Thừa dịp Đông Việt và Yên Khương khai chiến, Tĩnh Nhi phái một đội thị vệ tinh nhuệ lẻn vào Yên Khương cứu Hạ Ngọc và Hưng Bình công chúa.
Đợi tin tức của thị vệ cùng chiến sự ở biên cương, cả ngày Tĩnh Nhi đều thất thần, thường hay hoảng hốt. Đột nhiên nhớ lại lời Hoàn Nhan Vũ nói ở hoa viên đinh hương... Nàng thật sự tin tưởng sao?
Nơi nào là hắn không đủ yêu nàng, căn bản là nàng không đủ tin tưởng hắn!
Liên Vũ vào pha trà, thấy Tĩnh Nhi lẳng lặng ngồi trên giường. Cung nữ cẩn thận gác ly trà trước mặt, thấy nàng cầm lên uống một ngụm mới nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, nô tỳ có vài lời không biết có nên nói hay không."
"Có gì cứ nói." Tâm tình của Tĩnh Nhi đang rất hoảng loạn, thật sự chán ghét những người còn ấp a ấp úng.
Nghe vậy, Liên Vũ mới cả gan lên tiếng: "Nô tỳ biết Tôn công công không thích Đông Việt bệ hạ, nhưng theo nô tỳ thấy, tấm chân tình của Đông Việt bệ hạ khó mà có được. Chuyện tiền triều nô tỳ không hiểu, chỉ là ngài ấy lại chịu một mình tới Tây Lương thăm ngài..." Nàng lẳng lặng quan sát sắc mặt Tĩnh Nhi, thấy nàng không giận mới dám tiếp tục, "Nô tỳ biết chuyện của công chúa Yên Khương cũng liên quan tới ngài ấy, mà tất cả đều vì Hoàng Thượng."
Liên Vũ và Tương Tầm là hai cung nữ cận thân của Hoàng Thượng, Liên Vũ tin với chung thân đại sự của Hoàng Thượng Tương Tầm cũng có cùng suy nghĩ với nàng, chẳng qua bọn họ đều ngại bí mật về thân phận kia, cho nên không dám dám nói. Chỉ là nhìn Hoàn Nhan Vũ như vậy, nàng cho dù là người ngoài cũng bị cảm động.
Chén trà nặng nề gác xuống mặt bàn, Liên Vũ cả kinh định quỳ xuống thì lại nghe Tĩnh Nhi nói: "Vậy ngươi nói xem trẫm phải làm gì?"
Mỗi ngày nàng đều suy nghĩ vấn đề này, nhưng thật sự là nghĩ không ra!
Biện pháp đẹp cả đôi đường thật sự có sao?
Nàng sẽ không từ bỏ giang sơn Tây Lương, nếu không sẽ uổng phí tâm huyết nhiều năm như vậy, mẫu hậu ở dưới hoàng tuyền cũng không an lòng! Nhưng nàng cũng sẽ không buộc Hoàn Nhan Vũ từ bỏ giang sơn của hắn, trận cung biến ở Đông Việt một năm trước tuy nàng không tham gia nhưng trong đầu cũng đoán được bảy tám phần. Nếu nàng muốn hắn từ bỏ ngôi vị Hoàng đế, không phải làm các tướng sĩ vào sinh ra tử với hắn thất vọng sao?
Mỗi lần nghĩ tới đều cảm thấy bi ai, nàng thà chưa từng gặp gỡ nam tử này, chưa bao giờ quen biết hắn, có lẽ hôm nay sẽ không thống khổ như vậy.
Liên Vũ còn tưởng nàng tức giận, lại không ngờ sự thật không phải như thế. Nhưng Hoàng Thượng đã hỏi như vậy, nàng làm sao mà trả lời đây?
Liên Vũ cắn môi nghĩ cách làm giảm áp lực trong lúc này, thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng người báo nói Mạnh Ninh tới. Liên Vũ như thấy được cứu tinh, vội nói: "Hôm nay Hoàng Thượng có muốn gặp Mạnh tiểu thư không?"
Tĩnh Nhi nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu.
Mạnh Ninh vui vẻ đi vào, mỗi lần tới đây đều bị Hoàng đế cự tuyệt, nàng cũng biết tâm trạng của Tĩnh Nhi không tốt, cho nên chỉ đành ra về.
Tĩnh Nhi thấy nàng hành lễ, vội nói: "Nơi này không có người ngoài, ngươi còn đa lễ với trẫm như vậy làm gì? Mau đứng lên, ngồi đi."
Mạnh Ninh ngồi xuống, lo lắng nói: "Hoàng Thượng gầy đi nhiều quá. Giang sơn rộng lớn, Hoàng Thượng chỉ có một mình, ngài phải chú ý tới long thể. Bằng không, Hoàng Thượng tuyển tú đi, bên cạnh ngài có người bầu bạn mọi người cũng yên tâm hơn."
Tĩnh Nhi lại nhìn Liên Vũ: "Nghe đi, nàng ấy nói các ngươi hầu hạ không tốt."
Mạnh Ninh kinh hãi: "Ta nào có ý này?"
Tĩnh Nhi cười cười: "Trẫm đùa chút thôi. Liên Vũ, ngươi lui xuống đi, trẫm muốn nói chuyện với Ninh Nhi một lát."
Cung nữ lui xuống, Tĩnh Nhi mới tiếp tục: "Khoảng thời gian trẫm bị bệnh thật vất vả cho Tô đại nhân, nghe nói hôm kia hắn còn sinh bệnh, nhưng có ngươi ở cạnh chăm sóc, trẫm cũng an tâm."
Ai ngờ sắc mặt Mạnh Ninh thay đổi, vội vàng đứng lên: "Hoàng Thượng tức giận sao?"
Tĩnh Nhi ngẩn ra: "Ai nói trẫm tức giận?"
Mạnh Ninh đột nhiên quỳ xuống: "Lúc trước Ninh Nhi ái mộ Hoàng Thượng, vốn không nên qua lại gần gũi với Tô đại nhân." Khi đó nàng giận dỗi mới cùng Tô Doanh ra ngoài tuần sát. Nàng chưa từng nghĩ sự tình lại dần dần thay đổi Hoàng Thượng bị bệnh, Mạnh Ninh nhiều lần tới đây, nàng chẳng qua là muốn nói với chính mình người nàng thích là Hoàng Thượng, căn bản không phải Tô Doanh, hiện tại chẳng qua là không có cơ hội thấy mặt Hoàng Thượng thôi. Nhưng hôm nay tới, nàng lại cảm thấy hổ thẹn, trong lòng hoảng loạn không nói ra lời.
Cùng là nữ tử, Tĩnh Nhi sao có thể không rõ tâm ý của Mạnh Ninh? Nếu có thể, Tĩnh Nhi rất muốn nói cho Mạnh Ninh biết thân phận của nàng, nhưng việc này liên quan tới an nguy của phụ hoàng, nàng không thể hành động không có suy nghĩ.
Tự mình đỡ Mạnh Ninh đứng dậy, Tĩnh Nhi cười nói: "Ngươi nên tiếp xúc với nhiều người để bản thân biết nam tử tốt trong thiên hạ rất nhiều. Tô đại nhân là người tốt, thấy ngươi vui vẻ, trẫm cũng vui."
"Hoàng Thượng... Không trách ta sao?"
"Vui còn không kịp. Tô Doanh nói thế nào?"
"Chàng... Chàng nói muốn một lòng lo triều chính."
Lời tuy nói vậy nhưng Tĩnh Nhi biết Tô Doanh chắc chắn cũng có cảm giác. Nàng cười cười: "Lòng trung thành của hắn rất giống Thừa tướng, có trung thần như vậy là phúc của Tây Lương."
Hai người ngồi trong phòng tiếp tục hàn huyên, Mạnh Ninh đột nhiên hỏi: "Lần này nếu không có Đông Việt chặn lại, Hoàng Thượng thật sự muốn cưới công chúa Yên Khương sao?"
Tĩnh Nhi thu lại ý cười, thấp giọng: "Việc này không cần người quản."
Mạnh Ninh biết Hoàng Thượng không thích nghe chuyện này, thậm chí nàng còn nghe phụ thân nói Hoàng Thượng và Thái Thượng Hoàng đã cãi nhau một trận. Mạnh Ninh thức thời nói sang chuyện khác: "Nhưng cũng thật kỳ lạ, người Đông Việt sao lại chịu nhúng tay vào chứ? Ta nghe nói chiến sự rất căng thẳng, Đông Việt có lẽ không thắng được Yên Khương."
Trái tim Tĩnh Nhi trầm xuống, lập tức hỏi: "Ngươi nghe ai nói?"
"Là cha ta. Mới đây Đông Việt còn tương trợ Tây Lương, binh lực chắc chắn sẽ hao tổn ít nhiều. Còn nữa, người Yên Khương từng đánh lén doanh địa của Đông Việt, chắc cũng không có ý định thu tay trở về."
Mạnh Ninh vừa dứt lời thì người trước mặt đã đứng lên.
Mạnh Ninh cả kinh: "Hoàng Thượng?"
Tĩnh Nhi không nói gì, lập tức ra ngoài. Cung nhân thấy nàng liền vội vàng đuổi theo. Mạnh Ninh cũng chạy theo, hỏi: "Hoàng Thượng định đi đâu?"
Một câu gọi suy nghĩ của Tĩnh Nhi trở về, nàng ngơ ngác dừng bước. Đúng vậy, nàng định đi đâu?
Một ngày này, sau khi Mạnh Ninh trở về, Hoàng Thượng càng kiệm lời không ít.
Cung nhân chỉ biết cẩn thận hầu hạ, không ai dám nhiều lời.
Hôm sau, Tô Hạ tới.
"Phụ hoàng muốn nói gì?"
Tô Hạ cung kính đáp: "Chủ tử nói, nếu Hoàng Thượng bằng lòng gặp, ngài ấy mới tới."
Tĩnh Nhi cười lạnh: "Phụ hoàng quả nhiên liệu việc như thần, trẫm hẳn phải sớm tới gặp y. Tôn Toàn, bãi giá!"
Tôn Toàn kinh hãi đưa mắt nhìn Tô Hạ, lại thấy Tô công công khẽ cười.
Khoảng thời gian này Tĩnh Nhi không quản chuyện triều chính, cho nên Thiếu Huyên vẫn luôn ở trong cung.
Thời điểm thánh giá tới thì phòng của Thái Thượng Hoàng vẫn sáng đè, cung nữ giữ của thấy Tĩnh Nhi qua, vội vàng mở cửa. Không cho người thông truyền, Tĩnh Nhi cứ như vậy lẳng lặn vào trong.
Dưới ánh đèn lưu ly, nghe tiếng bước chân, Thiếu Huyên mới khép cuốn sách trong tay. Ngẩng đầu nhìn nàng, y vẫn cười dịu dàng, nói: "Rốt cuộc cũng chịu tới gặp phụ hoàng."
Trong lòng dù không nhẫn tâm, nhưng Tĩnh Nhi vẫn quật cường đáp: "Người cố ý kêu Ninh Nhi tới nói với con những lời đó!"
Gác quyển sách trong tay xuống, sắc mặt Thiếu Huyên không đổi, chỉ bảo Tĩnh Nhi ngồi xuống, mới tiếp tục: "Phụ hoàng nghĩ thông suốt rồi, lúc trước là phụ hoàng không đúng. Sau này, phụ hoàng sẽ không ép con làm bất cứ chuyện gì con không muốn nữa."
Mặc cho Tĩnh Nhi ương ngạnh, y vẫn dịu dàng quan tâm nàng như vậy. Mấy ngày nay, phụ hoàng đều lén lút tới thăm mẫu hậu, kỳ thật Tĩnh Nhi đều biết, nàng chỉ là tỏ vẻ không màng mà thôi.
Nhiều năm như vậy, lần này coi như là một phên tùy hứng.
Cúi đầu nắm chặt góc áo, giờ phút này lại hiện ra dáng vẻ của một tiểu thư đài các, nàng cắn môi hỏi: "Tại sao lại kêu Ninh Nhi tới nói với con chuyện đó?"
Thiếu Huyên nhìn nàng, không khỏi bật cười, đứng dậy đi qua ngồi bên cạnh nàng, thấp giọng: "Là phụ hoàng lén lút làm chủ kêu hắn tới Tây Lương một chuyến, nếu không phải hắn cướp công chúa Yên Khương đi, vậy việc này ngược lại vẫn là phụ hoàng không đúng.
"Nói bậy! Đó là chuyện hắn phải làm!" Nàng vội cắt ngang lời Thiếu Huyên, tuy giống giúp y biện giải nhưng lại giống trách cứ Hoàn Nhan Vũ hơn.
Nàng giận hắn không quan tâm mọi chuyện mà khai chiến với Yên Khương, nàng giận hắn hành động tùy tiện như vậy!
Thiếu Huyên không để bụng, lại nói: "Nếu hắn không nhịn được thì phải làm sao?"
Không nhịn được...
Đây cũng là chuyện Tĩnh Nhi lo lắng! Nhưng...
"Hắn có thể làm ra chuyện này thì chắc đã suy xét tới hậu quả!" Tĩnh Nhi càng nói, trong lòng càng hoảng sợ khẩn trương.
Thiếu Huyên nghiêm túc nói: "Hoàn Nhan Vũ thông minh, nhưng Yên Khương Vương không phải kẻ thích ăn chay."
Y nói rất chậm khiến sắc mặt Tĩnh Nhi dần thay đổi, nàng bỗng ngước mắt nhìn y: "Nói đi nói lại, phụ hoàng vẫn muốn khuyên con sao?"
"Tĩnh Nhi." Bàn tay rộng lớn của Thiếu Huyên cầm lấy bàn tay lạnh cóng của nữ nhi mình, thở dài, "Đã nói là không ép con, phụ hoàng nhất định giữ đúng lời hứa. Giang sơn này đã ở trong tay con rồi, vậy nó chính là của con, việc này, tương lại phụ hoàng không nhúng tay vào nữa."
Thiếu Huyên tự hào nhìn Tĩnh Nhi: "Con là bảo bối của phụ hoàng, là phụ hoàng có lỗi, sao lại không tin con có khả năng xử lý tốt mọi chuyện chứ?"
"Phụ hoàng..."
"Con nghe phụ hoàng nói. Lần này Đông Việt và Yên Khương giao chiến, ít nhiều cũng bởi vì con, phụ hoàng biết con lo lắng, nếu muốn đi thì cứ đi xem đi. Con yên tâm, phụ hoàng bảo đảm, chờ con trở về, con vẫn là Hoàng đế Tây Lương, phụ hoàng tuyệt đối không ép con thoái vị."
Tĩnh Nhi tưởng y chưa từ bỏ ý định, còn muốn ép nàng ở cạnh Hoàn Nhan Vũ, cho nên mới kêu Mạnh Ninh tới nói mấy lời đó. Vừa rồi, nàng thậm chí còn khắc khẩu với y, không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy!
Nhìn người trước mặt, đáy lòng dâng lên ấm áp, Tĩnh Nhi nức nở: "Phụ hoàng... Con xin lỗi."
"Nha đầu ngốc." Thiếu Huyên duỗi tay ôm nữ nhi vào lòng, ngàn lời vạn nói giờ phút này lại không nói được một chữ.
Đã bao lâu rồi y chưa ôm nữ nhi của mình? Lâu tới chính y cũng không nhớ rõ.
Là y quá cố chấp, cho rằng bản thân làm tất cả đều vì tốt cho Tĩnh Nhi, nhưng thật không ngờ đó không phải thứ mà nàng mong muốn.
Cái ôm này khiến Tĩnh Nhi vô cùng an lòng.
Chỉ cần phụ hoàng mà nàng yêu nhất cùng nàng đồng quan điểm, nàng còn sợ gì nữa?
Nước mắt thấm ướt y phục của Thiếu Huyên, Tĩnh Nhi lại cười nói: "Lần này, con không mang theo ai cả."
Cánh tay ôm nàng thoáng cứng đờ, sau một lúc lâu, Thiếu Huyên mới lên tiếng: "Mang hay không mang đều không quan trọng, nhưng con nhất định phải bình an trở về. Giang sơn này phụ hoàng sẽ giữ thay con, nhưng phụ hoàng mệt rồi, giữ không được lâu nữa."
Tĩnh Nhi nhịn không được mà khóc lớn: "Xin lỗi phụ hoàng."
Tuyết liên Thiên Sơn không thể mang về, hiện giờ y lại vì mình mà suy nghĩ nhiều như vậy, nàng thật đúng là bất hiếu. Chờ giải quyết xong chuyện này, nàng sẽ không thể phụ hoàng mệt mỏi vậy nữa!
"Khóc gì chứ?" Thiếu Huyên đưa tay lau nước mắt cho nàng, sau đó lấy ra một thứ đưa cho Tĩnh Nhi, nhẹ giọng: "Trước khi đi hắn nói, hy vọng có một ngày con có thể chủ động đi gặp hắn."
Thứ đồ trong tay lành lạnh, Tĩnh Nhi đưa mắt nhìn, là lệnh bài Đông Việt!
Nàng cả kinh, sau đó lại tức giận. Hoàn Nhan Vũ thật đa mưu túc trí, biết hôm nay ra nông nỗi thế này, nàng chắc chắn sẽ nhịn không được mà đi tìm hắn!
......................
Cuối tháng sau, Tĩnh Nhi một mình một người từ Dĩnh Kinh đi về phía đông. Nàng ra roi thúc ngựa, khoảng mười ngày sau đã tiếp cận được tiền tuyến Đông Việt.
Tới doanh địa, đưa lệnh bài ra, thị vệ lập tức cho vào. Đang định hỏi doanh trướng của Hoàng đế bọn họ ở đâu, Tĩnh Nhi nghe phía sau đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa hỗn loạn. Sắc mặt thị vệ thay đổi, vội đẩy nàng qua một bên, cùng những người khác nhanh chóng mở cửa lớn doanh địa.
Hàng ngàn binh lính dũng mãnh chạy vào, bộ dáng như vừa tắm trong máu đỏ. Tĩnh Nhi cũng chưa phải nhìn cảnh tượng như vậy, cho nên cảnh trước mặt rõ ràng là thảm trạng vừa bị đánh lén!
Cả doanh địa hỗn loạn của nửa canh giờ, Tĩnh Nhi không thấy Hoàn Nhan Vũ, Từ Nhất Thịnh cũng không xuất hiện, trong lòng càng nóng như lửa đốt.
Đột nhiên nghe có người gọi một tiếng "Từ tướng quân", Tĩnh Nhi quay đầu, quả nhiên thấy hắn và mấy tướng sĩ đang nói gì đó. Ánh mắt lướt qua bả vai bọn họ, thấy Tĩnh Nhi đứng đây, biểu cảm khiếp sợ của Từ Nhất Thịnh như vừa gặp quỷ.
Tĩnh Nhi không màng gì cả, lập tức xông về phía trước, hỏi: "Hắn đâu?"
Nhất thời không kịp phản ứng, Từ Nhất Thịnh theo bản năng đưa mắt nhìn doanh trước bên cạnh. Tĩnh Nhi không nói gì, chỉ đâm đầu lao thẳng vào doanh trướng kia.
Bên trong chỉ toàn mùi máu tươi, người nằm trên giường một thân áo giáp nhuộm thành màu nâu. Hiện tại, quân y đang bắt mạch cho hắn. Trái tim Tĩnh Nhi trầm xuống, nhanh chóng bước lên, bắt lấy tay hắn: "Hoàn Nhan Vũ ngươi đừng chết! Ngươi không được chết!"
Đột nhiên có người xông vào, còn dám gọi thẳng tên húy của Hoàng Thượng, quân y sợ tới mức nói không ra lời: "Ngươi... Ngươi..."
Cánh tay Hoàn Nhan Vũ bị ai đó nắm chặt, hắn căng lớn hai mắt nhìn người vừa tới. Cả người mang bộ dáng phong trần mệt mỏi, đáy mắt lại chứa đầy lo lắng, hắn tưởng bản thân đang chìm trong mơ.
Kinh hỉ ùa đến, hắn nắm lấy tay nàng: "Dao Dao..."
Nàng òa khóc: "Ngươi cho rằng cướp công chúa Yên Khương đi thì ta sẽ cảm kích sao? Ngươi nghĩ khai chiến với Yên Khương thì ta sẽ coi ngươi là anh hùng sao? Ngươi ngốc lắm! Ngươi không yêu ta, rõ ràng là muốn trả thù ta! Ngươi muốn ta bất an, muốn ta sống cả đời một cách bất an."
Nàng sợ, thật sự rất sợ, nhiều máu như vậy, nàng tìm đâu ra tuyết liên Thiên Sơn thứ hai cứu hắn đây?
Bị nàng mắng, Hoàn Nhan Vũ nhất thời phản ứng không kịp, nhíu mày: "Đừng cái gì cũng ôm vào người mình, ta là nghe nói vị công chúa Yên Khương kia đẹp nghiêng nước nghiêng thành nên mới muốn nhìn một chút. Nào ngờ, chẳng qua chỉ có như vậy, còn... Không bằng một nửa tư sắc của nàng." Khóe miệng cong lên, hắn tiếp tục, "Chiến sự của Đông Việt và Yên Khương chẳng qua là chuyện sớm hay muộn. Yên Khương tính kế Đông Việt đủ rồi, ta không muốn nhịn nữa."
Đột nhiên hắn kéo Tĩnh Nhi vào lòng, hít một hơi thật sâu: "Nhưng điều làm ta kinh ngạc chính là nàng thật sự đến đây. Nàng vẫn quan tâm ta, đúng không?" Khí lực của hắn quá lớn khiến Tĩnh Nhi cơ hồ không thể thở nổi.
Tĩnh Nhi yên lặng: "Ngươi... Ngươi không sao chứ?"
Nếu hắn trọng thương, sao có thể có sức lực lớn như vậy?
Hắn trả lời hàm hồ: "Chẳng qua là bắt mạch thôi."
Bắt mạch?
"Sao... Sao lại nhiều máu như vậy?"
Như ý thức được, hắn vội nói: "Cũng không biết của ai nữa, trên chiến trường nơi nơi đều là máu."
Bỗng dưng cảm thấy bản thân bị lừa dối, Tĩnh Nhi dùng sức đẩy hắn ra, cả giận mắng: "Ngươi gạt ta!" Nghe nói Yên Khương đánh lén doanh trướng Đông Việt, vừa rồi còn thấy binh lính bên ngoài hoảng loạn, lúc vọt vào lại thấy quân y bắt mạch, nàng tưởng hắn sắp chết rồi, dọa nàng bạt khóc.
Hoàn Nhan Vũ nhíu mày, tuy hắn không chết, nhưng người ra chiến trường có ai mà không bị thương? Chỉ là giờ phút này, thấy nàng khóc như hạt mưa dính trên hoa lê, cả trái tim hắn mềm nhũn, đương nhiên không nở trách móc nàng nửa phần: "Ta đâu có nói mình bị trọng thương đâu."
Tĩnh Nhi nghẹn lời.
Hắn lại nắm tay nàng: "Lần này không ai ép nàng tới cả. Dao Dao, nếu đã tới rồi, sao nàng không chịu nói thật với ta?"
Trái tim Tĩnh Nhi đập loạn nhịp, giọng nói run run: "Ngày sau không được vì ta làm mấy chuyện ngu ngốc nữa, cái gì cũng không được làm! Ngươi phải cố gắng mà sống!"
Hắn cười: "Ta sẽ sống, sống để chờ nàng."
"Ngươi không chờ được đâu."
"Chờ không được nhưng ta vẫn sẽ chờ."
"Vì sao chứ?"
"Bởi vì ta yêu nàng."
Tĩnh Nhi ngẩn ra, sau đó đột nhiên cúi người ôm lấy hắn, trách mắng: "Ngươi là nam nhân hư nhất độc ác nhất gian trá nhất mà ta từng gặp."
Hắn vẫn cười: "Tất cả đều vì ta yêu nàng." Hắn cúi đầu, dịu dàng ngậm lấy cánh môi của Tĩnh Nhi, mặc nàng giãy giụa, lần này hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.