Edit: Subo
Các vị Vương gia vừa đi vào, liền nhìn thấy Hoàng đế một thân ảnh minh hoàng bước vào, phía sau hắn là Huệ phi và Ánh Phi cùng ngồi vào vị trí. Toàn Cơ hơi có chút giật mình, đưa mắt nhìn lại, thấy Mục Chước quy củ hầu hạ phía sau Hoàng đế.
Mọi người đứng dậy hành lễ, thấy Hoàng đế ngồi vào chủ vị, từng người mới bắt đầu ngồi xuống. Cung nữ tiến lên rót rượu, Hoàng đế đã là nâng chén, cười nói với mọi người phía dưới: “Từ khi trẫm đăng cơ đã hai năm tới nay. Hôm nay cũng là lần đầu huynh đệ chúng ta có mặt đầy đủ như thế, trẫm rất cao hứng.” Khi nói chuyện, rượu đã rót vào cổ họng.
Tương Hoàn vương dẫn đầu cũng uống một ly, vui vẻ cười nói: “Hoàng gia thủ túc tình thân, là hạnh phúc lớn của thiên hạ.”
Tấn Huyền vương chỉ khẽ cười, ngửa đầu uống cạn ly rượu. Vốn hắn bị trọng thương chưa lành, hiện tại rượu mạnh xuống dạ dày, không kìm chế nổi ho khan kịch liệt.
“Vương gia…” Toàn Cơ đoạt chén rượu trong tay hắn, cứ ngỡ rằng hắn sẽ không uống. Hôm nay bồi rượu chỉ là làm dáng thôi, nhìn thần sắc hắn cũng thản nhiên, dường như lời nói của mọi người không quan hệ đến hắn.
Khánh Lăng vương là người ngồi ở bên cạnh hắn, vội mở miệng nói: “Vết thương của ngươi chưa tốt, sao lại còn uống rượu? Hôm nay có Hoàng thượng ở đây, chẳng lẽ còn trách cứ ngươi sao?”
Toàn Cơ lấy khăn nhẹ lau cho hắn, hắn lại cầm khăn, cúi người ho khan như cũ không ngừng. Hắn không nói lời nào, chỉ là không muốn nói chuyện.
Cho dù là người trong phòng này hay là các vị Vương gia, đều không phải người có khả năng cho hắn dựa vào. Điểm này, hắn so với ai khác đều rõ ràng.
Trên đời này, không có cá mèo sẽ không tranh. Hiện giờ di chiếu của Tiên đế sớm đã bị hủy, ai cũng không nhận hắn là người được truyền ngôi.
“Vương gia.” Giữa trán Toàn Cơ ấn đường khẽ nhăn nhỏ giọng gọi hắn, đỡ cánh tay hắn, sớm đã trở nên trắng bạch. Khẽ ngước mắt, hắn cúi xuống thì thầm nửa câu cùng nàng, vào lúc này, nghe được Hoàng đế quan tâm nói: “Thân thể Thất đệ có bệnh nhẹ, trẫm để cho người dẫn ngươi đi xuống nghỉ tạm một lát trước. Chước nhi ――” hai chữ cuối cùng kia, dường như bị nam tử kia cố tình kéo dài âm điệu.
Mục Chước cũng có chút kinh ngạc, thấy đôi mắt nam tử trầm xuống, nàng vội hành lễ, vội vàng từ phía trên chạy xuống dưới. Bên ngoài Đồng Dần cũng đã tiến lên, ở một bên cùng Mục Chước đỡ Tấn Huyền vương đứng dậy, vành mắt hắn có chút ảm đạm, vẫn liếc nhìn về phía Toàn Cơ.
Lúc này, nàng lại không nói lời nào, thân mình vẫn nửa quỳ, cho đến khi Hoàng đế khẽ gọi tên nàng.
Nàng thong thả ung dung đến gần, đứng vào vị trí của Mục Chước, thay hắn rót rượu, đưa khăn. Khi ánh mắt nàng quay lại, nhìn thấy ánh mắt Huệ phi hãy còn chưa thu hồi, cứ như vậy mà thẳng tắp nhìn ra cửa nơi Tấn Huyền vương vừa rời đi.
Lam nhi giơ tay, khẽ kéo tay áo nàng ta, nàng ta mới kinh hoảng thu hồi ánh mắt lo lắng. Không nghĩ tới, có người sớm đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện.
Toàn Cơ hoàn hồn, nhìn chăm chú nhìn xuống, ở một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, mới vừa rồi cảm giác được ánh mắt nhạy bén kia nhưng đã lặng yên thu đi không một tiếng động, không lưu lại một chút dấu vết. Nàng đột nhiên, lại nghĩ tới chuyện bồ câu đưa tin kia, Tương Hoàn vương, hay Khánh Lăng vương? Hoặc là, những Vương gia phía dưới, mỗi người đều có khả năng.
“Hửm?” Hoàng đế quay đầu lại, hơi hơi hừ một tiếng.
Toàn Cơ giật mình nhìn lại cái ly trước mặt hắn, sớm đã rỗng tuếch. Vội cúi người rót đầy hắn cho hắn, Ánh phi ở một bên, ôn nhu khuyên: “Hoàng Thượng cũng uống ít vài chén đi.”
Hắn “Oh ” một tiếng xoay người nhìn Huệ phi một cái, thấy nàng ta che mặt khẽ ho, Lam nhi đã cầm chiếc ly ngọc đưa tới bên môi nàng ta: “Nương nương uống chút nước cho nhuận hầu.”
Bạc Hề Hành đột nhiên mở miệng: “Có cần phải về cung trước không?”
Một câu đơn giản, lại khiến trái tim Toàn Cơ run rẩy, nàng chỉ nhớ tới Tấn Huyền vương vừa mới rời tiệc. Huệ phi quan tâm với Tấn Huyền vương có thể thấy được. Nàng đặc biệt lo lắng nếu Huệ phi rời khỏi Hành Đài sẽ đi tìm hắn.
Sắp được rời kinh, nàng không hy vọng tự nhiên lại có chuyện đâm ngang.