Edit: Subo
Hôm sau, lúc Mục Chước tỉnh lại, luôn cảm thấy sau cổ sau hình như là có chút không thoải mái, đến tột cùng là bị cái gì nhưng lại không biết nói sao. Nàng ấy đến trước bàn trang điểm, tháo nút thắt áo lót, nhìn đi nhìn lại, cũng nhìn không thấy cái gì. Lúc này, nghe được bên ngoài có thái giám nói Ánh Phi tìm nàng, vội vã cài nút thắt áo lại.
Không ngờ, Hoàng đế cũng ở đây, trên bàn trong phòng có thật nhiều cống phẩm. Ánh Phi chỉ nói là Hoàng thượng ban thưởng, nên nàng gọi người, cũng ban cho chủ tử các cung đưa chút đi.
Bạc Hề Hành cười khẽ: “Ái phi thật hào phóng.”
Mục Chước cũng không lắng nghe bọn họ nói cái gì, chỉ gọi người lấy đồ vật ra.
Ánh Phi che miệng cười, chỉ thấy nam tử vẫy tay, gót sen khẽ nhúc nhích liền rơi vào vòng tay hắn. Trên người nữ tử trên có mùi thơm của cơ thể cùng mùi Long Tiên Hương của hắn quyện lại với nhau, quanh quẩn xung quanh hai người. Hắn vòng tay ôm nàng, cười nhẹ: “Chuyện gì? Một hai nói trẫm hạ triều phải lại đây?”
Nàng ta cười duyên, nhỏ giọng nói: “Hôm nay thần thiếp có một chuyện cầu xin Hoàng thượng.”
Hắn có chút tham lam mà hít hương thơmvtrên người nàng, rầu rĩ nói: “Nói.”
“Thị nữ của thần thiếp là Toàn Cơ, hầu hạ thần thiếp tận tâm tận lực. Thần thiếp muốn ban thưởng điểm cho nàng cái gì, lại cũng không biết thứ gì là tốt nhất. Nghe nói nàng có một muội muội thất lạc nhiều năm, có khả năng đã tới Dĩnh Kinh nhưng thật ra muốn cầu xin Hoàng thượng hỗ trợ tìm một chút.” Bản thân nàng ta suy nghĩ một đêm, muốn đề phòng Toàn Cơ, không bằng nàng ta tìm được muội muội của nàng, mang theo bên người, còn sợ nàng không nguyện trung thành với mình sao?
Con ngươi Bạc Hề Hành bỗng chốc căng thẳng, đã tới Dĩnh Kinh? Hắn bật thốt lên hỏi: “Bản thân nàng nói?”
“Vâng.” Ngón tay nhẹ nhàng vân vê ngọc bội treo trên eo hắn, nàng ta lại nói: “Nàng còn nói, muội muội nàng nhỏ hơn nàng hai tuổi, ở phía sau cổ, có bớt màu đỏ hình hoa.”
Ánh Phi vừa nói xong, Bạc Hề Hành đã đột nhiên đứng dậy, nhẹ đẩy nữ tử trong lòng ngực ra, đáy mắt hắn đã nổi lên tức giận. Ngày đó hắn nói muốn giúp nàng tìm muội muội, nàng cũng không nói cái gì với chính mình.
Về chuyện muội muội nàng tới Dĩnh Kinh, về chuyện trên người muội muội nàng có ấn ký.
Tự bật cười, thì ra, cung nữ này, cũng đề phòng chính mình! Chẳng qua, đã là như thế, đổi lại cũng là một người tsif năng có thể đào tạo.
“Hoàng thượng.” Ánh Phi khẽ gọi hắn một tiếng. Bạc Hề Hành lại kêu Đồng Dần chuẩn bị kiệu, khi đi đến cửa, lần nữa quay đầu lại, ôn nhu cười, nói: “Yên tâm, việc này trẫm sẽ giúp.”
Nếu thật sự như lời nói của Ánh Phi, như vậy không đến ba ngày, hắn nhất định tìm ra người.
Đồng Dần thấy Hoàng đế xoải bước ra tới, vội nhấc mành ngự giá lên, nhẹ vịn hắn đi lên, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng muốn đi đến chỗ nào?”
Hắn thả mành xuống, thanh âm tùy ý truyền ra: “Hồi Càn Thừa cung, ngươi thay trẫm truyền Hàn Thanh. À, đến Hoàng Tử sở, gọi Toàn Cơ tới gặp trẫm.”
…………
Lúc thái giám ở ngoài cửa truyền lời, vừa lúc Toàn Cơ phải cho Tấn Huyền Vương uống thuốc. Nàng để công công về trước, nói cho Bạc Hề Hành biết nàng sẽ đến ngay.
Uống thuốc xong, nàng đứng dậy muốn cáo lui, Tấn Huyền vương hỏi: “Sao thế mới sáng sớm, lại có chuyện gì?”
Toàn Cơ chỉ tùy tay đặt cái chén không ở trên bàn, mở miệng nói: “Chuyện về muội muội nô tỳ.”
“Hửm?” Tấn Huyền vương như là có hứng thú: “Tìm được rồi?”
“Nhanh.” Xoay người hành lễ với hắn: “Nô tỳ đến Càn Thừa cung trước.”
“Bổn vương tò mò.”
“Vậy Vương gia, an tĩnh chờ tin lành đi.” Nhếch môi cười, nàng nói rất là chắc chắn.
Kỳ thật đối với Tấn Huyền vương tới nói, xem như “Tin lành” đi? Duỗi tay khép cửa phòng lại, lúc xoay người, nàng hơi hơi hít vào một hơi, màn tính kế này, Bạc Hề Hành nhất định phải thua.
................
Tác giả Đề Ngoại lời nói: Các bảo bối, hiện tại không hợp lý không phải vĩnh viễn không hợp lý, cho nên, trấn định a, không cần gần nhất liền nói gì gì không hợp lý a, ha hả.