Edit: Subo
Nghe Hoàng đế nói xong, Thừa tướng lập tức im miệng không nói gì nữa. Ông nghe được tin tức vội vàng chạy vào cung. Đương nhiên, là muốn khuyên Bạc Hề Hành đừng cứu Tấn Huyền vương nhưng người trước mặt vẫn thấu triệt hơn so với ông.
Ngự giá vẫn ngừng ở bên ngoài Hoàng Tử sở nhưng Bạc Hề Hành lại không bước lên, chỉ đi bộ cùng Thừa tướng.
Thật lâu sau, Thừa tướng mới nói: “Thất Vương gia sao hắn dám…” Xả thân cứu Bạc Hề Hành, một kiếm này, có thể bị mất mạng.
Hoàng đế cười nhẹ: “Hắn cho rằng trẫm sẽ ra tay cứu hắn.” Nhưng hắn lại không cứu, lúc ấy hắn chần chờ. Hắn không tin Tấn Huyền Vương sẽ không dự đoán được khả năng này nhưng hắn vẫn là động thân mà ra.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc ở bên trong, Tấn Huyền Vương đã nói với hắn.
Một vòng này, hắn có được đáp án, mà hắn muốn biết đáp án, rất có khả năng sẽ phải trả giá bằng một cái mạng.
Tấn Huyền Vương nói rất đúng, thế nào hắn cũng thấy không đáng.
Bước chân, bỗng dưng dừng lại.
Thừa tướng không dự đoán được hắn bỗng đột nhiên dừng lại, lắp bắp kinh hãi, thiếu chút nữa đi lên đâm vào hắn. Ông ngước mắt, thấy sắc mặt Hoàng đế có chút khó coi, lúc này ông mới chú ý tới, tuy rằng sự việc đã kết thúc nhưng cả người Bạc Hề Hành ướt đẫm. Trong lòng trầm xuống, hắn vội nói: “Hoàng thượng vẫn nên đổi long bào trước, ngài phải bảo trọng long thể.”
Hắn không đáp, trái lại nói: “Hắn muốn nói với trẫm kỳ hảo.” Bố trí chính mình vào hiểm cảnh, chỉ vì muốn cho hắn một đáp án.
Đáp án là, Tấn Huyền vương hắn sẽ không làm phản.
Thừa tướng cả kinh đôi mắt cũng trợn tròn, bật thốt lên: “Vậy Hoàng Thượng… Tin hắn?”
Bạc Hề Hành tiếp tục đi, lại mím môi không nói chuyện.
Thừa tướng lại hỏi: “Vậy chuyện của Tần Phái?”
Hắn cười lạnh: “Tấn Huyền vương trọng thương, sao trẫm có thể
hoan thiên hỉ địa[1] mà mở tiệc chiêu đãi Tần Phái đối ẩm chứ?” Hắn là đế vương Tây Lương, lại cũng là tấm gương cho người trong thiên hạ, hắn làm việc nhất định không thể không để ý đến miệng lưỡi dân chúng.
[1]Hoan thiên hỉ địa: Ý nói vui sướng khôn cùng.Nếu lúc này Tần Phái chết, chẳng qua càng tăng thêm sự hoài nghi của thế nhân việc hắn mưu hại Tấn Huyền vương là sự thật. Các Vương gia khắp nơi, đều sẽ không tin hắn.
Hắn không sợ phải giải thích với người trong thiên hạ nhưng lại sợ những người đó sinh ra dị tâm.
Tính tới tính lui, hắn còn không phải vì cái này sao?
Còn có một chuyện, hắn trước sau chưa quên. Hắn chỉ là Nhị hoàng tử của Tiên đế, phía trên hắn, còn có một đại ca đức cao vọng trọng ―― Tương Hoàn vương, Bạc Hề.
…………
Các thái y đều lui xuống, Toàn Cơ nâng bước đi vào trong, nghe được thanh âm truyền đến Tần Phái phía sau, lại quát Mạnh Trường Dạ và Sở Linh Tê không được theo vào.
Mạnh Trường Dạ không phục: “Tần tiên sinh để nữ nhân kia đi vào giám thị Vương gia sao?” Sở Linh Tê nghe hắn nói cũng không dám nhiều lời, hắn nói vậy, tất nhiên sẽ có lý do.
Tần Phái lại lắc đầu: “Đây là hoàng cung, dù cho đó là cung nữ giám thị Vương gia. Chẳng lẽ ngươi muốn đi vào phản đối người giám thị của Hoàng thượng sao?”
Một câu, làm cho Mạnh Trường Dạ giật mình: “Chỉ là……”
“Không có chỉ là.” Hắn xoay người, “Các ngươi xuất cung đi.”
Lúc này, Sở Linh Tê cũng chấn kinh: “Tiên sinh……”
Tần Phái thanh âm trầm thấp: “Là có nhiệm vụ. Linh Tê lập tức chạy đến Hoàng lăng, có lẽ còn có chút dấu vết để lại. Trường Dạ về dịch quán thu thập chút y phục của Vương gia.”
“Tần tiên sinh, ta đi Hoàng lăng.”
Mạnh Trường Dạ nắm chặt bội kiếm trong tay, Tần Phái mặt không đổi sắc: “Để Linh Tê đi, nàng ta thận trọng hơn so ngươi. Không cần nói lời vô nghĩa, đi nhanh về nhanh.”
……
Thanh âm bên ngoài cố tình đè thấp, Toàn Cơ không có tâm tư đi nghe bọn hắn nói cái gì. Nàng lấy thân phận “Mật thám” tiến vào nhưng lại không thể thật sự biểu hiện giống như mật thám. Nếu không, nàng chỉ bị chết nhanh hơn.
Người nằm trên giường, đã đổi y phục, ngay cả đệm chăn phía dưới cũng đã đổi. Chỉ là mùi máu tươi trong phòng vẫn nồng đậm như cũ, làm nàng không ý thức được nhớ tới vết thương kia ẩn ở trong chăn.
“Vương gia.” Nàng thấp giọng gọi hắn.