Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Chương 27

Edit: Subo

Chẳng qua là muốn giữ lại một cung nữ, chuyện này đối với Ánh Phi thân là một cung chủ vị mà nói đương nhiên dễ như trở bàn tay. Mục Chước có thể lưu lại Tường Bình cung, tự nhiên cũng là đối với Toàn Cơ ngàn ân vạn tạ.

Chỉ là Ánh phi, lúc rảnh rỗi, phái người hỏi thăm quá khứ của Mục Chước. Lại chỉ biết đã làm cung nữ trong Hoán Y cục, ở trong cung không có bằng hữu nào, làm người cũng rất thành thật. Nàng ta ở Tường Bình cung làm việc, rất cần mẫn, việc gì cũng không cần đợi người khác thúc giục. Dần dần, Ánh phi cảm thấy an tâm, cuối cùng Toàn Cơ cũng giải quyết được nỗi lo của nàng ta, nàng tìm người không sai.

Từ Tư Chế phòng trở về, Mục Chước hứng thú rất nhiều: “Tỷ tỷ, nương nương đã nói cho người làm vài bộ y phục mới cho ngươi, sao ngươi không cần?” Mấy cuộn tơ lụa kia, nàng ta đã nhìn qua, đời này từ trước tới nay chưa thấy qua vải sa tanh đẹp như vậy.

Toàn Cơ chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, cũng không nói nhiều.

Mục Chước lại nói: “Tỷ tỷ, sáng nay Lăng nhi ở Hoán Y cục tới đưa quần áo cho nương nương, ta cùng nàng nói chuyện, nàng ta chạy trốn thực mau. Ta cũng không ăn nàng ta.”

“Đó là nàng ta chột dạ.” Sợ bây giờ Mục Chước đi theo Ánh Phi sẽ tìm nàng ta gây phiền toái, nào biết nha đầu này nội tâm đơn thuần, không có ý xấu gì.

Hai người vừa đi vừa nói, đi bộ trên con đường nhỏ đá xanh ở Ngự Hoa viên. Hôm nay gió có chút lớn, thổi những sợi tóc rối loạn. Thời điểm Toàn Cơ híp ngước mắt, nhìn thấy phía trước một thân ảnh nam tử.

“Toàn Cơ tỷ tỷ, đó là ――”

Giơ tay, bịt kín miệng Mục Chước. Ở góc độ này, nàng chỉ có thể nhìn thấy nửa người của hắn, tóc vấn ngọc quan, trên người hắn đang mặc triều phục.

Nam tử như cảm giác được cái gì, ngoái đầu nhìn lại. Trong nháy mắt, Toàn Cơ thấy rõ, áo hắn mặc trên người mãng bào màu xanh rồng tám chân bốn móng!

Triều phục thân vương, lại dùng khuôn mặt kia sao?

Nàng lại chút nữa đã quên, ba ngày sau hắn vào kinh, hiện giờ thời gian vừa vặn đúng.

Vội kéo Mục Chước khúc đầu gối: “Nô tỳ thỉnh an Vương gia.”

Mục Chước nghe nàng nói như thế, lắp bắp kinh hãi, cũng vội đi theo hành lễ.

Gió lớn, Tấn Huyền Vương không thấy rõ hai cung nữ trước mắt lắm. Thân mình hơi đổi, hai cung nữ kia còn cúi đầu, ánh mắt hắn, bỗng nhiên dừng lại trên người cung nữ bên sườn trái.

Quá giống, đúng vậy, rất giống.

Nâng bước, hắn đến bên cạnh Toàn Cơ, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Nô tỳ tên Toàn Cơ.” Trên người hắn, mùi hương lan đã biến mất không thấy, ngược lại thay vào, là mùi son phấn nồng đậm. Toàn Cơ không khỏi nhíu mày, như vậy Tấn Huyền vương…… So với hắn trong trí nhớ dường như khác biệt.

“Toàn Cơ.” Nam tử thấp giọng gọi, bàn tay phía sau hướng về phía nàng, quạt xếp trong tay gõ ở phía sau lưng nàng. Hắn bỗng nhiên cười khẽ: “Bổn vương, chút nữa nhận sai người.”

Sắc mặt nữ tử phía dưới, hắn không có nhìn thấy. Chẳng qua thân ảnh ấy, thanh âm ấy, đều rất giống người kia.

Người kia, nữ nhân làm hắn mất đi tất cả.

Toàn Cơ chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, nàng vẫn như cũ cúi đầu, giờ phút này nàng cũng biết không nên hỏi nhiều.

Hắn nắm quạt xếp đến gần chút, tim nàng đập có chút nhanh hơn, Toàn Cơ cơ hồ theo bản năng hô hấp ngừng lại.

“Vương gia.” Phía sau, truyền đến thanh âm nữ tử.

Mục Chước có chút tò mò mà ngước mắt liếc một cái, chỉ thấy người tới tuy là nữ tử, lại là một thân y phục thị vệ. Ánh mắt cũng không giống nữ nhi nhu mị nhưng lại có nhiều vẻ anh khí. Nàng chạy vội lại đây, lại cười nói: “Sư huynh nói ngài tới Ngự Hoa viên, kêu ta đi tìm xem ngài đi đâu. Di ――”

Ánh mắt nàng, cũng dừng ở trên người Toàn Cơ, buột miệng thốt ra “Di” một lúc sau, lúm đồng tiền trên mặt đột nhiên bị nở ra, nàng ta dường như kinh ngạc mà nhìn người nam tử bên cạnh liếc mắt một cái, “Nàng là……”

“Giống sao?” Hắn cười rộ lên, vòng đến trước người Toàn Cơ, quạt xếp nâng cằm nữ tử, dùng sức nhấc lên, khiến cho nàng nhìn chăm chú vào mình.
Bình Luận (0)
Comment