Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Chương 59

Sau khi Tĩnh Nhi tỉnh lại thì xe ngựa đã rời khỏi Yên Khương. Nàng bị người ta đánh ngất ở Hạ phủ rồi ném lên xe ngựa. Hiện tại miễn cưỡng ngồi dậy, trán vô tình đập mạnh vào xe, cơn đau khiến nàng càng thêm tỉnh táo.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng động liền nhấc màn xem. Thấy Tĩnh Nhi đã tỉnh, hai người đều lộ thần sắc hoảng loạn. Nàng biết bọn họ nghe theo lệnh của Hạ Ngọc nên không trách phạt.

"Hiện tại đến đây rồi?" Tĩnh Nhi mở miệng hỏi.

Một người vội đáp: "Hồi tiểu thư, đã tới Tây Lương, bọn thuộc hạ định hỏi tiểu thư muốn trực tiếp về Dĩnh Kinh đúng không?"

Nghe mấy tiếng "Tiểu thư", tâm trạng Tĩnh Nhi co quắp lại, nàng lắc đầu: "Không về."

"Vậy tiểu thư..."

"Đừng gọi ta là tiểu thư, còn nữa, các ngươi đưa ta tới đây được rồi, một mình ta đi tiếp." Nói xong, Tĩnh Nhi đứng dậy đi ra ngoài.

Xe ngựa dừng lại, hai người đưa cho Tĩnh Nhi một túi đồ: "Đây là vật đại nhân dặn giao cho tiểu thư."

Trong tay nải là một bộ nam trang và ít ngân lượng. Tĩnh Nhi không khỏi thở dài, Hạ Ngọc thật sự suy nghĩ chu đáo. Trong lòng lại đột nhiên lo lắng, không biết hắn và nghĩa mẫu ở Yên Khương thế nào. Tối đó nàng rời đi, Yên Khương Vương chắc chắn đã phát hiện, với tính cách đa nghi, ông ta nhất định không bỏ qua cho Hạ Ngọc.

Mà hiện tại nàng đã rời khỏi Yên Khương, muốn quay về cũng rất khó khăn. Huống hồ, Tây Lương và Đông Việt đang giao chiến, nàng bắt buộc phải quay về ngăn cản chuyện này.

Tìm một nơi thay nam trang rồi cưỡi ngựa lên đường. Hai gia đinh Hạ phủ kia nàng đã dặn bọn họ về trước, dù sao đông người lên đường cũng không tiện. Dĩnh Kinh tạm thời nàng không thể về, hiện tại phải tới tiền tuyến trước.

Thời điểm ở Yên Khương chỉ nghe nói Tây Lương và Đông Việt giao chiến, giờ phút này cũng mới tỉnh lại, tình hình cụ thể một chút nàng cũng không biết.

Trong lòng trĩu nặng, trước mắt chỉ có một mình, Tĩnh Nhi đột nhiên cảm thấy cô đơn.

Con ngựa phóng như điên, trong đầu Tĩnh Nhi lại nghĩ tới Hoàn Nhan Vũ, nghĩ tới những ngày bọn họ ở Yên Khương, nghĩ tới bộ dáng bá đạo của hắn, đáy lòng bất giác khó chịu. Hắn vì nàng mà xảy ra chuyện, hiện tại hai nước còn đánh nhau, nếu Hoàn Nhan Vũ ở trên trời có biết, kêu hắn là sao mà chịu nổi?

"Giá!"

Tĩnh Nhi ra sức thúc ngựa, hận không thể lập tức xuất hiện ở chiến trường ngăn cản cuộc chiến tranh kia.

Từ hừng đông bôn ba tới trời tối, phía trước có một chiếc xe ngựa tới đây. Gió thổi nhấc màn xe lên, trong phút lơ đãng người bên trong nhìn người trên lưng ngựa phóng nhanh qua,.

Một tiếng "Hoàng Thượng" bị gió bao phủ.

Bỗng nhiên con ngựa xảy ra vấn đề, Tĩnh Nhi giật mình, dùng sức siết chặt cương ngựa để nó không ném mình xuống đất. Nàng thay bản năng quay đầu, thấy ngay mông con ngựa có một cây trâm đâm thẳng. Đúng lúc này, thanh âm của Mạnh Ninh truyền tới: "Là Hoàng Thượng sao?" Vừa rồi Tô Doanh nói nhìn thấy Hoàng Thượng, Mạnh Ninh còn không tin, dưới tình thế cấp bách đành rút cây trâm trên đầu phóng tới, lại không ngờ người đó thật sự là Hoàng Thượng!

Mạnh Ninh từ trên xe ngựa nhảy xuống, thấy Tĩnh Nhi lại chạy càng nhanh hơn. Tô Doanh cũng theo nàng đi xuống, tiến lên hỏi: "Sao Hoàng Thượng lại ở đây?" Trong cung nói rằng Hoàng Thượng cải trang đi tuần, nhưng Tô Doanh lại cảm thấy sự tình không hề đơn giản, lúc này thấy Tĩnh Nhi ở đây, hắn cũng giật mình không nhỏ.

Tĩnh Nhi có nằm mơ cũng không ngờ được gặp hai người bọn họ ở đây, nàng nhảy xuống ngựa, nhíu mày hỏi: "Sao các ngươi lại ở đây?"

Bọn họ lâu ngày không gặp, hiện tại cũng chẳng có thời gian trò chuyện. Tô Doanh lên tiếng: "Nếu Hoàng Thượng muốn ra tiền tuyến thì đi theo thần." Bọn họ từ thành trì phía trước tới đây nên sớm đã hỏi đường, đi đường tắt vẫn nhanh hơn đường lớn rất nhiều.

Tĩnh Nhi gật đầu.

Dọc đường, Tô Doanh bẩm báo chuyện hoang đường của quan viên các nơi, chỉ là tâm tư Tĩnh Nhi hiện tại không nằm ở chuyện này, nàng chỉ ngồi nghe, không bàn luận.

Tô Doanh phụng mệnh tuần sát, lúc nghe tin hai nước giao chiến, bọn họ lập tức chuyển hướng tới tiền tuyến. Trong lòng Tô Doanh còn cảm thấy kỳ quái, mới đầu là nói Hoàng Thượng cải trang đi tuần, nhưng hôm nay Tây Lương và Đông Việt giao chiến lại không nhắc tới tin tức liên quan tới nàng. Chuyện ở Dĩnh Kinh đều giao cho Mạnh tướng quân xử lý, Thái Thượng Hoàng lại đưa Thế tử tới đây, chuyện này càng thêm kỳ lạ.

Chỉ là lúc này thấy Hoàng Thượng bình an vô sự, trái tim thấp thỏm của Tô Doanh cuối cùng cũng buông xuống.

Mọi người đều nói chiến sự lần này là do chuyện hòa thân gây ra, nhưng Tô Doanh biết lý do không phải như vậy. Lặng lẽ quan sát sắc mặt Tĩnh Nhi, hắn rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí ra, hỏi: "Hoàng Thượng, vì sao lại đột nhiên giao chiến?"

Tĩnh Nhi không nhìn hắn, chỉ cắn răng: "Có người giá họa Đông Việt hành thích trẫm!"

"Cái gì?" Mạnh Ninh cả kinh, "Bọn họ thật sự dám làm vậy sao?"

Tĩnh Nhi mắng: "Chẳng qua là chút thủ đoạn, đi nhanh đi!"

Mạnh Ninh liền kêu xa phu thúc ngựa, Tô Doanh lẳng lặng ngồi trong xe, như trầm tư suy nghĩ gì đó.

..................

Bạc Hề Li đi vào doanh trướng.

Thiếu Huyên vừa ngẩng đầu đã nghe giọng của hắn truyền tới: "Người chúng ta phái đi không nhìn thấy Hoàng đế Đông Việt trong quân doanh. Chỉ là... Trong đó có một doanh trướng được trọng binh canh gác, nhưng đó rõ ràng không phải nơi ở của Từ Nhất Thịnh."

Thiếu Huyên đứng lên, trong quân ngoại trừ Từ Nhất Thịnh thì ai là người có địa vị cao nhất? Chắc chắn là Hoàn Nhan Vũ. Xem ra hắn đang ở đây, nhưng vì sao lại chậm chạp không chịu lộ diện?

Không lẽ như Tôn Toàn nói, Đông Việt đuối lý sao?

Thiếu Huyên nhíu mày, thời điểm Đông Việt nội loạn, người đời đều biết Hoàn Nhan Vũ xảo trá nên mới có thể ngồi lên bảo tọa hoàng đế Đông Việt. Hiện tại hắn giăng bẫy hãm hại Tĩnh Nhi cũng không phải không thể.

Nếu thật là vậy, thì Tĩnh Nhi...

Sắc mặt Thiếu Huyên trắng bệch, y vẫn không thể tưởng tượng nếu nữ nhi gặp chuyện, y phải làm thế nào đây.

Bạc Hề Li thấy y không nói lời nào, lại lên tiếng: "Binh lính Đông Việt như nổi điên phản kích, bọn họ trông giống... Hợp tình hợp lý hơn!"

Hai mắt Thiếu Huyên khép lại, trầm giọng đọc từng chữ: "Vậy tiến công đi!"

"Vâng!" Bạc Hề Li nhận lệnh.

Thái Thượng Hoàng kêu hắn tới tiền tuyến, hắn đương nhiên biết lý do vì sao. Nếu Hoàng Thượng thật sự xảy ra chuyện, hắn thân lại là Thế tử Hiển Quốc, người cẩn thận như Thái Thượng Hoàng đương nhiên sẽ đem hắn bên mình, sợ hắn truyền tin cho Hiển Quốc.

Nhưng trái tim của hắn vẫn luôn hướng về phía phụ vương. Nhưng hiện giờ thấy Đông Việt được một bước lại lấn một bước như vậy, trong lòng Bạc Hề Li thật sự không vui. Hắn tình nguyện ra trận, tiêu diệt nhuệ khí của Đông Việt. Chuyện lần trước là hắn bất cẩn nên mới để người Đông Việt thừa nước đục thả câu, nhưng sai lầm chỉ có thể xảy ra một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai!

Bạc Hề Li vừa ra ngoài, Tô Hạ liền tiến lên dìu Thiếu Huyên: "Chủ tử đừng gấp, thế tử anh dũng không thua gì ngài năm đó, nhất định sẽ không để Đông Việt phạm vào biên giới Tây Lương!"

Thiếu Huyên cười chua xót, y nào để ý tới giang sơn vạn dặm này? Nếu Tĩnh Nhi xảy ra chuyện, y sống trên đời này chỉ còn một mình, há cần gì phải ở lại quyết chí bảo vệ giang sơn này làm gì?

Thân mình lảo đảo ngã xuống giường, Tô Hạ cả kinh kêu một tiếng "Chủ tử", nhưng trên mặt Thiếu Huyên không chút biểu cảm, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước, đâu đó đột nhiên lại thấy Toàn Cơ.

Y giơ tay bắt lấy khoảng hư vô mờ mịt, đau xót nói: "Toàn Nhi, nàng ở trên trời có phải đang trách ta ích kỷ đúng không?" Y chỉ muốn bù đắp, nhưng chẳng lẽ một nửa cơ hội cũng không thể cho y sao?

Đừng mang Tĩnh Nhi của y đi, y biết sai rồi!

Tô Hạ vội khuyên: "Chủ tử, ngài đừng như vậy, Hoàng Thượng có trời xanh phù hộ, chắc chắn sẽ bình an vô sự."

Y thê lương mà cười, ánh mắt vẫn nhìn vào khoảng không trước mặt: "Tô Hạ, đừng gạt ta, ta biết, đều biết cả." Khi đó là y tàn nhẫn bức Toàn Nhi cùng đường! Là y ích kỉ mới khiến đứa con gái duy nhất của mình từ bỏ thân phận thật mà sống với người đời!

Trời xanh cuối cùng cũng muốn mang người duy nhất bên cạnh y đi.

Bởi vì, y không xứng!

"Chủ tử, chủ tử...."

Tô Hạ lo lắng nhìn y, thật lâu sau mới thấy y hoàn hồn, hai tay nắm chặt thành quyền nhẹ giọng: "Thời khắc sinh tồn của Tây Lương, ta sẽ không ngã xuống." Coi như là y thay Tĩnh Nhi bảo vệ giang sơn này, phụ hoàng nàng không yếu đuối như vậy!

..............

Cả đêm doanh trại của Thái Thượng Hoàng vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng sẽ có binh lính vào truyền tin tức.

Tô Hạ đứng hầu bên ngoài thấp thỏm lo sợ, Tôn Toàn đứng cạnh một hồi, rốt cuộc cũng không nhịn được mà quỳ xuống: "Tô công công, là nô tài sai, là nô tài không bảo vệ được Hoàng Thượng!"

Tô Hạ nhìn hắn, lắc đầu: "Hiện tại nói những lời này còn có ích gì! Đi truyền quân y tới chờ bên ngoài đi, ta sợ thân thể chủ tử chịu không nổi." Hắn đi theo Thái Thượng Hoàng đã nhiều năm, hiện giờ thấy chủ tử khó chịu như vậy, trong lòng Tô Hạ cũng thật sự khổ sở.

Tôn Toàn chỉ đành đáp lời lui xuống.

Mấy ngày nay Tôn Toàn vẫn luôn tự trách mình, nếu không phải hắn không đủ thực lực thì Hoàng Thượng sao có thể xảy ra chuyện? Thở dài một tiếng, phía trước là doanh trại của quân y, hắn vừa định đi qua thì nghe bên cạnh có tiếng động, hắn theo bản năng quay đầu nhìn.

Thiếu Huyên đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, vừa rồi còn nghe tình hình chiến sự, giờ phút này lại thấy Tô Hạ vọt vào, quỳ gối nói: "Chủ tử, chủ tử, đại hỉ!"

"Chuyện gì?" Thiếu Huyên nhíu mày, trên mặt không chút ý cười, tình hình hiện tại nào có chuyện gì đáng mừng chứ?

Tô Hạ cười nói: "Chủ tử, là Hoàng Thượng! Hoàng Thượng về rồi! Là Hoàng Thượng đã trở về rồi!" Thái giám kích động tới nói năng lộn xộn.

Thiếu Huyên nhìn hắn, lo sợ bản thân nghe lầm.

"Phụ hoàng!"

Tĩnh Nhi nhấc mành chạy vọt vào trong.

Nàng tới quân doanh mới biết phụ hoàng cũng ra tiền tuyến, không khỏi giật mình, lúc này mặc kệ tất cả mà xông vào.

Một tiếng "Phụ hoàng" liền đem ba hồn bảy phách của Thiếu Huyên bay về, y ngơ ngác nhìn nữ nhi mình ngày nhớ đêm mong chạy tới, lúc này không biết làm gì, chỉ kịp duỗi tay ôm lấy thân thể nàng.

"Tĩnh Nhi..." 

Y run giọng gọi, e sợ đây là một giấc mơ!

"Không sao, không sao thì tốt!" Những ngày nàng mất tích đối với Thiếu Huyên mà nói là một loại tuyệt vọng, y cho rằng ngay cả trời xanh cũng vứt bỏ y. Thật không ngờ, ông trời của nhân từ như vậy, Tĩnh Nhi của y không sao!

Tôn Toàn bên ngoài sớm đã hai hàng lệ tung hoành.

Tĩnh Nhi rưng rưng nước mắt, nhìn bộ dáng tiều tụy của Thiếu Huyên, nàng lo lắng hỏi: "Phụ hoàng vẫn ổn chứ?"

"Ổn, ổn..." Chỉ cần thấy nàng bình an vô sự trở về, y sẽ khỏe lại.

Bạc Hề Li nghe được tin cũng vội vàng trở về, vừa vào quả thật nhìn thấy Tĩnh Nhi. Hắn ngẩn ra, sau đó vội tiến lên hỏi: "Hoàng Thượng, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tôn công công trở về nói ngài bị người Đông Việt tập kích, còn..." Nói tới đây, Bạc Hề Li mới nhận ra chuyện Hoàng Thượng đứng trước mặt mình là sự thật, câu tiếp theo hắn đương nhiên không dám nói bậy.

Tĩnh Nhi nhìn Thiếu Huyên, mới lên tiếng: "Thỉnh thế tử phái người tới doanh trướng Đông Việt, truyền lời cho Từ Nhất Thịnh tướng quân, nói đây chỉ là hiểu lầm."

Bạc Hề Li cả kinh hỏi: "Hoàng Thượng muốn ngưng chiến?"

Tĩnh Nhi không đáp, chiến sự đương nhiên phải dừng, nhưng chuyện Đông Việt lại không thể giải quyết nhanh như vậy.

Đuổi Bạc Hề Li ra ngoài, Tĩnh Nhi mới xoay người nói khẽ bên tai Thiếu Huyên: "Việc này Yên Khương có nhúng tay vào."

Thiếu Huyên cả kinh, lập tức lạnh giọng: "Yên Khương Vương?" Giả tâm của ông ta sớm đã không phải một hai ngày, Thiếu Huyên chỉ là không ngờ cho tới hiện tại ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Phụ hoàng..."

"Lần này là phụ hoàng sơ sót." Lúc nghe tin Tĩnh Nhi xảy ra chuyện ở Đông Việt, lòng y nóng như lửa đốt, căn bản không ngờ có phần của Yên Khương. Giờ phút này bình tĩnh lại, Thiếu Huyên không khỏi cảm thấy khó hiểu, "Nếu đã thế, tại sao Hoàng đế Đông Việt không đứng ra giải thích một câu." Y từng năm lần bảy lượt phái người dò hỏi, bên phía Đông Việt không hề đáp lời.

Sắc mặt Tĩnh Nhi thay đổi, nàng quay mặt đi, sau một lúc lâu mới thấp giọng: "Hắn vì cứu con mà... Gặp chuyện bất trắc rồi."

"Con nói cái gì?" Thiếu Huyên cả kinh đứng dậy, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hoàn Nhan Vũ tại sao vì cứu Tĩnh Nhi mà gặp bất trắc, toàn bộ chuyện này tại sao mỗi lúc một ly kỳ vậy.

Tĩnh Nhi cúi đầu, phải một lúc sau mới bình ổn tâm trạng. Nàng ngồi xuống cạnh Thiếu Huyên, kể lại chân tướng sự tình. Sắc mặt Thiếu Huyên xanh mét, y nào ngờ câu chuyện phía sau lại phức tạp như vậy. Tĩnh Nhi tới Yên Khương, còn đi tìm Hạ Ngọc hỗ trợ!

Thiếu Huyên động môi, vừa định lên tiếng đã nghe thanh âm bên ngoài của Tô Hạ truyền vào: "Hoàng Thượng, thế tử có cấp báo!"

"Truyền!"

Bạc Hề Li đi vào, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Hắn tiến lên, quỳ một gối, nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, người Đông Việt quá làm càn, ngay cả người đưa tin của chúng ta cũng bị chúng giết!"

"Là Từ Nhất Thịnh hạ lệnh?" Tĩnh Nhi mở to hai mắt nhìn chằm chằm người bên dưới. Hai nước giao chiến không chém sứ giả, Từ Nhất Thịnh này rốt cuộc muốn làm gì?
Bình Luận (0)
Comment