nàng thường kể đã khiến những ác cảm và nỗi sợ hãi về nàng biến.
ngôn tình tổng tài
mất và thay vào đó là một tấm lòng kính mến và yêu quý nàng vô cùng.
Thiên Tuyết mỉm cười đưa tay đỡ lấy Nhị nương và nói: “Mọi người làm gì vậy? Mau đứng lên đi, chúng ta ở cùng nhau trong tiểu viện thì ta đã xem các ngươi như người nhà.
Từ nay ta sẽ bảo hộ các ngươi không để ai ức hiếp
đâu.”
Tất cả mọi người đứng lên gập người cúi đầu đồng thanh nói: “Đa tạ phó cung chủ.”
Thiên Tuyết nhìn ánh nắng cuối cùng dần lụi tàn, nàng quay lại nhìn mọi người nói: “Trễ rồi, chúng ta về viện nghỉ ngơi thôi.” Vậy là tất cả mọi người cùng nhau đi về Thanh An viện vừa đi vừa nói cười trong rất vui vẻ..