Edit: Subo
“… Uh.” Nam tử rầu rĩ hừ một tiếng, mới làm tâm tư Toàn Cơ đột nhiên quay lại, nàng thế nhưng lại thất thần!
“Nô tỳ đáng chết.” Mí rũ mắt xuống, tim đập có chút hỗn loạn. Đôi tay đè lại nơi máu tươi và nước mưa hỗn loạn, nóng bỏng và lạnh lẽo cảm giác đan xen lẫn nhau, làm nàng rơi vào bất an.
Ánh mắt nhìn lại, Toàn Cơ nhìn thấy quạt xếp của Tấn Huyền vương đặt ở bên cạnh, mặt trên sớm đã loang lổ dính đầy vết máu, nàng mới nhớ tới quạt xếp kia ban đầu là hắn đặt ở trên người. Đúng rồi, ngay khi nàng bất lực khó hiểu về miệng vết thương, lặng yên hít một hơi thật sâu, nàng càng thêm tin.
Hai thị vệ ánh mắt nhìn chằm chằm vào Toàn Cơ, chỉ có Tần Phái, dựa vào một bên vách xe nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa không biết khi nào đã tới cửa cung rồi, mọi người đều không dừng lại, theo ngự giá cùng nhau lập tức đi vào. Có thanh âm thái giám từ bên ngoài truyền vào: “Tần đại nhân, Hoàng thượng nói, trước để cho Vương gia đi qua Hoàng Tử sở đi, trước để cho người truyền lệnh xuống, kêu các thái y chờ.”
Mạnh Trường Dạ và Sở Linh Tê nhìn nhau, chỉ nghe Tần Phái nói: “Ta thay Vương gia tạ ân điển Hoàng thượng.”
Xe ngựa, đi qua Hoàng Tử sở. Lúc mành bị một thái giám nhấc lên, Toàn Cơ mới giật mình ngạc nhiên phát hiện, Bạc Hề Hành đang đứng ở ngoài xe, Đồng Dần cẩn thận thay hắn che dù. Nàng cho rằng, hắn sẽ lập tức đến Ngự Thư phòng, lúc này cần phải giải quyết chuyện thích khách. Hắn nhất định sẽ tự mình tra, lại không nghĩ, hắn lại tới nơi này trước. Chỉ là không biết, hắn ngóng trông muốn Tấn Huyền Vương chết hay là muốn thế nào?
Thời điểm Mạnh Trường Dạ ôm hắn xuống, Toàn Cơ nhìn thấy hai mắt hắn khép lại, giả vờ hay thật sự, nàng đều sẽ không vạch trần. Đi theo xuống, nàng thuận tay lấy cây quạt dính đầy máu tươi cho hắn.
Mọi người vội vàng đi vào, các thái y đã sớm hầu ở cửa.
Toàn Cơ không lập tức theo vào, mà chậm rãi đi theo bên cạnh người Bạc Hề Hành. Quả nhiên, hắn hỏi: “Như thế nào?”
“Vương gia hôn mê bất tỉnh, chảy nhiều máu.”
Ánh mắt nam tử dừng ở trên đôi tay nàng, ngay sau đó là mặt nàng, lại nhíu mày: “Mạnh Trường Dạ động thủ với ngươi?”
Theo bản năng xoa cổ, xem ra đối với hai cái thị vệ kia của Tấn Huyền Vương, Bạc Hề Hành đúng là rõ như lòng bàn tay, nàng không có phủ nhận, gật đầu nói: “Nô tỳ ấn miệng vết thương của Vương gia hơi mạnh tay. Vậy nên, Mạnh thị vệ mới động thủ.” Dừng chút, nàng lại nói: “Hoàng thượng, ngài giao nhiệm vụ quá khó.” Nói xong, lập tức quỳ xuống. Phía dưới, là một vũng nước trong, cả người nàng ướt đẫm giờ phút này cũng đã không còn cảm giác lạnh.
Bạc Hề Hành ngẩn ra, ngay sau đó cười khẽ đỡ nàng đứng dậy: “Không khó, ít nhất, hắn không giết ngươi, ngươi còn đứng ở trước mặt trẫm. Đi thay đổi xiêm y rồi lại đến, trẫm và Thất đệ chờ ngươi.”
Dứt lời, phất tay, vỗ quần áo, hắn xoải bước đi về phía trước, Đồng Dần vội cầm dù theo sau.
Đợi thân ảnh nữ tử ra sân, Bạc Hề Hành mới ngoái đầu nhìn lại. Mới vừa rồi lúc trên đường, Hàn Thanh đề cập cùng hắn về chuyện nữ tử này, kỳ thật Hàn Thanh nhìn thấy, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy được.
Nếu không phải có một tầng quan hệ, hắn sẽ không dùng cung nữ này. Mới vừa rồi, hắn để nàng đi chung xe với Tấn Huyền vương trên xe ngựa, Mạnh Trường Dạ không “Lấy cớ” diệt trừ mật thám này, đủ để chứng minh Tấn Huyền Vương đối với cung nữ này không giống kẻ khác, không phải sao?
Vì vậy, hắn muốn nguyện ý đánh cuộc một phen.
Đi ra bên ngoài, ánh mắt Toàn Cơ dừng trên quạt xếp trong tay, tay vừa động, nàng mở quạt xếp ra. Chỉ liếc mắt một cái, khóe miệng Toàn Cơ khẽ nhúc nhích, Tấn Huyền vương, hắn quả nhiên là có dị tâm…